[Dịch]Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển - Sưu tầm
Chương 41 : Chương 28.2
Ngày đăng: 18:11 19-05-2018
                                            .
                                    
             "Thế nào, có tìm thấy nha đầu đó không?"
Lôi Phong liếc mắt vào,  chưa kịp trả lời liền lập tức sửng sốt. Vội quay ra phía sau hô: "Nội,  mau vào đây", ánh mắt hắn lại nhìn sang Hoắc Dĩnh đầy vẻ nghi hoặc.
Lão bà bà bước tới nhìn vào phía trong, cũng giống như Lôi Phong liền lập tức sửng sốt.
Khắp  căn phòng đều vương đầy máu, còn có dấu hiệu hai trận pháp bị phá vỡ.  Bà biết trận pháp này, trận pháp ít nhất phải do Tứ thuật gia trở lên  mới có thể bày trận. Hơn nữa, khi phá thì phải phá hai cái cùng một lúc,  vì hai trận pháp này hỗ trợ lẫn nhau nếu chỉ phá một cái cái còn lại sẽ  tương trợ khiến cho trận pháp bị phá rồi lại hồi phục. Vì vậy mới nói,  trận pháp này tạo đã khó phá càng thêm khó.
Lão bà bà nhìn Hoắc Dĩnh đang ngây ngốc ngồi một chỗ, bà bước tới trước mặt hắn dò xét: "Tiểu tử, đã có chuyện gì xảy ra?"
Hoắc  Dĩnh vẫn ngồi im lặng một chỗ. Tiểu Bạch Lang nãy giờ vẫn trong lòng  Hoắc Dĩnh bị tay áo hắn che khuất bỗng lao ra, bám vào người lão bà bà  nức nở kêu: "Bà bà, bà bà"
Lão bà bà xách cổ Tiểu Bạch Lang đưa  ra trước mặt nhíu chân mày lại. Tiểu linh thú này là thần thú của nha  đầu kia, sao nó lại ở đây?
Trong lòng lão bà bà dâng lên nỗi bất  an ngày càng lớn. Lôi Phong huơ huơ tay trước mặt Hoắc Dĩnh không nhanh  không chậm nói: "Nội, dường như tên này bị cái gì đó gây chấn động nên  thừ người luôn rồi. Giờ tính sao?"
"Mang hắn theo đi."
Lão  bà bà nhìn theo con đường mòn phía trước mặt, liên tưởng cùng với vết  máu trong phòng hẳn là chưa đi xa. Không hiểu sao bà có linh cảm rằng  người phá trận pháp này là nha đầu đó, nhưng với sức mạnh hiện tại của  nàng lão bà bà càng cảm thấy nghi hoặc, vì nàng vốn không thể nào phá  trận pháp này được. Cũng chỉ có thể tìm gặp người "bí ẩn" này mới có thể  biết được thực hư thế nào.
Lão bà bà ra hiệu để cho Lôi Phong đỡ  Hoắc Dĩnh đứng dậy sẵn tiện nhét Tiểu Bạch Lang vào túi áo của mình, cả  ba người bắt đầu lên đường.
Lôi Phong vừa đi vừa nhìn Hoắc Dĩnh chợt lên tiếng: "Nội, người có cảm thấy người này quen mặt không?"
Lão bà bà tim không đập tâm không loạn hờ hững nói: "Là tam vương gia đấy." Bà cũng mới chợt nhớ ra.
Câu  trả lời ngắn gọn nhưng lại thành công dọa Lôi Phong, khiến hắn xém chút  nữa ném Hoắc Dĩnh xuống đất. Lôi Phong hết nhìn Hoắc Dĩnh lại nhìn sang  lão bà bà thử xem nội hắn có phải đang đùa không, nhưng xem ra nội hắn  không có đùa.
Lôi Phong không thể tin vào tai mình lần nữa nhìn  khuôn mặt ngây ngốc của tên tiểu tử mà hắn đang dìu đi bên cạnh. Đây là  Tam vương gia ư? Là Chiến Vương Gia ư? Thảo nào hắn lại cảm thấy người  này quen mặt như vậy. Cũng mười mấy năm rồi.
Trong đầu Lôi Phong  liền hiện lên một đứa trẻ phấn điêu mày ngài, lúc nào mặt cùng bừng bừng  khí thế đòi Lôi Nhạc so tài. Trông ấn tượng của hắn, Hoắc Dĩnh là một  đứa trẻ nghịch ngợm không chịu bỏ cuộc. Sau sự kiện diệt tộc năm đó, hắn  đi lưu lạc, về sau có nghe được rằng Tam vương gia được phong làm Chiến  Vương Gia. Vị Chiến Vương Gia này lại ra tay vô cùng tàn nhẫn, giết  người không gớm máu, chém người như chém rạ. Lúc đó hình ảnh của cậu  nhóc kia trong lòng hắn đối với Tam vương gia đã hoàn toàn bất đồng,  hiện tại gặp Chiến Vương Gia ngây ngốc như thế này đối người khác càng  thêm dọa người.
Cả ba người vừa đi hết con đường mòn thì Hoắc  Dĩnh bỗng tỉnh táo lại, hắn không tựa vào người Lôi Phong nữa mà nhìn  dáo dác xung quanh, gấp gáp hỏi: "Nhạc Nhạc tỷ đâu rồi?"
Nhạc Nhạc tỷ? Không phải là cái cách mà Hoắc Dĩnh gọi Lôi Nhạc vào mười mấy năm trước hay sao.
Lôi Phong còn đang suy nghĩ thì lão bà bà đã đứng trước mặt Hoắc Dĩnh vội vã hỏi: "Thế nó đâu?"
Lôi  Phong bị thái độ của lão bà bà càng làm cho mịt mờ, không phải là bọn  họ đang tìm nha đầu Tiểu Điệp sao, sao tự dưng bây giờ lại chuyển sang  Lôi Nhạc, hơn nữa Lôi Nhạc không phải đã bị nội gửi đi vào lỗ không gian  rồi sao.
Hoắc Dĩnh bị sự hùng hổ của lão bà bà làm cho dọa sợ,  lúng túng nói: "Tỷ ấy kỳ lạ lắm, đột nhiên trở nên quái dị, còn muốn  giết ta. Sau đó, sau đó lao ra khỏi cửa theo hướng này chạy đi mất."
Lôi Phong không nhịn được nữa hướng lão bà bà hỏi: "Nội, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Lão bà bà không trả lời, chỉ đột nhiên hô lên: "Nguy to rồi", rồi theo hướng Hoắc Dĩnh vừa chỉ mà đuổi theo.
Thấy vậy, Lôi Phong cũng vội lôi Hoắc Dĩnh chạy theo.
Chạy được một đoạn thì bỗng vang lên tiếng "Cứu mạng!". Bước chân của ba người bọn họ theo đó chạy nhanh hơn.
Tới  nơi, họ nhìn thấy một người thiếu phụ đang bế một đứa trẻ tầm một tuổi  đang vô cùng sợ hãi. Ánh mắt người thiếu phụ sốt ruột nhìn phu quân của  mình đang bị một thiếu nữ bóp cổ. Đồng thời, người nam nhân đó sắc mặt  trắng bệch vì hô hấp không thông. 
Người thiếu phụ sợ hãi, đau lòng liên tục nhìn xung quanh hô "Cứu mạng!"
Khi thấy đám người lão bà bà, nàng ta như vớ được cọc gỗ giữa dòng nước xoáy, lập tức chạy lại cầu cứu.
Lão  bà bà không chần chừ liền niệm chú, những cái lá bên đường lập tức biến  thành phi tiêu hướng về phía Tiểu Điệp. Tiểu Điệp đột ngột bị tấn công,  bàn tay bị lá cắt đứt vài đường liền vội buông người đàn ông kia ra.  Ánh mắt nàng hoang dại hướng về phía lão bà bà lao tới. Lão bà bà vội  nhảy lùi ra phía sau, sử dụng nguyên tố đất tạo cho mình một khiên chắn,  đồng thời hướng Lôi Phong ra lệnh: "Tạo Trói Phong trận."
Lôi  Phonh nhận lệnh lập tức niệm chú. Trong lúc Trói Phong trận đang hình  thành, Tiểu Điệp một chưởng đánh vỡ khiên chắn của lão bà bà, trực tiếp  đánh cho lão bà bà lui ra phía sau, phun ra một ngụm máu tươi.
Lôi Phong bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi, lão bà bà cũng trợn to mắt nhìn người phía trước.
Nha đầu này từ bao giờ lại cường đại đến thế.
Đúng lúc, Lôi Phong vừa hoàn tất chú Trói Phong trận tạo thành một cái lồng trứng bằng gió thu thập Tiểu Điệp vào bên trong. 
Tiểu  Điệp không kiên dè, liên tục hướng giới hạn của trận pháp mà tung  chưởng. Lôi Phong bị sức mạnh cường đại của Tiểu Điệp sắp làm cho vỡ  trận thì Kim Long trận của lão bà bà cũng vừa hoàn thành. Một con Kim  Long hùng dũng ôm lấy Trói Phong trận như rồng ôm ngọc. Lúc này hai trận  pháp lồng nhau mới có thể nhốt Tiểu Điệp vào bên trong.
Lôi  Phong nhìn Tiểu Điệp đang bị nhốt vào trong trận pháp, sau lại nhìn lão  bà bà đang ôm ngực vì một chưởng của Tiểu Điệp: "Nội, vậy là sao?"
Lão bà bà vừa xoa ngực mình vừa từ tốn giải thích: "Đây là hiện tượng tâm ma công tâm." 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện