[Dịch]Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê - Sưu tầm
Chương 57 : Mãn tư chất, Hỏa Diễm Thanh Điểu (2)
.
Edit: V.O
"Không thể nhận thua. Nàng ta thật sự nếu muốn giết chết ta liền cứ việc đến, ta thật muốn nhìn xem nàng ta có bản lĩnh đó hay không!" Bạch Vũ trảm đinh triệt thiết. Nàng biết Sa Hoằng là vì tốt cho nàng, nhưng nếu ngay cả dũng khí tham gia một trận chiến nàng cũng không có liền dễ dàng nhận thua, chính nàng ta sẽ khinh thường nàng.
Sa Hoằng thấy thái độ kiên quyết của Bạch Vũ, không khuyên nữa: "Được rồi, ta đi tìm Tiết lão bản an bài một chút, đến lúc đó ta liền đứng ở phụ cận lôi đài, chỉ cần ngươi chống đỡ không được, ta lập tức liền đi lên cứu ngươi."
"Cám ơn ngươi, Sa Hoằng. Kỳ thật ngươi cũng không cần thiết phải giúp ta nhiều như vậy." Bạch Vũ cảm giác ngượng ngùng, từ Bắc La Quận quốc một đường đến đây, Sa Hoằng luôn luôn cố gắng chiếu cố cho nàng.
"Ngươi không xem ta như bằng hữu sao?" Sa Hoằng làm bộ vẻ mặt không vui.
"Ngươi đương nhiên là bằng hữu của ta." Có thể có được một bằng hữu như vậy, cầu còn không được.
Sa Hoằng lúc này mới một lần nữa lộ ra tươi cười.
Sau khi hắn rời đi, Bạch Vũ từ trong Bách Vũ nhẫn lấy ra Du Linh Thảo đã được hong khô tốt, nhập vào các loại dược liệu cùng bột gạo, bắt đầu chế tác bánh ngọt Du Linh.
Bạn rộn tới giữa trưa, Bạch Vũ mới chưng ra một phần bánh ngọt Du Linh tản ra hương vị ngọt ngào. Bạch Vũ đem tiểu Thanh gọi ra, thừa dịp vẫn còn nóng đưa đến trước mặt nó.
Tiểu Thanh ánh mắt sáng rực, lập tức từng ngụm từng ngụm mổ ăn.
"Ngươi chậm một chút, nhìn ngươi bộ dạng lanh lẹ như khỉ, cũng không ai giành với ngươi." Bạch Vũ điểm điểm vào đầu nàng: "Theo truyền thuyết, Triệu hoán thú mãn tư chất đều có đặc thù biến dị, nhưng chưa từng có ai gặp qua. Ngươi có cảm giác gì không?"
Tiểu Thanh đang vội vàng ăn, căn bản không để ý tới Bạch Vũ đang nói cái gì. Đợi cho nó ăn hết bánh ngọt không còn một mảnh, mới yên lặng ngẩng đầu lên, híp mắt nhìn Bạch Vũ.
"Làm sao vậy? Có cảm giác?"
"Cách....." tiểu Thanh ăn thật no đánh cái cách.
Bạch Vũ khóe miệng run rẩy, chỉ là ăn no thôi sao? Không có điểm phản ứng khác thường nào sao?
"Chiêm chiếp ------" tiểu Thanh phát ra một tiếng lười biếng rõ to, đầu nghiêng lêch, ghé vào trên bàn mà ngủ. Lông chim cả người đỏ au giống như ngọn lửa lòe lòe sáng lên, sau đó thế nhưng lại thật sự đốt lửa lên!
"Tiểu, tiểu Thanh! Tỉnh tỉnh, cháy, ngươi đừng ngủ!" Muốn ngủ cũng đừng nổi hỏa lên chứ, nếu bị chết cháy thì thật sự không tốt?
Bạch Vũ chân tay luống cuống tìm đồ vật này nọ dập lửa, cả người tiểu Thanh bỗng nhiên hóa thành ngọn lửa, quay trở lại trong linh mạch Bạch Vũ.
Bạch Vũ chỉ cảm thấy một cỗ nóng cháy ầm ầm ở trong cơ thể khuếch tán ra, linh mạch giống như bị hỏa thiêu đau đớn không thôi, ý thức lâm vào một mảnh biển lửa bên trong, một mảnh hỗn loạn, không thể thanh tỉnh.....
Ngày hôm sau, trường thi đấu ngoài trời ở Bình Thạch thành mở ra nghênh đón lần tỷ thí quan trọng nhất từ trước tới nay, chính là ước chiến giữa Bạch Vũ cùng Hoàn Tố Âm được vạn chúng chú mục.
Trường thi đấu người ngồi kín hết chỗ, trên chỗ khách quý ngồi đầy người. Sa Hoằng, huynh đệ Tả Viêm, Tả Vũ, Thành chủ cùng Hành Tuấn Sơn đều ngồi ngay ngắn trên đài, Tiết lão bản tự mình phụ trách chủ trì.
Nhưng là đợi mãi cho đến buổi trưa, Bạch Vũ vẫn không thấy tới.
"Tại sao bây giờ còn chưa có đến? Nàng ta sẽ không đem chuyện này quên đi chứ?" Tả Vũ buồn bực nhìn thái dương phía trên đỉnh đầu.
Hành Tuấn Sơn vuốt cái cằm đầy đặn, không kiên nhẫn nói: "Chuyện quan trọng như vậy sao có thể nào quên được? Ta xem tám phần là không dám tới. Ta nghĩ chúng ta đừng đợi nữa, coi như nàng ta nhận thua."
Bạch Vũ có thể đánh bại đệ tử Vô Trần Cung đã là ngoài dự kiến của hắn, nhưng hắn như cũ vẫn không cho là đúng, đệ tử Vô Trần Cung phái tới cũng chưa được lên Vô Trần bảng, đối với Hoàn Tố Âm còn kém xa.
Sa Hoằng đột nhiên mở miệng: "Qủa thật không nên đợi thêm nữa, nếu qua giữa trưa Bạch Vũ vẫn không đến, coi như nàng bỏ quyền nhận thua.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện