[Dịch] Độc Tài Chi Kiếm

Chương 16 : Lâm phụ

Người đăng: 

.
Chỗ sâu trong Huyết Ảnh Bình Nguyên là nơi respawn goblin ác ma, nơi này mọc đầy cỏ xanh rậm rạp cao đến khoảng đầu gối, bất chợt có goblin toàn thân màu đen cầm đinh ba du đãng xung quanh, chúng nó chỉ cao bằng nửa người, thân thể to mọng, thuộc loại sinh vật chu nho (người lùn). Ba cái bóng xuất hiện bên cạnh khu vực này. "Nhiếp Phàm, xoát quái ở chỗ này sao? Có cần để Tiết Vũ đi dẫn quái hay không?" Lâm Tô Nguyệt hỏi, đây chính là quái vật cấp 17, Tiết Vũ thậm chí không chịu nổi một kích của ác ma goblin! Nhưng nếu Tiết Vũ không đi dẫn quái, cô và Nhiếp Phàm càng không đi được. "Không cần." Nhiếp Phàm lắc đầu, mỉm cười. "Chúng ta tới nơi này có phải quá liều lĩnh rồi không?" Trong lòng Tiết Vũ cũng hơi khiếp sợ, quái vật ở nơi này cấp bậc đều rất cao. "Không cần hai cậu xoát quái, các cậu chỉ cần phụ trách thu thập chiến lợi phẩm là được." Nhiếp Phàm đã dự liệu trước. "Thu thập chiến lợi phẩm?" Tiết Vũ ngây người, hắn cảm thấy bằng thực lực của ba bọn họ, cho dù phối hợp lại, cũng không nhất định xử lý được một con goblin ác ma! "Các cậu chú ý một chút, bảo trì cự ly ít nhất ngoài 6 mã với goblin ác ma, không được công kích chúng nó. Chúng nó có tầm nhìn hạn hẹp, phạm vi chỉ khoảng trên dưới 6 mã, xa xa đều mờ nhạt, chỉ cần các cậu không chủ động công kích, chúng nó sẽ không phát hiện các cậu." Nhiếp Phàm nói, hắn sở dĩ chọn loại quái vật này là vì vậy, những gì hắn chuẩn bị trước hai ngày độc tài chi kiếm mở ra khá hữu dụng. Nhiếp Phàm tập trung vào một goblin ác ma, bắt đầu ngâm xướng kĩ năng, thuật thị huyết mạn đằng! Một cái dây leo từ dưới mặt đất mọc lên, quấn quanh goblin ác ma. Goblin ác ma kêu thét điên cuồng, vung đinh ba công kích dây leo của Nhiếp Phàm, dây leo không ngừng quật vào nó, trên đầu của nó bay lên hơn trăm điểm thương tổn. Nó xong rồi! Một cái thị huyết mạn đằng đủ để hao hết máu nó! Nhiếp Phàm không quản nó nữa, ánh mắt tập trung vào một goblin ác ma gần đó, ngâm xướng một đoạn chú ngữ, thuật dầu đen! Dầu đen đậm đặc sềnh sệch rót xuống đầu goblin ác ma, ngay sau đó lại là thuật tiểu hỏa cầu, "oành", ngọn lửa hung mãnh làm Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt giật mình. Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn ngọn lửa nóng cháy trên người goblin ác ma, nó kêu thảm thiết, nhảy loạn xung quanh, trên đầu bay lên một đám thương tổn kinh người, không lâu sau thì ngã xuống đất. Liên tục hai con goblin ác ma ngã xuống, ba người Nhiếp Phàm đều đạt được hơn 300 điểm kinh nghiệm. Cho đến lúc này, Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt vẫn còn sững sờ, một đức lỗ y cấp 12, lại lập tức giết chết 2 con goblin ác ma cấp 17? Rốt cuộc là kĩ năng gì, không khỏi mạnh mẽ quá mức rồi! Nếu đức lỗ y mạnh đến thái quá như vậy, chẳng phải là người người đều chơi đức lỗ y? Mới hơn 10 giây, thuật thị huyết mạn đằng của Nhiếp Phàm đã cooldown xong, lại tung ra một cái thị huyết mạn đằng nữa. Một con lại một con goblin ác ma lần lượt ngã xuống. Tiết Vũ nhìn kinh nghiệm của mình tăng cao như bão tố, ánh sáng trắng bỗng lóe lên, cấp 11. Một con quái hơn 300 kinh nghiệm, hắn và Lâm Tô Nguyệt cùng giết một con quái cùng cấp cũng chỉ được hơn 10 kinh nghiệm mà thôi, hiện tại tốc độ thăng cấp này, là gấp mười mấy lần hắn và Lâm Tô Nguyệt tổ đội luyện cấp! "Nhiếp Phàm, hai kĩ năng này của ông là gì?" Tiết Vũ lấy lại tinh thần, mở miệng hỏi. "Thuật mạn đằng cao cấp và thuật dầu đen, thuật tiểu hỏa cầu sơ cấp, mấu chốt là cấp bậc kĩ năng, thuật thị huyết mạn đằng của tôi đã cấp 5, thuật dầu đen và tiểu hỏa cầu đã cấp 4, cho nên mới có hiệu quả như vậy." Nhiếp Phàm vừa xoát quái vừa giải thích. "Cấp bậc mấy kĩ năng của cậu sao lại cao như vậy!" Lâm Tô Nguyệt giật mình hỏi, sau khi tiến vào trò chơi, cô cũng góp nhặt một ít tư liệu, luyện kĩ năng là một việc vô cùng tốn kém thời gian, muốn luyện một kĩ năng đến cấp 5, nói dễ hơn làm, cho dù luyện không gián đoạn, ít nhất cũng phải tốn 2 tuần lễ, trong tình huống bình thường, một người chơi hao phí mấy tháng cũng chưa chắc đã luyện được một kĩ năng cấp 5. Cho nên các người chơi ít nhất phải tới cấp 50, mới có được một hai kĩ năng cấp 5. "Thì ra là 1 kĩ năng cấp 5 và 2 kĩ năng cấp 4, trách không được lại mạnh đến vậy." Tiết Vũ líu lưỡi nói, "Ông thăng cấp ba kĩ năng này như thế nào?" "Ba kĩ năng này như thế nào các cậu đừng hỏi, chúng ta nhanh nhanh luyện cấp đi." Nhiếp Phàm đắn đo một chút rồi nói, có một số việc mặc dù nói cho Lâm Tô Nguyệt và Tiết Vũ, cũng không có tác dụng gì đối với họ, hơn nữa quá trình luyện kĩ năng, hiện tại không có cách lặp lại nữa. Nếu Nhiếp Phàm không muốn nói, Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt sẽ không truy vấn, bọn họ lần đầu nhiên cảm nhận được cái gọi là ngồi tên lửa, vừa mới lên 1 cấp, không lâu sau lại thăng cấp, kinh nghiệm tăng vọt làm bọn họ hoài nghi mình có đang nằm mơ hay không. Bọn họ không cần phải xoát quái, công việc chỉ là giúp Nhiếp Phàm thu thập chiến lợi phẩm mà thôi, những chuyện khác đều không cần làm. Nhiếp Phàm không ngừng phóng kĩ năng, hết mp thì dùng bình hồi ma pháp sơ cấp, vừa rồi bọn họ mua 120 bình hồi ma pháp sơ cấp, trong khoảng thời gian ngắn cũng đủ dùng. Quái vật ở tọa độ mà Nhiếp Phàm chọn respawn cực kỳ nhanh, giết vài con goblin ác ma, đi về phía trước lại có thể tìm được rất nhiều, thi thể nằm đầy trên đất. "Thật nhanh!" Tiết Vũ không khỏi kinh thán. Khoảng 20 phút sau, Nhiếp Phàm liền lên tới cấp 15, Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt đã cấp 14, kinh nghiệm đạt được đã khá ít, bọn họ lập tức đi đến một điểm luyện cấp khác. Nhiếp Phàm nhanh chóng chọn một loại quái khác, goblin ngọn lửa cấp 20. Quái vật cao hơn người chơi 3 cấp cho rất nhiều kinh nghiệm, thăng cấp là nhanh nhất. Đồng dạng, goblin ngọn lửa cũng không chịu được công kích khủng bố của Nhiếp Phàm. 1 giờ sau, Nhiếp Phàm lên tới cấp 17, Tiết Vũ, Lâm Tô Nguyệt lên tới cấp 16, nhanh chóng vọt vào đoàn đội đệ nhất như vậy, đối với Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt mà nói, quả thực là khó có thể tưởng tượng, hết thảy kì tích, đều là do Nhiếp Phàm tạo nên. Tiết Vũ hoàn toàn tin phục Nhiếp Phàm, vỗ bờ vai hắn nói: "Nhiếp Phàm, về sau ở trong trò chơi chúng tôi đều nghe theo ông, ông nói cái gì, chúng tôi làm cái đó!" Dựa theo tốc độ này, nói không chừng có một ngày, bọn họ cũng có thể vào hàng ngũ người chơi chức nghiệp cao cấp, đối với Tiết Vũ mà nói, đây là một viễn cảnh tốt đẹp. Gia cảnh của hắn và Lâm Tô Nguyệt cũng không giàu có, nếu có thể trở thành người chơi chức nghiệp, nghĩa là có nguồn thu hậu hĩnh. "Các cậu là hai người bạn tốt nhất của tôi, chúng ta cùng hoạn nạn, về sau cũng sẽ cùng phú quý, tôi tin tưởng, chỉ cần chúng ta nỗ lực, khẳng định có thể làm ra trò." Nhiếp Phàm trịnh trọng nói, Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt là hai người bạn hắn tin tưởng nhất, ở thời điểm khó khăn nhất đã trợ giúp hắn, hắn không phải là người vong ân phụ nghĩa, "Cũng nên logout rồi, logout rồi nghỉ ngơi một chút, 8 giờ tối gặp lại sau." Nhiếp Phàm nói, hắn quyết định về sau cố gắng cố định thời gian vào trò chơi là 8 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau, gặp phải tình huống khẩn khấp thì sử dụng thời gian dự phòng. "Ừm, được." Tiết Vũ đáp. "Nhiếp Phàm, ngày mai gặp." Lâm Tô Nguyệt vẫy tay nói. "Ngày mai gặp." Ba người lần lượt logout. Nhiếp Phàm bỏ mũ an toàn xuống, ngồi dậy, vạch màn, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào, làm cho người ta cảm thấy thoải mái. Rửa mặt, Nhiếp Phàm vào phòng bếp làm bữa sáng, ngày hôm qua còn thừa một ít cơm, hôm nay có thể nấu cháo ăn. "Buổi sáng tốt lành, cậu ra khỏi trò chơi rồi hả?" Lâm Hân Nghiên từ trên lầu đi xuống, chào Nhiếp Phàm một tiếng, nhìn thấy cháo trắng nóng hầm hập trên bàn, bên khóe miệng lộ ra hai lúm đồng tiền nhạt, "Nhiếp Phàm, có để ý tôi xin cơm hay không?" "Đây là nhà cậu, nếu tôi cự tuyệt, cậu sẽ không đuổi tôi ra ngoài chứ?" Nhiếp Phàm cười đùa, "Dù sao còn rất nhiều, cậu cứ ăn thỏa thích." "Thật tốt quá! Đã lâu không ăn cơm ở nhà rồi." Lâm Hân Nghiên hoan hô một tiếng, tự mình múc một bát cháo, ngồi xuống, vừa ăn vừa nói, "Dạo này ba ba không ở nhà, làm hại tôi mỗi ngày phải đi ăn hàng, ăn đến mức ngán chết rồi." Nhiếp Phàm nhìn lướt qua Lâm Hân Nghiên, cô mặc đồng phục, phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới là váy ngắn tới gối, tuy rằng giản dị, nhưng lại có vẻ thanh xuân xinh đẹp. "Tôi có một việc muốn nhờ cậu giúp." Nhiếp Phàm nghĩ một lát, mở miệng nói, thừa dịp Lâm Hân Nghiên ở đây, có thể nhờ cô xin phép giúp mình. "Có việc gì?" Lâm Hân Nghiên nghi hoặc hỏi. "10 giờ tối hôm nay, phòng làm việc yêu cầu tập trung ở thôn Mạc Khắc Tây, nếu chạy từ Tháp Cát Đặc đến Mạc Khắc Tây thì quá tốn thời gian, cậu có thể xin phép giúp tôi hay không?" "Nhiếp Phàm, vì sao cậu không đi luyện cấp cùng chúng tôi?" Nói đến trò chơi, Lâm Hân Nghiên cảm thấy khó hiểu, cô cho rằng Nhiếp Phàm đi luyện cấp cùng bọn họ sẽ nhanh hơn, có lẽ cô sẽ không bao giờ nghĩ rằng, hiện tại Nhiếp Phàm đã cấp 17. "Tôi và hai người bạn đã hẹn cùng nhau luyện, không thể bởi vì mình có người tổ đội liền vứt bỏ bọn họ. Hơn nữa đội ngũ của cậu cũng không chào đón tôi, không phải sao?" Nhiếp Phàm cười nhẹ nói. "Vậy được rồi. Tôi sẽ gọi điện cho anh Triệu Dương, anh ấy là phó giám đốc của phòng làm việc Phong Chi Dực, ID trong trò chơi là Tả Thủ Địa Ngục, chuyên môn phụ trách quản lý người chơi vòng ngoài, anh ấy là người hiền lành, rất dễ nói chuyện, tôi xin phép giúp cậu." Lâm Hân Nghiên vừa nói, vừa cầm điện thoại lên quay số. "Những người chơi bên ngoài đều là do hắn quản lý?" "Đúng vậy." "Nhiệm vụ mà người chơi vòng ngoài thu được mỗi ngày đều là hắn ra?" Nhiếp Phàm chú ý. "Ừm, làm sao vậy, có gì không đúng sao?" "Không có gì." Nhiếp Phàm lắc đầu nói. Lâm Hân Nghiên bấm điện thoại gọi Triệu Dương, nói vài câu trong điện thoại rồi cúp máy, cười xán lạn với Nhiếp Ngôn: "Thu phục, tôi đã nói anh Triệu Dương rất dễ nói chuyện." "Cám ơn." Mỹ nữ quả nhiên là làm chuyện gì cũng tiện, Nhiếp Phàm không khỏi nghĩ vậy, hắn bỗng ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, mình ở trong nhà một mỹ nữ như vậy, sẽ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, từ thái độ của người gọi là Từ Hồng trong trò chơi là có thể nhìn ra được, vậy thì hắn thật oan, nhưng nếu chuyển ra, hiện tại hắn không dễ gì gánh được phí tổn sinh hoạt. "Không khách khí, đúng rồi, đêm qua ba gọi điện cho tôi, nói cậu đi đến trường cùng tôi. Dù sao trường học của tôi cho phép người đến dự thính, cậu cũng đi nghe một chút." "Nghe giảng bài?" Nhiếp Phàm sửng sốt. "Đúng vậy, đây là ba tôi nói, nếu không tôi để ba nói chuyện với cậu?" Lâm Hân Nghiên cười giảo hoạt, vừa nói vừa cầm lấy điện thoại lên gọi. "Ban ngày tôi muốn đi ra ngoài tìm việc làm, đi trường học thì thôi." Nhiếp Phàm vội vàng từ chối. Lâm Hân Nghiên đưa di động tới, chỉ chỉ vào video clip. "Tiểu Phàm, đã lâu không thấy." Trên màn hình di động hiện lên hình của một người trung niên, đúng là cha của Lâm Hân Nghiên - Lâm Vĩ Hồng, mặt chữ quốc, mày rậm mắt to, cằm có một ít râu, nghe nói hồi trẻ hắn vô cùng anh tuấn, hiện tại vẫn có thể nhìn ra được một chút. "Chào Lâm thúc thúc." Nhiếp Phàm vội vàng chào hỏi, Nhiếp Phàm vô cùng tôn kính Lâm Vĩ Hồng, ở thời điểm nhà hắn khó khăn nhất, luôn luôn là Lâm Vĩ Hồng tiếp tế, mới giúp nhà Nhiếp Phàm không đến mức khốn khổ. Khi Nhiếp Phàm và mẹ bởi vì nợ nần mà nhận hết coi thường, ngay cả thân thích đều tránh xa, chỉ có hắn vẫn đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ở trong lòng Nhiếp Phàm, Lâm Vĩ Hồng giống như cha của hắn. "Vậy thì Lâm Hân Nghiên đã nói với con, là thế này, Hân Nghiên nói gần đây trong trường học con bé bị quấy nhiễu, thúc muốn nhờ con chiếu cố con bé, xem như là Lâm thúc thúc thỉnh cầu đi." Lâm Vĩ Hồng cười nói, an bày Nhiếp Phàm đến Ngân Hải, hắn tốn bao nhiêu công sức mới nói phục Lâm Hân Nghiên, không ngờ nhanh như vậy mà cô đã không bài xích Nhiếp Phàm, thấy hai đứa nhỏ ở cùng nhau, hắn cảm thấy vui mừng. "Việc này. . ." Nếu ngay cả Lâm Vĩ Hồng cũng nói vậy, Nhiếp Phàm cũng không thể cự tuyệt nữa, hơn nữa hắn còn thiếu Lâm gia đại ân tình, "Lâm thúc thúc yên tâm đi, con sẽ chiếu cố cậu ấy." Lời vừa ra khỏi miệng, Nhiếp Phàm cảm thấy hơi là lạ. "Vậy Hân Nghiên liền giao cho con, trong công ty của thúc còn chút việc, chờ thêm một thời gian nữa xử lý xong việc, hai thúc cháu sẽ hảo hảo tâm sự." Lâm Vĩ Hồng cười sang sảng nói.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang