[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 8 : Cô đầy tớ bé nhỏ (1)
.
Bị người ta vứt bỏ ở đống rác, không nghĩ tới cô nàng này còn cười được. Hoàng Phủ Văn Trạc thật không biết là nên khen ngợi Tiểu Thỏ là người độ lượng hay nên cười nhạo sự ngốc ngếch của cô.
Nhận thấy sắc trời đã có chút chuyển sáng, cơn buồn ngủ của hai người cũng đã hoàn toàn chạy mất dép, liền sớm đứng dậy, tính đi ra ngoài mua chút điểm tâm sáng để lấp đầy cái bụng trống rỗng.
Đây là một nhà trọ nhỏ, đồ đạc bên trong hết sức đơn giản, lão già Y Bác Dương ở tại nơi thiên sơn vạn thủy ( người đi rất xa, qua nhiều núi sông) tìm được một chốn dừng chân như thế này đúng là đã phát huy triệt để được hết cái đức tính bủn xỉn của ông ta. May mà ở phía đối diện chính là bãi biển, không xa lắm, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy từng đợt sóng rì rào vỗ nhẹ vào bờ. Xa xa, ở nơi chân trời, mặt trời đỏ rực dần dần nhô lên khỏi mặt biển, phong cảnh thật không tệ, tầm nhìn cũng vô cùng khoáng đạt.
Sáng sớm, những giọt sương còn đọng lại trên phiến lá khẽ lăn nhẹ rồi rớt xuống. Ánh bình minh sáng rực chiếu rọi khắp mọi nơi.
Bên ngoài quán trọ có kê bốn năm cái bàn tròn, phía trên còn có chiếc dù thật lớn nghiêng nghiêng che bóng xuống bãi cát.
Nhiệt độ buổi sớm hơi thấp, không khí có chút lành lạnh, một làn gió khẽ lướt qua khuôn mặt của Hoàng Phủ Văn Trạc lôi kéo mái tóc của cậu bé bay theo.
Một tia sáng mảnh mai rực rỡ vô tình rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa trẻ, khiến cho cả người cậu như tỏa sáng, giống như một khối bích ngọc hoàn mỹ, toàn bộ tinh túy đều tập trung trên thân hình bé nhỏ đó, lặng lẽ mà lan tỏa ra xung quanh hào quang chói lọi.
Trông thấy Hoàng Phủ Văn Trạc đang ngồi bên cạnh chiếc bàn nhỏ dùng bữa sáng, trong lòng Tiểu Thỏ bỗng nổi lên chút cảm giác kì lạ. Cậu em trai trước mắt, động tác không nhanh không chậm, cử chỉ ưu nhã, tuy rằng loại trà đang uống là thứ chất lượng thấp lại rẻ tiền, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy, dường như cậu nhóc đang hưởng thụ một thứ mỹ vị tuyệt nhất trên đời.
Một đứa trẻ làm sao lại có thể có phong thái ăn uống thanh tao như vậy được?
Kì quái!
Tiểu Thỏ chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu xám, liên tục hắt xì mấy cái, rồi lấy tay dụi dụi cái mũi đã sớm ửng hồng.
Bắt gặp ánh nhìn có chút khó chịu của cậu nhóc ở phía đối diện, Tiểu Thỏ khẽ le lưỡi, lấy một miếng điểm tâm đưa cho đứa trẻ, “Em trai, ăn bánh ngọt.”
“Không.” Cậu nhóc kiên quyết lắc đầu, “Vừa ngọt vừa ngấy, bánh kem ở đây một chút cũng không đạt tiêu chuẩn, không ăn.”
“Không phải đâu, bánh ăn rất ngon mà.” Tiểu Thỏ giật giật mí mắt, “Này, chị là đặc biệt vì nhóc mới mua bữa sáng như thế này đấy, đây là một nửa tiền công tháng này của chị, nhóc mà không ăn thì thật có lỗi với chị.”
“Một nửa tiền công?” Văn Trạc khẽ nhíu mày, “Cô ở hẳn là vẫn đang tuổi đến trường đọc sách đúng không, đứng có nói với ta là cô không đi học mà chạy loạn ở bên ngoài làm thuê cho người khác đấy?”
Tiểu Thỏ nghe thấy vậy, sắc mặt thoáng buồn bã, “Ba ba nói con gái không có tài đó là việc tốt, lúc chị còn chưa tốt nghiệp xong tiểu học thì đã phải trở về nhà phụ bếp. Mẹ cả khen chị siêng năng chịu khó, người hầu trong nhà làm việc còn không tốt bằng chị đâu.” Tiểu Thỏ đôi mắt to tròn khẽ cong lên, hai hàng lông mi chớp chớp, vô cùng tự hào, “Vì vậy cho nên sau đó ba ba cùng mẹ cả đã quyết định sa thải hết người hầu trong nhà để tiết kiệm cho gia đình một khoản chi tiêu thật lớn.”
“Nào có người cha nào như vậy đâu?” Văn Trạc nhấc chén uống một ngụm trà.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện