[Dịch]Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển - Sưu tầm
Chương 16 : Giải cứu lão Huyền Tông
                                            .
                                    
             "E hèm..." Lão bà bà đằng hắn sau đó lôi Tiểu Điệp đi luyện võ. Khi  luyện xong thì trời cũng đã sụp tối, nguyên một ngày vật vã luyện tập,  bị lão bà bà vờn như mèo vờn chuột, Tiểu Điệp có cảm giác như đây không  còn là thân thể của nàng nữa, Tiểu Điệp cứ thế bước chân xiêu vẹo như  người say đi về phòng.
Về đến phòng, nàng thả người ra nằm trên người ngay lập tức liền ngủ say.
Vẫn như cũ, xung quanh nàng bao bọc một màn đêm tối đen. Nhưng lần này  nữ nhân tóc trắng kia không xuất hiện nữa, Tiểu Điệp chỉ nghe tiếng cười  nói của hai đứa trẻ không ngừng vang lên.
Tiểu Điệp cố gắng lắng nghe nơi phát ra tiếng, thận trọng hỏi: "Ai đó?"
Không có tiếng đáp lại nàng, nhưng xung quanh, khung cảnh dần hiện rõ ra trong màn đêm.
Khắp nơi đều được bao phủ bởi một màu đỏ rực của hoa mẫu đơn, trong  không khí hương hoa hòa quyện ngửi thấy một mùi thơm ngan ngát. Tiếng  cười nói ngày càng lớn, hai bóng dáng nhỏ nhắn chạy vụt qua nàng. Trong  vô thức, nàng liền chạy theo miệng thốt lên: "Đợi đã!'
Khi bóng dáng hai đứa trẻ biến mất, nàng mới bước chạy chậm dần sau đó  dừng hẳn. Xung quanh nàng, khung cảnh lại lần nữa biến đổi. Mọi thứ dần  biết mất, chỉ còn lại không gian trắng toát bao la vô tận.
Tiểu Điệp xoay xung quanh như tìm kiếm gì đó, nhưng tất cả đều không có, chỉ toàn hiện hữu một màu trắng.
"Tại sao... chỉ.. mình ta... chịu .. đựng. Tại sao... ngươi... lại...  không nhớ..." Một giọng nói không ngừng vang lên trong tâm trí nàng. Oán  trách, giận hờn, bi thương..
"Ai đó? Mau xuất hiện đi"
"Ngươi... không thể.... thấy... ta ư?.. Tại sao lại... không ... thấy... tại...sao... không nhớ..."
"Làm ơn hãy ra đây đi!!!"
Tiểu Điệp dường như bị giọng nói khiến cho bức điên. Nàng cố trốn tránh,  giọng nói đó lại càng hiện rõ trong tâm trí nàng. Tại sao kia chứ? Tại  sao hắn lại nói nàng quên. Nàng quên điều gì? Và tại sao... giọng nói  kia lại quen thuộc đến thế. Nó giống giọng nói của.... nàng.
Nàng sợ...
---------------******-------******---------------
Thời gian 60 ngày cuối cùng cũng đến, bước xuống thuyền thân thể của  Tiểu Điệp không ngừng chao đảo, thoáng qua ngỡ rằng đang ốm nghén.
Lôi Phong thấy vậy vội bước tới đỡ, lo lắng hỏi: "Tiểu muội muội, không sao chứ"
Tiểu Điệp đứng ngay ngắn lại cười khổ: "Đa tạ"
Nhìn thân thể sụt mất mấy kí của mình Tiểu Điệp khóc không ra nước mắt.  Dùng cách này để giảm cân, phải nói là quá hiệu quả đi T^T.
Ngay lúc đó, xa xa có khoảng ba người tiến tới chỗ nàng. Gặp lão bà bà họ cúi đầu vô cùng kính cẩn.
"Nhược bà bà cuối cùng đã tới, mời đi lối này" Một người lớn tuổi nhất,  mỉm cười đưa tay ra hiệu mời. Ngay khi bà bà gật đầu thì những người đó  liền đi trước dẫn đường.
Dọc đường Tiểu Điệp không ngừng nhìn xung quanh. Đây ắt hẳn là cái nơi  gọi là Mộc Vân đi, nhìn ngang nhìn dọc vẫn không khác gì nơi cô rơi  xuống, Tiểu Điệp có chút thở dài. Tại sao ở hành tinh này lại ưa chế độ  phong kiến thế chứ, mặc dù có một vài chi tiết có hơi khác một chút.
Tới một khách điếm, người kia đưa tay ra hiệu, người nhận ám hiệu gật  đầu tỏ ý đã hiểu, đi đến cái bàn kế bên, nhẹ xoay bình bông mà tưởng  chừng để trang trí kia.
Tiếng cạch vang lên, mật thất ngay lập tức được mở ra. Bên trong vô cùng  trống trãi, bốn bức tường được treo bốn bức tứ bình, cùng với một bộ  bàn ghế bằng gỗ quý đặt ở giữa. Trên bàn chỉ vỏn vẹn một cái bình và một  tấm bản đồ cỡ lớn cùng với ba vị bô lão cỡ tuổi bà bà đang ngồi chờ  sẵn.
Sau khi tất cả đều đã vào trong, cửa mật thất lại lần nữa đóng lại.
Ba người ngồi trên ghế chính là Tam Mộng, họ là những bậc cao thủ thuộc  tầng lớp trưởng lão trong giới giang hồ . Người lớn nhất chính là Mộng  Mai, kế tiếp là Mộng Thủy, cuối cùng là Mộng Tuyết. Trong giang hồ người  ta lưu truyền rằng:
"Cánh mai trong tuyết vương ngọc huyết
Lạc thủy mấy dòng nhuốm con sông"
Ý nói Mộng Mai và Mộng Tuyết ra tay nhẹ nhàng, nhanh gọn, đến khi nhìn  lại thì thấy máu người kia đã khô vì băng, xung quanh những giọt máu kết  tinh lại như những hạt ngọc huyết đỏ thẫm. Trái ngược với Mộng Mai và  Mộng Tuyết, Mộng Thủy ra tay lại vô cùng tàn bạo, dù dòng nước có chảy  đi bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn còn nhuốm màu đỏ của máu. Vì thế khi  nghe đến Tam Mộng , những kẻ tầm thường nhất định sẽ không dám hó hé gì.
Nghe tiếng mật thất đóng lại, chén trà trong tay được Mai lão lão đặt xuống, bà dùng ánh mắt thân thiện nhìn lão bà bà rồi nói:
"Nhược Huyết Lan, muội đã tới"
Nhìn nụ cười của Mai lão lão ắt hẳn không ai nghĩ rằng bà lại là một sát thủ làm dậy sóng trên giang hồ.
Nói rồi Mai lão lão lại nhìn qua phía Tiểu Điệp, mắt hơi nheo lại: "Đây là ..."
Lão bà bà đáp: "Là đồ đệ của muội" sau đó nhìn Tiểu Điệp ra hiệu.
Hiểu ý, Tiểu Điệp tiếp lời: "Tiểu nữ tên Tô Dã Điệp, mọi người thường gọi là Tiểu Điệp, xin ra mắt ba vị Tam Mộng tiền bối"
"Ha ha ha. Là đồ đệ của Lan muội sao, thật hiếm thấy" Mai lão lão tràn  đầy ý cười, ánh mắt nhìn Tiểu Điệp mang vẻ dò xét nhưng không quá lộ  liễu. Cũng không tệ, tuy ngũ hành khí còn yếu nhưng với biểu hiện này,  rất có thể sau này trở thành một trong Thập Đại Kì Nhân đời thứ tư. Ta  thật tò mò, không biết nha đầu này đã được Lan muội "trộm" ở đâu về, ta  cũng muốn đến đó để "trộm" về một tiểu đệ tử như thế. Mặc dù trong lòng  không ngừng gào thét nhưng ngoài mặt Mai lão lão vẫn giữ nụ cười ôn hòa.  
Nhìn Tiểu Điệp, hai người còn lại trong Tam Mộng cũng chứa đầy vẻ kinh ngạc.
Nhìn thấy Mai lão lão không ngừng thèm thuồng nhìn ngó đệ tử của bà, lão  bà bà giả vờ ho khan vài tiếng, thấp giọng nói "Không tán ngẫu nữa,  chúng ta cần phải nghỉ cách giải cứu Huyền Tông sư huynh" 
Nghe nhắc đến Huyền Tông, sắc mặt Mộng Thủy lập tức tệ đi. Nếu không  phải Mộng  Mai tỷ bắt bà đến đây thì hiện giờ bà đang chơi đùa với chắt  của bà rồi. Còn cái lão Huyền Tông kia thật làm cho bà ứa gan, trước giờ  lão ta luôn là người thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều, sao lão ta  lại là tỷ phu của bà kia chứ. 
Không khí phút chốc trở nên căng thẳng. Lôi Phong vội lên tiếng phá vỡ  bầu không khí: "Theo như vãn bối được biết, hai ngày nữa thái tử Mộc Vân  sẽ mở yến tiệc đón xứ giả, lúc đó lính canh sẽ tập trung ở cung điện  nên chỗ ngục tù rất là lỏng lẻo, vãn bối nghĩ đây chính là thời cơ để  chúng ta cướp ngục"
"Hảo hảo... không hổ danh là nội tôn của Lan tỷ" Mộng Tuyết nãy giờ không nói gì, liền cất tiếng lên khen ngợi. 
"Nhưng trong chúng ta phải có ít nhất là hai người trà trộn vào nơi yến  tiệc để quan sát tình hình, nếu có tình huống bất ngờ xảy ra có thể dễ  dàng ứng phó" Mai lão lão trầm tĩnh phân tích, sao đó nhìn một lượt hỏi:  "Ai sẽ là người đi?"
Không khí lại lần nữa chùn xuống. Không đợi lâu, bà bà vội lên tiếng:  "Phong nhi với xú nha đầu sẽ đi". Đây là cơ hội tốt để nha đầu đó có thể  trải nghiệm thực chiến, mài dũa bản thân, có Phong nhi đi theo dù xảy  ra bất trắc nó nhất định sẽ ứng xử kịp thời. 
Bất ngờ bị định đoạt, Tiểu Điệp thoáng giật mình: "Hả?! Là con đi sao?"
"Đúng vậy" Bà bà gật đầu khẳng định.
Mộng Thủy và Mộng Tuyết đều nhìn thấy khí ngũ hành của Tiểu Điệp liền không khỏi lo lắng. Mộng Thủy lên tiếng: "Vậy ổn chứ?!!"
Lão bà bà không chần chừ mà gật đầu khẳng định.
Lôi Phong nhìn Tiểu Điệp không khỏi đồng cảm, hắn đã quá quen thuộc với  cách huấn luyện này của nội nội. Hắn nhớ năm lên năm, vì sợ lửa mà không  thể điều khiển ngũ hành hỏa, nội nội không ngừng ngại liền đem hắn  quăng vào trong rừng. Một mình vừa đói vừa lạnh, sau hai ngày hắn bèn  nén sợ hãi của mình mà điểu khiển lửa để sinh tồn. Chưa hết, năm lên  mười ba, hắn vừa được nội nội dạy một chiêu thức chiến đấu, hắn vì không  thể sử dụng mà liền bị treo lên cây, đồng thời bị phong tỏa nguyệt đạo  khiến cho ngoài chiêu thức đó ra thì không thể sử dụng chiêu thức nào  khác. Hắn nhớ, lúc đó xung quanh có rất nhiều khỉ, chúng không ngừng lấy  chuối ném hắn, hơn nữa mỗi ngày còn lột trên người hắn một món đồ, cuối  cùng khi sử dụng được chiêu thức thì trên người hắn chỉ còn mỗi cái  quần, hắn sợ hãi khóc lóc chạy về nhà. Vậy mới nói, bình thường nội nội  hiền đến thế nhưng một khi đã huấn luyện thì nhất định "độc" không ai  bằng.
Lôi Phong vỗ vỗ vai Tiểu Điệp thương xót khiến cho nàng vô cùng khó  hiểu. Tiểu Điệp cứ thế bị ném trước mũi dao để huấn luyện mà không biết.
Về phần Tiểu Điệp, nàng nhìn một lượt từng người, liền không khỏi phải  suy nghĩ, chừng này người không phải là ít quá đi? Hơn nữa hết bốn người  đều là lão tiền bối đã qua tuổi trung niên. Chỉ với sáu người, thật sự  là có thể giải cứu lão Huyền Tông sao? Tại sao nàng lại có cảm giác hơi  bất an.
Tại Mộc Vân...
Cánh cửa mở ra, bên trong là khung ảnh xa hoa tráng lệ làm lóa mắt người  nhìn, gợi dậy lòng tham của nhân thế. Sau bức rèm mỏng như ẩn như hiện,  là một chàng trai một thân lam y có mái tóc cùng với đôi mắt ánh lên  màu tím, khuôn mặt xinh đẹp như một vị thần la mã, phía trước phần áo bị  nới lỏng khiến lộ ra khuôn ngực rắn chắc màu đồng. Chàng trai ngồi ưu  nhã trên ghế, bên cạnh còn có hai nữ tử mặc trang phục tử y rót rượu hầu  hạ, xung quanh còn thêm vài người ngồi xoa bóp, có thể gọi là đang  hưởng thụ thú lạc của cuộc sống.
Thái tử Mộc Vân vốn nổi tiếng là một người rất biết hưởng thụ, nhưng  hưởng thụ đến mức độ này thì không khỏi khiến cho Hoắc Dĩnh nhíu chân  mày.
Thấy Hoắc Dĩnh, thái tử Mộc Vân vẻ mặt rạng rỡ vội ngồi bật dậy, vui vẻ  nói: "A, vương gia ngài đã tới, mời ngồi mời ngồi" sau đó quay sang một  người hầu: "Ngươi, mau rót rượu mời sứ giả"
Hoắc Dĩnh không quan tâm thái độ niềm nở của thái tử Mộc Vân, vẻ mặt  không rõ biểu cảm ngồi vào trong ghế, Hắc Tử theo đó đi đến đứng phía  sau. Thấy Hoắc Dĩnh đã ngồi, thái tử Mộc Vân cũng kéo ghế ngồi xuống.  Mặc dù mặt nóng áp mông lạnh, tuy nhiên hắn vẫn không quan tâm, ánh mắt  vẫn tràn đầy ý cười.
"Thế nào, ngài sang đây tức đã đồng ý hợp tác với Mộc Vân?"
"Đúng vậy, ta mong là hai nước chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ" Nhận ly rượu trong tay, Hoắc Dĩnh không uống mà đặt trên bàn.
Thái tử Mộc Vân cười càng thêm sảng khoái: "Hảo hảo, sẽ hợp tác vui vẻ"
"Bản giao ước sẽ được kí vào bữa tiệc ngày mai" Thái tử ngón tay nhịp nhịp trên bàn, ánh mắt dò xét.
"Được, ta sẽ tới"
Trái ngược với khuôn mặt lạnh băng của Hoắc Dĩnh, thái tử khuôn mặt luôn  dịu dàng cùng với nụ cười, hắn nhìn một người đàn ông cỡ tuổi trung  niên, dặn dò: "Đại tổng quản, mau dẫn hai vị này căn phòng đã chuẩn bị,  dường như họ đã mệt mỏi sau chuyến đường xa"
Đại tổng quản nhận lệnh liền dẫn Hoắc Dĩnh và Hắc Tử rời khỏi.
Cánh cửa vừa khép lại, nụ cười trên môi thái tử liền lập tức tăng thêm vài phần thân thiện nhưng lại ma quái.
"Không hổ danh là Chiến Vương Gia" Hắn cầm ly rượu đã rót cho Hoắc Dĩnh,  từ từ đổ xuống chậu cây, cây hoa ngay lập tức hóa tím sau đó tàn rụi.
Nhìn cây hoa tàn rụi, ý cười trên môi hắn càng thêm đậm. "Thật uổng phí cho một ly rượu ngon"
----******------******------
Vào tới phòng, đợi đến khi chỉ còn hai người Hắc Tử bắt đầu lộ vẻ mặt bất mãn.
"Vương gia, ngài rõ ràng biết đó là ly rượu độc, tại sao vẫn nhịn? Tên kia rõ ràng là muốn gây chiến" Hắc Tử lửa giận bừng bừng.
Hoắc Dĩnh không tỏ thái độ gì, thản nhiên rót trà uống, bỏ qua vẻ mặt tức giận của Hắc Tử.
"Ta thấy không đáng" Đúng vậy, tên thái tử kia đưa một ly rượu độc vô  cùng lộ liễu cho hắn rõ ràng là muốn thử hắn. Nhưng một người mà có thể  đưa đi rượu độc bằng vẻ mặt tươi cười như thế, quả thật không tầm thường  chút nào hay phải nói là một người vô cùng biến thái. Mang vẻ mặt tươi  cười thân thiện để cho con mồi không một chút nghi ngờ, từ từ ngồi xem  con mồi chết trong tuyệt vọng với nụ cười thân thiện trên môi.
Thấy thái độ bình chân như vại, xem như việc gì cũng không thấy của Hoắc  Dĩnh, Hắc Tử tức càng thêm tức, chỉ biết đỏ mặt, ra sức thở phì phò, ai  biểu Hoắc Dĩnh là vương gia còn hắn là hộ vệ kia chứ.
Hoắc Dĩnh vẫn thản nhiên uống trà, trên mặt không lộ một chút cảm xúc, nhưng thật ra trong lòng hắn đã sớm bật cười vì Hắc Tử. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện