[Dịch]Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển - Sưu tầm
Chương 15 : Bái Sư Tu Luyện 2
.
Tiểu Điệp mơ màng tỉnh dậy, nhìn bầu trời bên ngoài nàng khẽ giật mình. Đã trễ vậy rồi sao? Bên ngoài bầu trời đã nhuốm một màu đỏ rực của hoàng hôn.
Bên cạnh nàng, một giọng trẻ con sơ sinh bỗng vang lên: "Mama!"
Mama?
Tiểu Điệp xoay người, đối diện nàng một con sói thú bông, cặp mắt tròn vo trong suốt ngồi trên đống vỏ trứng.
Nàng nhìn sói bông mà mặt gần như đần thối ra. Gì thế? Hình như con thú bông này vừa mới kêu mama thì phải. Phút chốc không khí xung quanh Tiểu Điệp như cô động lại, nàng căng thẳng nhìn thú nhồi bông kia.
"Mama" Sói bông lần nữa kêu lên.
Nàng giật mình. Ách! Là thật, nó vừa mới kêu mama. Tiểu Điệp như có lò xo phía dưới chân, liền bật xa ra chỗ khác. Sói bông mặc kệ phản ứng của nàng, đập đập đôi cánh nhỏ phía sau bay về phía Tiểu Điệp, thích thú dụi dụi vào người nàng, Tiểu Điệp hoàn toàn hóa đá.
Nó không phải thú nhồi bông.
Ánh mắt quét tới đống vỏ trứng ngổn ngang, trong đầu nàng liền lóe lên ý nghĩ, cái con sói này là do quả trứng đó nở ra?
Nàng cẩn thận xách vùng da đùn ở cổ con thú như xách cổ mèo đưa ra trước mặt quan sát. Dường như bị đau, sói bông nhăn mặt cả người không ngừng run run.Thấy vậy, nàng vội thả sói bông xuống, nhẹ nói: "xin lỗi"
Sói bông được thả xuống, vẻ mặt nó giản ra, lại vỗ cánh bay tới chỗ nàng, nó dường như không sợ nàng lại vô ý làm đau nó, dụi dụi vào má nàng nói: "mama... đói"
Tiếng nói ngắt quãng, non nớt khiến cho Tiểu Điệp từ từ bình tĩnh lại. Nghe sói bông than đói nàng lúng túng không biết làm sao, chợt nhớ trong túi có vài trái nho dại nghĩ rằng sói bông có thể ăn được nàng bèn lấy ra đút cho nó ăn.
Sói bông giơ hai tay đầy những móng vuốt bé li ti cầm quả nho, đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó quăng đi.
Tiểu Điệp ngớ người. Không ăn được sao?
Nàng lại lấy trong túi một quả dâu, sói bông cũng cầm lên ngửi ngửi sau đó lại quăng đi.
Tiểu Điệp đưa vài thứ khác nữa nhưng trước sau vẫn vậy, sói bông cầm lấy ngửi ngửi sau đó quăng ra chỗ khác.
Nàng thở dài nhìn sói bông. Rốt cuộc là nó có thể ăn gì?
Sói bông đói bụng, mặt nhăn lại không ngừng dụi vào người Tiểu Điệp than: "Đói ... đói... đói"
Chợt nhớ tới lão bà bà từng nói quả trứng này hệ hỏa, hơn nữa nó từng hút sức mạnh của nàng. Không lẽ là vậy.
Tiểu Điệp phóng ra lửa, vo thành những viên nhỏ đưa cho sói bông. Quả nhiên sói bông không bị phỏng, cầm lấy ngửi ngửi sau đó nuốt trọn vào bụng. Ăn xong, sói bông lại xòe hai bàn tay nhỏ xíu tỏ ý xin thêm.
Tiểu Điệp cười cười vo thêm vài viên đưa cho nó, nàng xoa xoa đầu nó hỏi:
"Sói con này, ngươi có muốn theo ta không?"
Sói bông dường như không hiểu lời nàng, đôi mắt to tròn liên tục chớp chớp. Tiểu Điệp thở dài. Thôi tạm nuôi nó vậy, đợi nó lớn hơn một tí nếu không thích nó có thể tự rời khỏi. Nàng cho rằng cần phải đặt cho nó một cái tên, không thể kêu sói con hoài được.
Nhìn bộ lông trắng muốt cùng với thân hình nhỏ xíu, Tiểu Điệp bỗng nghĩ ra cái tên, nàng phấn khởi vỗ tay nhau cái chát.
"Đúng rồi là Tiểu Bạch Lang"
Bên cạnh sói bông vẫn vô tư ăn. Ăn no, sói bông vỗ vỗ cánh lại chỗ đống vỏ trứng nằm lăn ra ngủ, bàn tay không quên nắm chặt lấy ngón tay nàng. Tiểu Điệp thấy vậy không khỏi lắc đầu cười khổ, nàng tự hỏi rốt cuộc đây là sinh vật gì, vừa có cánh vừa có đuôi, đầu chó sói nhưng đuôi lại là đuôi sư tử. Thật hỗn tạp a~
Đã hai tuần kể từ khi Tiểu Điệp nhận bà bà làm sư phụ, ngoài việc chạy đi xách nước cùng với xách nước thì hầu như nàng không được dạy tí gì về phép thuật. Xách hai xô ngồi bên mép sông, nhìn thân ảnh phản chiếu dưới nước, Tiểu Điệp cảm thấy vô cùng chán nản.
Oa.... Khi nào nàng mới có thể học phép thuật đây.
Đang thẩn thờ thì từ phía sau, một cục đá bay thẳng tới đầu nàng sau đó rớt tủm xuống nước. Nàng định xoay qua mắng người nhưng khi bắt gặp lão bà bà, Tiểu Điệp vội nuốt những lời muốn nói xuống, xoa xoa cục u trên đầu.
"Nha đầu, đứng dậy"
Nghe bà bà gọi Tiểu Điệp vội phủi phủi quần áo đứng lên không khỏi khó hiểu.
Đứng đối diện trước bà bà, Tiểu Điệp bị ánh mắt sắc bén quét một lượt từ trên xuống dưới, sau đó bà gật đầu hài lòng.
Khí tức trên người dường như đã ổn định không còn hỗn loạn như lúc mới gặp.
"Theo ta, hôm nay học cách điều khiển ngũ hành"
Nghe năm chữ 'học điều khiển ngũ hành' mắt Tiểu Điệp lập tức sáng hơn đèn pha, nàng hớt hả quăng hai cái xô rồi chạy theo sau bà bà.
Vào khu rừng, bà bà dừng lại Tiểu Điệp theo đó dừng theo.
Trước mắt nàng là một trận đồ bát quái bày ra. Mỗi chỗ có một cọc đá trong suốt cao chọc trời, gồm có năm màu tượng trưng cho năm mạch ngũ hành. Đang còn ngơ ngác thì bà bà bảo ngồi ngay chỗ chính giữa của bát quái, mặc dù không hiểu gì nhưng Tiểu Điệp vẫn làm theo.
Vừa ngồi xuống bỗng xung quanh liền chấn động, mặt đất rung chuyển, Tiểu Điệp bị giật mình. Năm màu ánh sáng từ năm cọc phát ra chiếu tập trung vào Tiểu Điệp, cảm giác lạnh dọc sóng lưng khiến nàng rùng mình một cái.
Bà bà nói: "Được rồi, hãy thử tạo ra một cây đao xem thế nào"
Tiểu Điệp làm theo, nàng cảm nhận được sức mạnh trong người nàng dường như dễ điều khiển hơn lúc trước. Khi tạo ra cây đao, cây đao không những hình thù đẹp, sắc, mà còn không bị biến mất nữa. Nàng ngơ ngác bật thốt:
"Woa.. nó không bị biến mất"
Khuôn mặt già nua của bà bà xô đẩy vào nhau, khóe mắt chứa đầy ý cười.
"Ta đã đả thông kinh mạch giùm ngươi, dường như nó đã có tác dụng"
Tiểu Điệp mừng rỡ nhìn bà bà không ngừng đa tạ. Quả nhiên bái lão bà bà làm sư phụ chính là quyết định sáng suốt nhất của nàng.
"Vụt"
Tiếng xé gió vang lên, phía sau một mũi tên sượt qua mặt Tiểu Điệp ghim thẳng vào thân cây, phía đuôi mũi tên còn có một bức thư.
Bà bà tiến tới lấy bức thư xuống đọc, ngay sau đó sắc mặt lập tức trầm hẳn đi.
"Có chuyện gì vậy?" Tiểu Điệp sốt ruột hỏi.
Lão bà bà không trả lời mà chỉ giọng lạnh nói: "Nha đầu, ngay lập tức về nhà chuẩn bị, chúng ta sẽ đi Mộc Vân"
********......******.....***********
Ngồi trên thuyền, cảm giác của nàng vô cùng tệ, đầu nàng không ngừng quay cuồng vì say sóng.
Rốt cuộc Mộc Vân là nơi quái quỷ nào thế, khiến nàng phải say sóng thế này.
Năm tiếng trước....
Nàng ghét nhất chíng là cái gì không rõ ràng, Tiểu Điệp nhìn bà bà hỏi: "Mộc Vân là nơi nào, tại sao lại phải đi đến đó"
Mặc dù trả lời nhưng đầu lão bà bà không xoay qua, vẫn lướt nhanh về phía trước. "Lúc nãy ta nhận được thư, trong đó bảo lão Huyền Tông đã bị thái tử của Mộc Vân bắt giữ cần ta qua hỗ trợ"
Tiểu Điệp vừa nghe vừa gật gù tỏ ý đang tiếp thu. Dường như Mộc Vân không phải là một địa danh mà là một quốc gia, cũng có nghĩa là nàng đang xuất ngoại.
"Vậy từ đây đến đó khoảng bao xa?"
"Tầm 60 ngày đường, chúng ta sẽ đi bằng thuyền"
Ngay lập túc vẻ mặt nàng liền tái xanh. Dường như nàng quên nói với bà bà một chuyện chính là nàng NÀNG BỊ SAY SÓNG. Đi một ngày bằng thuyền nàng có cảm giác tệ lắm rồi, không ngờ lại đi tới 60 ngày. Nàng tự hỏi tới lúc đó nàng còn sống được không @@.
Trở lại thực tại...
Đang ngắm nhìn Tiểu Bạch Lang, bỗng phía sau một thân ảnh lao tới, khóa chặt tay Tiểu Điệp, không kịp phản kháng ngay lập tức nàng cảm thấy ở phía dưới cổ lạnh lẽo, thân thể liền bất động. Người phía sau tay cầm kiếm giọng cố tình bóp méo, vang lên ồm ồm, không thể nhận ra là nam hay nữ. Hắn lạnh lùng hỏi: "Ngươi là ai?"
Nghe xong Tiểu Điệp dở khóc dở cười. Câu này đáng lý ra là do nàng nói mới đúng chứ.
Tình thế bất lợi Tiểu Điệp đành ngoan ngoãn trả lời: "Ta tên Tô Dã Điệp"
Cứ tưởng nghe được đáp án hắn sẽ thả nàng ra, không ngờ lại ngược lại, hắn không những không đưa kiếm xuống mà còn đưa sát cổ nàng hơn, giọng tức giận: "Xàm ngôn, ta cần biết tên ngươi làm gì. Nói!! Ngươi chính là do tên thái tử bên Mộc Vân phái đến phải không?"
Vì lưỡi kiếm quá gần, cần cổ trắng ngần của Tiểu Điệp bị cứa đứt một khoảng, một đường huyết đỏ thẫm từ đó chảy xuống. Nàng không biết vì sao lại chọc giận hắn, vì căng thẳng mà trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh.
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì" Tiểu Điệp giữ thái độ bình tĩnh đáp.
Người phía sau cười khẩy đầy châm chọc tỏ vẻ không tin. Không khí xung quanh phút chốc bị đẩy căng thẳng đến mức ngạt thở. Ngay lúc này lão bà bà bỗng bên ngoài bước vào, không lạnh không nhạt nói: "Tiểu Phong thả ra đi, là người của ta".
Người kia hết sức kinh ngạc, quên mất cả bóp méo giọng nói, để lộ ra giọng thật trầm thấp của một thanh niên tầm hai bảy tuổi.
"Nội, vị cô nương này là người của mình sao?" Lôi Phong tỏ vẻ không tin chỉ tay vào Tiểu Điệp
Lão bà bà lướt nhanh tới gõ mạnh vào đầu Lôi Phong cái cốc, Tiểu Điệp nghe thấy mà giật mình, nuốt nước miếng ực một cái. Chỉ có nàng hiểu cái cốc đó đau thấu xương đến chừng nào, bỗng dưng nàng cảm thấy tội cho hắn.
"Tiểu tử ngốc này, nội bảo thả không nghe sao" Lão bà bà nghiêm nghị nhìn Lôi Phong.
Lôi Phong thất kinh vội buông Tiểu Điệp ra, ngay lúc đó chiếc thuyền xốc lên một cái khiến cho hắn lùi ra sau vài bước. Lôi Phong vẻ mặt hối lỗi nhìn bà bà: "Nội, tại cháu không biết cứ tưởng người bên Mộc Vân" sau đó lại xoay sang Tiểu Điệp áy náy nói: "Đã thất lễ"
Tiểu Điệp khóe môi giật giật, cười gượng nói: "Không sao". Chỉ là hiểu lầm mà nàng xém chút nữa mất mạng, nnếubaf bà đến trễ một chút không phải cái mạng nhỏ này của nàng sẽ không được đảm bảo sao. Nghĩ đến đây, Tiểu Điệp không khỏi không lạnh mà thấy rét run.
Lão bà bà giọng không hài lòng nói: "Tiểu tử ngươi biệt tăm biệt tích một thời gian, khi quay lại thì ra tay lung tung, xem ra tiểu tử ngươi bị bên ngoài làm cho hư cần được giáo dưỡng lại"
Nghe hai chữ giáo dưỡng, Lôi Phong lập tức xanh như tàu lá chuối, miệng cười giã lã nhưng so với khóc còn kinh khủng hơn.
"Nội, cháu biết lỗi rồi, đừng giáo dưỡng"
"Hừ!!!" Lão bà bà âm mũi một cái.
Thấy bà bà nguôi nguôi Lôi Phong vội đánh trống lãng sang chuyện khác. "Nội, vậy vị muội muội này là...?"
"Đệ tử của ta, nha đầu này tên Tô Dã Điệp, cứ gọi là Tiểu Điệp" Bà bà đáp
"Hả... nội nhận đệ tử sao, thật khó tin" nói rồi hắn lại quay sang Tiểu Điệp. "Tiểu muội muội, muội là Thuật Gia thứ mấy?"
Đang còn phân phân không biết trả lời sao cho ổn thỏa thì phía sau , lão bà bà lên tiếng: "Là Thiên Thuật"
Lôi Phong lập tức trợn tròn mắt, miệng mở đủ to để nhét một quả trứng gà. Hắn tung hoành ngang dọc, Thiên Thuật mà hắn gặp được không quá hai người, không ngờ ở đây hắn lại gặp được Thiên Thuật thứ ba. Nghĩ đến lúc nãy bản thân lỗ mảng ra tay, hắn khẽ rùng mình một cái. Vị muội muội này là Thiên Thuật đó nha hơn nữa còn là đệ tử của nội nội, nhất định không thể xem thường.
Tiểu Điệp khó hiểu vì ánh mắt của người kia nhìn nàng đã thay đổi, dường như là có xuất hiện sự ngưỡng mộ. Tiểu Điệp hiểu ra thì nàng liền cảm thấy ngại không biết nói sao. Tuy nói là Thiên Thuật nhưng so với Nhất Thuật Gia nàng còn không sánh bằng, họ ít nhất còn có thể sử dụng mạch ngũ hành để chiến đấu, còn nàng thì không thể, thật mất mặt. Bất giác Tiểu Điệp trầm mặc không biết nói gì, chỉ cười cười cho có lệ, trong lòng thầm nhắc nhở bản thân cần phải cố gắng cường đại hơn nữa.
Cả hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau mỗi người một tâm trạng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện