[Dịch]Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển - Sưu tầm
Chương 14 : Bái Sư Tu Luyện 1
                                            .
                                    
             Đã mười lăm năm rồi bà không thấy ai sở  hữu sức mạnh này, mười lăm năm trước bà từng biết hai người. Mộ là con  trai bà đã bị người ta sát hại còn một là nội tôn chính tay bà đã....  Nhớ lại những kí ức không vui khiến tim bà nhói một cái, khuôn mặt  thoáng hiện nỗi bi thương, thống khổ.
Sức mạnh tỏa ra ngày  càng mạnh, lão bà bà liền dùng mây bay để xem xét thử. Đến nơi, xung  quanh mặt đất đều bị nứt ra làm hai tạo thành những khe vực thẳm, phía  dưới những khe không ngừng có tiếng nổ lốp bốp của nham thạch. Cây cối  như con rắn di chuyển, quấn vào nhau tạo thành những cột chọc trời. Bầu  trời âm u, sấm chớp đùng đùng, nhìn vào chỗ này không khác gì địa ngục.  Đây rõ ràng chính là sự hỗn loạn của mạch ngũ hành gây nên.
Tiểu  Điệp sợ hãi không biết làm sao, gặp được lão bà bà như bắt được vàng,  nàng mừng đến phát khóc. Nàng chỉ là ngồi bên mép sông, bỗng nhiên cây  cối ở dâu trườn đến, mặt đất thì rung chuyển dữ dội, nàng giật mình, lùi  ra sau thì nó càng tiến đến gần, nàng định lấy lửa để thiêu trụithì mặt  đất bỗng dưng nứt ra nuốt trọn quả cầu lửa của nàng, nàng dùng lôi điện  nhưng cũng không tốt hơn, dường như nàng càng phản kháng thì tình hình  càng trở nên tồi tệ, cuối cùng là biến thành cái dạng này đây. Rốt cuộc  là nàng đã làm sai cái gì kia chứ!!!
Lão bà bà niệm chú, xung  quanh người phát ra tia sáng, ngay lập tức mọi thứ dần trở lại như cũ.  Bà thở phào ra nhẹ nhõm. Cũng may, ngũ hành này vẫn còn ở giai đoạn sơ  cấp nên có thể dễ dàng khống chế được. Bà đáp xuống đất, quét ánh mắt  giết người về phía Tiểu Điệp. Mạch ngũ hành hỗn loạn rõ ràng là do từ  nha đầu này gây nên, thông thường hiện tượng này chỉ xuất hiện ở nam hài  nhi, nữ hài nhi hai ba tuổi không ngờ lần này lại xuất hiện ở một nha  đầu tầm hai mươi tuổi.
“Xú nha đầu, ngươi vẫn chưa thể điều khiển mạch ngũ hành?”
Tiểu Điệp thoáng bất ngờ, sau đó gật đầu đáp: “Ân”
Lão bà bà lại hỏi tiếp: “Ngươi biết bản thân mình có mấy mạch hay không?”
Tiểu Điệp tiếp tục lắc đầu: “Hình như có hai mạch.”
Mặt lão bà bà xám như tro, liền kéo tay nàng rồi nói: “Đi theo ta”
Tiểu  Điệp không hiểu gì cả nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo. Vào trong nhà, lão  bà bà dặn nàng đứng yên tại chỗ còn bản thân đi vào trong phòng ngủ  dường như lấy gì đó. Một lát sau bà đi ra, trên tay còn kèm theo một quả  cầu thủy tinh to bằng trứng đà điểu, bà để quả cầu lên bàn rồi xoay  sang Tiểu Điệp nói: “Đặt hai tay của ngươi lên quả cầu”
Tiểu  Điệp làm theo, sau khi bà bà niệm chú, quả cầu lần lượt phát ra ánh  sang màu vàng, màu xanh lá, màu xanh dương, màu đỏ, màu nâu, cuối cùng  là phát lên màu trắng tinh khiết.
Quả nhiên nha đầu này là một Thiên Thuật. 
Lão  bà bà định bảo Tiểu Điệp bỏ tay xuống thì chợt ánh sáng tinh khiết của  quả cầu nhạt dần, phía dưới quả cầu xuất hiện tia sáng màu đen, lúc đầu  nhạt sau đó đậm dần từ từ lan lên phía trên, nhuộm đen cả quả cầu. Cả  người lão bà bà khẽ chấn động. Màu đen kia…. thật ra là sức mạnh gì?
“Ngươi bỏ tay ra được rồi đó” Lão bà bà nhàn nhạt nói.
Tiểu Điệp nhẹ buông bàn tay mình ra, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi quả cầu.
“Bà  bà, những ánh sáng lúc nãy là gì?” Mặc dù nàng không hiểu những ánh  sáng kia là gì nhưng nàng lại cảm nhận được chúng có liên quan đến những  khả năng kì lạ của nàng.
Lão bà bà nhìn Tiểu Điệp từ  tốn giải thích: “Những ánh sáng đó tượng trưng cho mạch ngũ hành, kim  mộc thủy hỏa thổ, và màu trắng chính là hệ quả của chúng, ngươi là một  Thiên Thuật, theo như súc thể kia thì ngươi chính là một Thiên Thuật của  tộc Bạch Lang”
Tiểu Điệp thoáng sững sờ. Sao nàng là một Thiên Thuật ư? Lẽ nào lại như vậy......
Tuy việc nàng là một Thiên Thuật khá là bất ngờ nhưng như vậy cũng  tốt, ít nhất nàng không phải vô dụng có thể tự bảo vệ bản thân mình  trong thế giới này.
Tiểu Điệp quỳ xuống  làm dáng điệu thục nữ giống trong phim, nàng cố gắng nhẹ giọng nói: "Đa  tạ bà bà đã cứu tiểu nữ một mạng, hôm qua tiểu nữ đã thất lễ, mong bà bà  bỏ qua cho"
Chân mày bà bà giãn ra, bà huơ huơ tay tỏ ý không chấp nhặt, sảng khoái nói: "Không có gì, ta không để tâm"
"Vậy  bà bà có thể hay không nhận tiểu nữ làm đồ đệ của người?" Lúc nãy nàng  có để ý, chỉ cần một cái phất tay lại có thể khiến cho một nơi như địa  ngục trở lại như cũ, người này nhất định rất cường đại nha, nếu nàng bái  người làm sư phụ nhất định sẽ không thiệt thòi. Nghĩ đến đây bất giác  trên mặt nàng tăng thêm vài phần khẩn thiết.
Bà  bà nghiêm nghị từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt dò xét nàng, hỏi: "Ta  trước giờ không nhận đệ tử nhưng nay gặp ngươi tại nơi này xem ra cũng  là duyên số. Ta chỉ muốn nói một điều, ngươi chắc chắn sẽ không bỏ cuộc  giữa chừng?"
Tiểu Điệp ánh mắt kiên định đáp trả: "Tiểu nữ nhất định sẽ không"
Lão  bà bà hài lòng gật đầu: "Tốt lắm, từ bây giờ ta sẽ là sư phụ của ngươi,  ta nói gì nhất định phải làm theo không được cãi lại, không được than  vãn"
Tiểu Điệp không giấu vẻ mừng rỡ vội đáp: "Đồ đệ xin hứa"
“Vậy bây giờ xuống núi xách lên đây cho ta 20 thùng nước, ta muốn tắm”
“Sao?” Tiểu Điệp trợn to mắt.
Lão bà bà nhướn mày: “Không muốn làm?”
“Không không đồ đệ xách liền”
Tiểu Điệp cười hề hề xoay người định rời khỏi thì bà bà lại tiếp: “Nhớ là không được sử dụng thuật”
Nàng đáp “ân” một tiếng sau đó chạy mất hút. Bà bà nhoẽn miệng cười. Nha đầu này xem ra chân tay cũng nhanh nhẹn.
Nhìn  dòng nước trong vắt trước mặt, Tiểu Điệp cúi xuống vén tay áo lên lấy  xô lần lượt hứng đầy nước. Hai xô sau khi chứa đầy nước cũng tầm mỗi bên  năm kí, hai bên tổng cộng mười kí. Nàng dùng sức xách hai xô lên chuẩn  bị di chuyển, vì quá nặng hai bàn tay Tiểu Điệp không ngừng run run, dấu  chân bị lún sâu như sa vào vũng lầy. Nhìn hai xô nước trong tay, nàng  hít sâu một hơi bắt đầu dồn hết sức vào đôi chân và chạy.
Lên  lại được trên núi, nàng như muốn vật ra thở không ra hơi, bên cạnh lão  bà bà vừa đổ nước vào thùng vừa nói: “Tốt lắm! Còn 18 xô nữa, tiếp tục.”
Cứ  thế hai xô rồi lại hai xô lần lượt được mang lên. Đến xô thứ mười chín  hai mươi, đôi chân không còn là của nàng nữa, chúng dần nhũn ra lảo đảo.  Tiểu Điệp không ngừng động viên bản thân, cố lên cố lên còn hai xô nữa  thôi. Nhưng cho dù tinh thần có rắn rỏi đến đâu thì cơ thể nàng cũng đã  đến giới hạn, Tiểu Điệp vấp phải vài cọng cỏ vắt ngang chân, nàng cứ thế  đổ ầm xuống, nước văng tung tóe, hai xô văng ra hai nơi, nàng như xác  chết nằm im không thể cử động.
Bất chợt  từ phía sườn dốc một quả trứng từ đâu lăn xuống ngưng lại ngay tay nàng.  Tiểu Điệp đầu tiên là sững sờ, sau đó là kinh ngạc bởi quả trứng vô  cùng kì lạ, nó có màu trắng, đặc biệt còn tỏa ra hơi ấm. Cầm quả trứng  lên tay Tiểu Điệp tự hỏi quả trứng này có sự sống? Ngay lúc đó quả trứng  trong tay nàng bỗng dưng lắc nhẹ, từ tay nàng ánh sáng màu đỏ bỗng phát  ra sau đó đều bị quả trứng hấp thụ vào hết. Nhìn một màn trước mắt,  Tiểu Điệp liền ngớ người ra.
Cái quả trứng này hình như nó vừa mới hấp thụ sức mạnh của nàng...
Theo  bản năng Tiểu Điệp vội ném quả trứng ra chỗ khác, thế nhưng sau khi bị  ném, quả trứng lại động đậy lăn về phía nàng. Tiểu Điệp lại lần nữa cầm  quả trứng dùng hết sức ném đi thật xa. Quả trứng vẫn như cũ lăn về phía  nàng. Lần này nàng quyết định không ném quả trứng trên cỏ nữa mà ném  xuống nước. Tiếng “Ủm” vang lên, kéo theo sau đó là tiếng “xèo xèo”, quả  nhiên quả trứng bị ném xuống nước không động đậy nữa, nhưng xung không  ngừng thoát ra hơi nước. Tiểu Điệp thoáng giật mình.
Không phải là nó chết rồi chứ...
Một  cõi áy náy nổi lên, nhìn quả trứng không động đậy nàng cảm thấy mình vô  cùng nhẫn tâm. Nàng tự hỏi rốt cuộc quả trứng đól à gì, tại sao nó lại  bám theo nàng? Sau một hồi đấu tranh tư tưởng kịch liệt cuối cùng Tiểu  Điệp chính là nhảy ùm xuống sông vớt quả trứng kia lên. Quả trứng vẫn  còn hơi ấm nhưng lại yếu vô cùng, nàng hối hả tức tốc chạy lên núi mà bỏ  quên hai xô nước ở lại.
Về đến nhà bà  bà, nàng lấy chăn quấn quả trứng lại. Bà bà nhìn sàn nhà ướt sũng thì  không khỏi nhíu mày hỏi: “Nha đầu, làm gì mà cả người ngươi ướt nhẹp  thế”
Tiểu Điệp đáp mà không xoay đầu lại: “Cháu vừa nhảy xuống sông nên mới ướt như thế”
“Nhảy xuống sông?”
Nhìn quả trứng ổn ổn trong chăn, bà dường như hiểu ra phần nào.
“Đưa quả trứng kia cho ta xem”
Tiểu  Điệp vội nâng quả trứng đặt trong tay lão bà bà. Nhìn quả trứng tỏa  nhiệt yếu ớt lão bà bà chân mày đã nhíu lại càng nhíu chặt hơn, bà nhàn  nhạt hỏi: “Ngươi vừa ném quả trứng xuống nước?”
Tiểu Điệp gật đầu một cái rụp mà không suy nghĩ, ngay sau đó liền bị giáng một cốc thấu xương lên trên đầu.
“Nha đầu ngốc, quả trứng này thuộc tính hỏa ngươi ném xuống nước khác gì tiêu diệt sinh mệnh trong quả trứng này”
Tiểu Điệp hối hận nhìn lão bà bà: “Vậy đệ tử phải làm sao?”
“Dùng hỏa cầu của ngươi sưởi ấm cho quả trứng một ngày là sẽ khỏi”
“Hả?”  Như vậy không phải quả trứng sẽ lại bám theo nàng nữa hay sao, nàng  không muốn. Tiểu Điệp miếu máo hỏi: “Sư phụ có thể dùng hỏa cầu của  người không?”
Lời nói vừa dứt Tiểu Điệp  lại lãnh thêm một cú trời giáng lên đầu. Bà bà mất kiên nhẫn lườm nàng:  “Ta bảo làm thì cứ làm, nếu không muốn ngươi có thể ném lại quả trứng đó  xuống nước”
Tiểu Điệp ão não, mặt dù không muốn nhưng vẫn phải làm theo, ai bảo người ném quả trứng xuống nước là nàng kia chứ.
Tiểu Điệp ngồi xếp bằng đối diện quả  trứng, hai tay nàng tỏa ra lửa cẩn thận áp nhẹ vào. Quả trứng lúc đầu  tỏa nhiệt yếu ớt nhưng sau đó từ từ tăng dần lên, tuy nhiên quả trứng  vẫn nằm im không động đậy. Một canh giờ sau, vì tiêu hao quá nhiều  nguyên khí sắc mặt Tiểu Điệp dần trở nên trắng bệch, mồ hôi nhễ nhại  trên trán. Nàng thu lửa lại nằm xuống kế bên định thần định một lát sẽ  tiếp tục truyền lửa,  nhưng ngay khi vừa nằm xuống nàng liền chìm vào  giấc ngủ sâu.
Bên cạnh, quả trứng đang bất động bỗng  dưng lay nhẹ, tiếng bóc vang lên, trên quả trứng xuất hiện một vết nứt,  từ vết nứt một ánh sáng nhàn nhạt yếu ớt phát ra chiếu sáng một mảng.
Tại vương phủ....
“Tìm không ra?” Hoắc Dĩnh ánh mắt u ám nhìn đại tổng quản.
Đại  tổng quản bị dọa khiếp sợ, nói không nên lời: “Xin vương gia tha mạng,  thần đang cố gắng cho người tìm kiếm tung tích của nữ nhân ấy, không bao  lâu nữa nhất định sẽ tìm ra”
Hoắc Dĩnh nhắm mắt lại tỏ ý không muốn nghe, lạnh lùng nói: “Cút!!”
Chỉ  một chữ cút liền khiến toàn thân đại tổng quản không lạnh mà rét, ông  vội lồm cồm đứng dậy, không dám chậm trễ bỏ chạy ra ngoài.
Ra  tới ngoài trái tim đang treo lủng lẳng của ông mới được thả xuống, ông  thở vào ra nhẹ nhõm. Nghe tiếng đồ bị đập vỡ bên trong ông khẽ lắc đầu.  Nữ nhân quả nhiên là liều thuốc độc của nam nhân.
Cặp  mắt Hoắc Dĩnh hằn lên tia máu, vì tức giận ngực không ngừng chuyển động  phập phồng lên xuống, Hoắc Dĩnh tay siết chặt, hàm răng nghiến chặt vào  nhau.
"Tô Dã Điệp nữ nhân chết tiệt, dám bỏ qua lời  cảnh cáo của ta mà bỏ trốn, tốt nhất hãy chạy cho thật xa bằng không ta  bắt được sẽ cho thành tàn phế"
"Thưa vương gia, có  Triệu công công đến đưa tin" Bên ngoài, nô bộc cẩn thận lựa lời nói, hắn  biết ngay lúc này đây chỉ cần sơ ý một chút nhất định cái mạng nhỏ này  của hắn không thể nào giữ được.
"Cho vào" Hoắc Dĩnh âm lãnh nói
Lập  tức cánh cửa được mở ra, một vị nam nhân khuôn mặt trắng như bột lướt  vào, hắn ta cất lên giọng nói eo éo nam không ra nam nữ không ra nữ : "  Hoàng thượng có lệnh cho truyền vương gia vào cung"
"Đã biết" Nói rồi Hoắc Dĩnh xoay người ra phía sau bức bình phong.
Vào  trong cung, Hoắc Dĩnh đi thẳng một mạch đến thư phòng nơi hoàng thượng  đang duyệt công văn. Khuôn mặt không rõ biểu cảm, Hoắc Dĩnh nhàn nhạt  nói: "Hoàng huynh kêu đệ vào đây hẳn không phải uống trà tán ngẫu?"
Đối  diện, một nam nhân mặc long bào màu vàng, khuôn mặt vài phần tựa Hoắc  Dĩnh, nhưng nếu nói khuôn mặt Hoắc Dĩnh lạnh lẽo thì khuôn mặt người này  chính là ấm áp. Kỳ Long tay cầm bút dừng lại, giọng nói mang vài phần  hòa nhã nói: "Sao lại không?"
Hoắc Dĩnh tâm trạng vốn không tốt lại còn bị trêu đùa, không nói lời nào liền nhấc gót rời khỏi.
"Ấy ấy không cần gấp thế" Kỳ Long thở dài ca thán: "Thật tình, đệ quả thật không có khiếu hài hước"
"Vậy thì sao, nếu hoàng huynh không có việc hệ trọng thì không lí gì đệ phải ở lại"
"Ách  được rồi ta nói" Kỳ Long nhiều lúc thật hết cách với vị tam đệ này, lúc  nào khuôn mặt cũng lạnh lẽo, hắn thật không hiểu, suốt ngày vác bộ mặt  như thế rất là thú vị hay sao, hắn nhớ trước kia tam đệ đâu có như thế,  haiz haiz.
Khuôn mặt tươi cười liền lập tức thay đổi,  Kỳ Long vẻ mặt nghiêm túc nhìn Hoắc Dĩnh: "Bên Thiên Sơn đã có động  tĩnh, đúng lúc bên Mộc Vân vừa gửi tỏ ý giao hữu với nước Lạc An của  chúng ta, ta cần đệ qua bên Mộc Vân một chuyến."
Hoắc Dĩnh cười nhạt, muốn giao hữu sao, tức cười chỉ là một đám ngư ông đắc lợi.
"Đệ sẽ đi một chuyến"
Kỳ Long biết Hoắc Dĩnh đang nghĩ gì, hắn không nói gì chỉ cười cười.
"Vậy đệ có cần ta cử người đi theo không?"
"Không cần, nhiều người chỉ khiến bứt dây động rừng, mình đệ với Hắc Tử là đủ"
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện