[Dịch] Độc Tài Chi Kiếm

Chương 14 : Thụ yêu chi tâm

Người đăng: 

.
Nhiếp Phàm nhanh chóng lui về phía sau, chờ kĩ năng cooldown, lại phóng thuật mạn đằng vào hồng thụ yêu, tiếng kêu "đinh đinh" của hệ thống vang lên, nhìn vào phần cấp bậc, đã cấp 11, dùng thuật dầu đen với hồng thụ yêu chiến sĩ còn lại, sau đó bắn tiểu hỏa cầu vào người hồng thụ yêu chiến sĩ. "Oành", ngọn lửa bùng lên. Bằng cấp bậc hiện tại của Nhiếp Phàm, giết loại quái tiểu đầu mục như hồng thụ yêu bốc cháy có độ khó quá lớn, nhưng giết một hồng thụ yêu chiến sĩ thì vô cùng đơn giản. Dưới công kích hung mãnh của Nhiếp Phàm, hồng thụ yêu chiến sĩ gào thét thảm thiết, trên đầu liên tục bay lên trị số thương tổn hơn 60 điểm. Cho dù một chức nghiệp cấp 16 có sát thương cao cũng khó có thể tạo được thương tổn cao tới như vậy! Sau khi dùng thuật dầu đen và tiểu hỏa cầu, Nhiếp Phàm dùng thuật thị huyết mạn đằng quấn chặt lấy hồng thụ yêu chiến sĩ. Hồng thụ yêu chiến sĩ không ngừng vung chùy gỗ công kích vào dây leo quấn trên thân nó, mỗi kích có thể tạo thành hơn 30 điểm thương tổn cho dây leo. Nhưng thị huyết mạn đằng của Nhiếp Phàm lại có thể tạo gần sáu bảy mươi điểm thương tổn cho hồng thụ yêu chiến sĩ. Sau khi hồng thụ yêu chiến sĩ đánh liên tục 6 lần, dây leo của Nhiếp Phàm chia năm xẻ bảy, rơi xuống dưới đất. Tính toán một chút, thị huyết mạn đằng khống chế hồng thụ yêu chiến sĩ gần 10 giây, công kích 5 lần, tạo thành gần 300 điểm thương tổn. Hồng thụ yêu chiến sĩ thoát khỏi thị huyết mạn đằng, lâm vào cuồng nộ, khi nó ngẩng đầu nhìn quanh, phát hiện Nhiếp Phàm đã ở cách nó hơn 30 mã, nó lập tức truy kích tới phương hướng mà Nhiếp Phàm chạy trốn. Thuật dầu đen! Tiểu hỏa cầu! "Oành", lại là một đoàn lửa nóng cháy bốc lên cao, máu của hồng thụ yêu chiến sĩ cạn sạch, ngửa mặt lên trời tru một tiếng, nặng nề ngã xuống đất. Thu phục dễ dàng! Một kĩ năng cấp 5 và hai kĩ năng cấp 4 quả nhiên rất mạnh, nhìn vào cấp bậc, lại thăng 1 cấp, tới cấp 12 rồi. Nhiếp Phàm nhặt đồ hồng thụ yêu chiến sĩ rơi xuống lên, trái tim đập mạnh, là bì giáp của đức lỗ y! Hiện tại trang bị tốt trên người hắn cũng chỉ có miếng lót vai nhọn mà thôi, còn lại đều là bạch trang nhặt được khi xoát quái, hắn nhìn vào thuộc tính của bì giáp. Dã tính bì giáp (đức lỗ y): yêu cầu cấp bậc 17 cấp, cấp bạch đồng, phòng ngự 22-28, tinh thần +3, độ bền 31/31. Thêm 3 tinh thần, là một kiện trang bị bạch đồng vô cùng bình thường, phòng ngự xem như không tệ, đến cấp 17 mặc vào thì phòng ngự có thể tăng lên một mảng lớn. Nhiếp Phàm cất dã tính bì giáp vào ba lô, tìm tòi thi thể của hồng thụ yêu khác, chỉ tìm được 5 đồng, thu thập xong chiến lợi phẩm, Nhiếp Phàm liền đi về phía bảo rương, không biết có thể lấy được gì từ bảo rương kia. Khoảng cách với bảo rương chỉ 3 4 mã, ở giữa bìa rừng cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng xào xạc, Nhiếp Phàm cảnh giác nhìn về chỗ phát ra âm thanh, ở phía sau đại thụ là một người mặc áo bào pháp sư màu lam, là nam, khoảng 20 tuổi, hắn nhìn về bên này, hiển nhiên hắn cũng phát hiện bảo rương! Cấp 16, không biết là pháp sư hệ gì, đã dám một mình tới xoát quái ở rừng đước, có thể thấy được đối phương cũng là một cao thủ. Tầm mắt hai người đối diện, Nhiếp Phàm lộ ra vẻ đề phòng, bảo rương ngay tại trước mắt, lúc này đột nhiên xuất hiện một pháp sư, Nhiếp Phàm không sinh ra địch ý với người kia cũng khó, nếu pháp sư kia ra tay đoạt bảo rương, Nhiếp Phàm cũng chỉ có thể pk. Nhiếp Phàm chưa từng pk với người khác, không có chút kinh nghiệm nào, tuy kém đối phương 5 cấp, trong khoảng thời gian này hắn luôn luôn luyện kĩ năng, trang bị trên người cũng rất kém, duy nhất có thể dựa vào là 3 kĩ năng mà thôi. Đoán chừng sẽ có một hồi ác chiến, Nhiếp Phàm đã sẵn sàng chiến đấu. U Ảnh Tiêu Phong là một pháp sư độc hành, cấp 16, phiến rừng đước này chính là thiên đường của các pháp sư, loại quái vật tốc độ di động chậm như hồng thụ yêu rất thích hợp để luyện cấp, lúc cấp 13 hắn liền chọn trúng bảo địa luyện cấp này, luyện tới hiện tại, vừa rối hắn ở trong rừng tìm hồng thụ yêu, nghe được tiếng kêu của hồng thụ yêu chiến sĩ, chạy tới điều tra, vì thế liền gặp Nhiếp Phàm. Lúc này hắn không có cách nào hình dung sự rung động trong lòng, trên đất có 5 thi thể hồng thụ yêu, trong đó có hồng thụ yêu chiến sĩ cấp tinh anh, sự mạnh mẽ của hồng thụ yêu chiến sĩ hắn đã được thể nghiệm, vừa rồi luyện cấp trong rừng hắn gặp được một hồng thụ yêu chiến sĩ, sau khi giao thủ mấy chục giây hắn liền buông tha, hắn không phải là đối thủ của hồng thụ yêu chiến sĩ. Nhiếp Phàm mới 12 cấp, một thân trang bị rách nát cấp thấp, chẳng lẽ hồng thụ yêu và hồng thụ yêu chiến sĩ dưới đất đều là do hắn xử lí? Vậy thì đức lỗ y cấp 12 này không khỏi quá nghịch thiên rồi! Nhìn bốn phía, xung quanh không có người nào khác, ngay cả thi thể người chơi cũng không có, có thể thấy chỉ có duy nhất Nhiếp Phàm. Rốt cuộc hắn làm như thế nào? U Ảnh Tiêu Phong bỗng thấy ớn lạnh, làm một người chơi chức nghiệp độc hành, hắn luôn tự nhận kĩ thuật của mình khá tốt, nhưng so với đức lỗ y này, dường như hắn còn kém quá xa. Nhìn thấy ánh mắt địch ý của Nhiếp Phàm, hắn lập tức ý thức được, Nhiếp Phàm cho rằng hắn tới để cướp đoạt bảo rương. Dưới loại tình huống này, hắn nào dám đoạt bảo rương! Hắn cũng không nghĩ mình sẽ là đối thủ của Nhiếp Phàm, mặc dù may mắn giết chết Nhiếp Phàm mà đoạt được bảo rương, vì một cái bảo rương mà có thêm một kẻ địch đáng sợ như vậy, cũng không phải là mua bán có lời. Nhiếp Phàm tạo một cảm giác rất thần bí, U Ảnh Tiêu Phong đã phóng điều tra tới Nhiếp Phàm, thấy được tên của Nhiếp Phàm, Minh Dạ. "Minh Dạ, tôi nhớ nghĩ anh." U Ảnh Tiêu Phong thì thào nói, cùng ở thôn Tháp Cát Đặc, vậy thì về sau còn có cơ hội gặp lại, cho Nhiếp Phàm một thủ thế, sau đó chậm rãi rời đi. Nhìn thấy U Ảnh Tiêu Phong đi xa, Nhiếp Phàm vốn đang căng thẳng dần dần thả lỏng, tuy rằng kĩ năng thị huyết mạn đằng cấp 5 rất mạnh, nhưng pk sẽ không dễ dùng, nếu thật sự đánh nhau với một pháp sư cấp 16, hắn không dám chắc mình có bao nhiêu phần thắng. Một người chơi có thể lên tới cấp 16 vào lúc này, tuyệt đối là cao thủ! Nhìn thấy người chơi tên U Ảnh Tiêu Phong đi xa, Nhiếp Phàm xoay người bắt đầu mở ra bảo rương, bảo rương này không có khóa. Bảo rương cấp trắng rất ít khi khóa lại, nếu đụng phải bảo rương bị khóa, vậy chỉ có thể từ bỏ, trừ khi có thể tìm một đạo tặc hoặc lấy được chìa khóa mới có thể mở ra. Hệ thống: bảo rương đang mở ra. . . Độ hoàn thành 21%. . . 36%. . . Khoảng 6 giây sau, "xoạch", bảo rương được mở ra. Nhiếp Phàm vươn tay vào trong tìm kiếm, tay phải đụng vào một thứ vô cùng bóng loáng, đồng thời còn có cảm giác nóng rực, xúc cảm này, là vật phẩm ma pháp? Tim hắn không khỏi đập nhanh hơn, lấy thứ đó ra, một quả cầu thủy tinh to bằng nắm tay xuất hiện, thứ này có tạo hình vô cùng độc đáo, giống như một trái tim đang đập, cả vật thể màu đỏ, điểm sáng màu đỏ giống như tinh linh bay lượn xung quanh nó, tản ra ngoài loại năng lượng nóng cháy. Không phải đá quý hay trang sức, Nhiếp Phàm nghi hoặc, xem thuộc tính của nó. Thụ yêu chi tâm: chứng từ tiến vào trung tâm rừng đước, vật phẩm dùng một lần duy nhất, nhân số hạn chế 5, cấp bậc hạn chế 20-25. Là một kiện vật phẩm đặc thù, chứng từ? Nhiếp Phàm nhớ tới gì đó, khu trung tâm rừng đước quả thật có một phó bản loại nhỏ, độ khó tương đối cao, bên trong ra trang bị ma pháp cấp 20 của các chức nghiệp, thậm chí còn có một số vật hi hữu loại cực phẩm. Nhiếp Phàm tìm tư liệu có liên quan tới khu trung tâm rừng đước từ trang internet mà cha để lại, rất nhanh tìm được một đống lớn, vừa chạy về thôn Tháp Cát Đặc vừa xem. Khu trung tâm rừng đước cần một đoàn đội 5 người mới có thể tiến vào, bên trong respawn quái vật cấp tinh anh, tỉ lệ bạo trang bị ma pháp cấp 20 là hơn 160%, boss mạnh nhất trong phó bản là thụ yêu vương. Vật phẩm mà thụ yêu vương rơi ra làm Nhiếp Phàm chú ý, là sách biến thân cuồng lang! Biến thân lang nhân là kĩ năng cần thiết của đức lỗ y cấp 20, sau khi có được kĩ năng biến thân, năng lực cận chiến của đức lỗ y sẽ mạnh lên, khi biến thân không hề yếu hơn chiến sĩ và thánh kỵ sĩ có năng lực chiến đấu trứ danh. Mà biến thân cuồng lang, chính là biến thân lang nhân tăng mạnh, các thuộc tính cao hơn biến thân lang nhân 10%, tính phát triển cũng rất cao. Khu trung tâm rừng đước không mở ra, chỉ có người đạt được thụ yêu chi tâm trong rừng đước mới có thể tiến vào, mà tỉ lệ bạo thụ yêu chi tâm cực thấp, cho nên người chơi có thể tiến vào khu trung tâm lại càng ít. Nhất định phải lấy được kĩ năng biến thân cuồng lang, nó rất quan trọng với sự phát triển sau này! Cần tổ đội 5 người mới đi được, Nhiếp Phàm nghĩ một chút, bọn họ đã có 3 người, kéo cấp bậc của Tiết Vũ và Tô Nguyệt lên 20, đến lúc đó sẽ tìm thêm 2 người nữa. Nhanh chóng tới thôn Tháp Cát Đặc, Nhiếp Phàm gửi tin cho Tiết Vũ. "Hai người về thôn Tháp Cát Đặc đi, cùng tôi đi luyện cấp." Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt đang không ngừng xoát hươu hoang dã, Tiết Vũ nhìn vào trong ba lô, ba lô 50 ô đã nhét đầy, mỗi ô là một tổ da hươu, mỗi tổ 20 tấm, tính ra là 1000 tấm. Ba lô của Tô Nguyệt cũng có gần 800 tấm, nhiều da hươu như vậy có thể bán được 5000 đồng! "Hiện tại trở về sao? Ba lô của Tô Nguyệt còn chưa đầy, tôi cùng cậu ấy còn có thể xoát quái thêm một thời gian nữa." Tiết Vũ nói, nơi này tốc độ kiếm tiền nhanh như vậy, hắn cảm thấy luyến tiếc nếu trở về. "Nhanh trở về đi, chúng ta không thiếu chút tiền ấy, về sau còn có cơ hội kiếm rất nhiều tiền!" Nhiếp Phàm bật cười, tiểu tử Tiết Vũ này tham tiền, còn muốn ở chỗ kia không muốn trở về. "Được rồi, chúng tôi lập tức chạy về." Tiết Vũ có chút lưu luyến, nhưng vẫn quyết định nghe theo Nhiếp Phàm, gọi Lâm Tô Nguyệt trở về. Trong thôn nay càng nhiều người hơn, ở điểm xuất sinh có hơn 5 6 ngàn người chơi, trung tâm thôn xóm người đến người đi, rất náo nhiệt. Ba người Nhiếp Phàm, Tiết Vũ và Lâm Tô Nguyệt đứng ở cửa tiệm thuốc trung tâm thôn xóm. "Hi, Nhiếp Phàm, đã lâu không gặp!" Lâm Tô Nguyệt chào hỏi Nhiếp Phàm, mỉm cười, tuy rằng Lâm Tô Nguyệt có phần giống tomboy nhưng diện mạo rất thanh tú, không phải đặc biệt xinh đẹp nhưng làm người khác nhìn vào cảm thấy thật thư thái. "Đã lâu không thấy." Nhiếp Phàm mỉm cười chào hỏi Lâm Tô Nguyệt và Tiết Vũ. "Thần sắc không tệ, xem ra khí hậu Ngân Hải rất dễ chịu." Lâm Tô Nguyệt cười tủm tỉm nói. Tiết Vũ cười sảng khoái, đấm nhẹ vào ngực Nhiếp Phàm: "Đến Ngân Hải cũng không gọi điện thoại cho chúng tôi, tôi còn nghĩ ông đi lạc rồi. Ở Ngân Hải bị mỹ nữ làm choáng váng rồi phải không!" "Vừa mới bố trí ổn thỏa được vài ngày, chuẩn bị phát tin tức cho hai người trên mạng, kết quả là mấy ngày không thấy hai người login." Nhiếp Phàm áy náy cười, mấy ngày nay hắn hoàn toàn đắm chìm trong tư liệu mà cha để lại, thời gian login ít hơn, không gặp được cũng thật bình thường. Nhiếp Phàm và Tiết Vũ, Lâm Tô Nguyệt hàn huyên một hồi, trong lòng cảm khái, hắn còn nghĩ rằng mình tới Ngân Hải trong vòng 2 3 năm cũng không gặp được hai người bạn này, không ngờ mới 3 ngày, hắn liền gặp bọn họ trong trò chơi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang