[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 74 : Nhập học (5)
.
Tiểu Thỏ vội vàng phất phất tay, đem tên hỗn cầu Irenaeus đang lởn vởn bên đầu một cước đá bay ra ngoài, trong lòng thỏa mãn mà tưởng tượng hắn giống như một quả bóng bị mình sút văng lên trời, nước mắt chảy ròng ròng hai hàng.
Hì hì, thế là xong! Thích nhất là khi dễ Irenaeus, bởi vì hắn toàn bắt nạt mình không!
Tiểu Thỏ lúc này mới vui vẻ chạy theo đám bạn bè, thẳng hướng khu trường học mà đi.
Phòng của học sinh năm nhất ban A nằm ở cuối hành lang tầng ba. Trong phòng sáng sủa sạch sẽ, không có một hạt bụi nhỏ, hơn nữa ở đây hết thảy đều là các thiết bị hiện đại tự động hóa hoàn toàn khiến cho Tiểu Thỏ nhìn thấy mà ngỡ ngàng.
Học viện hoàng gia quả nhiên là thừa tiền thừa của, đồ đạc xa xỉ vô cùng. Trên từng bàn học của mỗi học viên đều được trang bị một chiếc máy vi tính màu trắng, ở ghế dựa còn có một tấm đệm màu vàng nhạt dùng để tựa lưng, góc bên trái đặt một ly trà sữa nóng hổi, trong góc phòng có đặt cả máy bán nước tự động, nếu như học sinh không muốn phải di chuyển có thể trực tiếp ấn chuông trên bàn yêu cầu người hầu của học viện tiến vào phòng phục vụ mình, mỗi lần phục vụ sẽ tính phí một trăm đồng, coi như là tiền boa, có thể ghi sổ hoặc trả ngay bằng tiền mặt.
Trước bục giảng đặt một chiếc màn hình siêu lớn, hai bên góc tường có hai chiếc bảng đen, tuy nhiên bình thường chẳng mấy khi cái đó được sử dụng. Khi thầy giáo giảng bài sẽ đứng trên bậc thang chuyên dụng có thể tự động điều chỉnh độ cao thấp, trái phải, còn có thể kiểm soát tốc độ để tùy chọn khoảng cách thích hợp với màn hình khi giảng bài.
Mỗi động tác của học sinh ở bên dưới, thầy giáo có thể thấy được thông qua hệ thống camera, trò nào nói chuyện quá lớn tiếng cũng sẽ bị các thiết bị giám sát thu lại… Đó là lý do mà trong mỗi phòng học đều được trang bị vài chục cái camera, cứ ba ngày các camera lại được đổi vị trí một lần.
Mỗi lớp chỉ có hai mươi bốn người. Một cấp có sáu lớp, chia ra là ba năm trung học và bốn năm đại học. Cả học viện có tất cả một 1008 học sinh, số học sinh đông gấp đôi số giáo viên trong trường. Khẩu hiệu kinh điển của học viện hoàng gia là: ‘Sử dụng lực lượng giáo viên ưu tú hùng hậu nhất thế giới để đào tạo ra những học sinh rực rỡ nhất, sáng sủa nhất, đánh thức từng tế bào nghệ thuật, phát huy triệt để những năng lực tiềm tàng trong mỗi học viên!’
Mỗi học sinh bước ra từ học viện hoàng gia đều được đảm bảo là một cá nhân xuất sắc nhất trong xã hội thượng lưu, có tương lai rộng mở trước mặt cùng địa vị xã hội mà người người đều tôn vinh. Mà trên thực tế, những người được đào tạo từ nơi này quả thật là vô cùng xuất sắc. Những tên tuổi nổi tiếng hàng đầu của học viện này không phải ai khác, chính là năm nhân vật lừng lẫy trong nhóm UA, bọn họ đúng là âm hồn bất tán mà! Năm bức tượng điêu khắc của họ hiện đang lặng lẽ đứng ở đài phun nước trước cổng trường để cho bất kì người nào từ ngoài tiến vào đều có thể chiêm ngưỡng dáng vẻ cùng khí chất độc nhất vô nhị của mỗi người.
Bởi vì học viện này từ lâu đã đào tạo ra rất nhiều nhân vật nổi tiếng trên thế giới cho nên những nhà chính trị, những người đứng đầu các giới đều muốn đưa con cái của họ vào đây học tập. Do số lượng học viên có giới hạn, mà thứ gì càng ít thì càng có giá trị, cho nên kết quả chắc chắn sẽ là: những người bước vào được học viện chính là những người giàu có và quyền lực!
Thật sự là quá khoa trương!
Tiểu Thỏ bây giờ hiện đang nghiên cứu chiếc máy tính trên bàn. May mắn là, trải qua một khoảng trời gian được Irenaeus bổ túc, Tiểu Thỏ cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng mù máy tính mà tiến thêm một bước nho nhỏ trong công cuộc học hành.
Nhưng lúc ở nhà, tốc độ đánh chữ của Tiểu Thỏ thường xuyên khiến cho năm tên quỷ UA kia cười đến mức sặc cà phê, bình thường nếu như anh chàng Chapelle hoàn thành xong xuôi một bài văn bản thì Tiểu Thỏ đáng thương mới sờ soạng không đến một trăm từ… Một phút hai trăm từ cùng với một phút bốn chữ có thể so sánh với nhau sao? Kì quái, rõ ràng là hai người ở hai cấp bậc khác nhau, hoàn toàn không thể so sánh! Còn dám cười nhạo cô, đáng giận!
Tiểu Thỏ âm thầm le lưỡi, phía trước bỗng nhiên truyền đến âm thanh ghế dựa va vào nhau.
Tiểu Thỏ ngẩng đầu nhìn về đằng trước, chỉ thấy một cô gái trên tay đang cầm túi xách quay đầu lại, ánh mắt hai người trong lúc đó liền giao nhau, cả hai không hẹn mà cùng kêu lên, “Là cô?”
“Này!” Trên gương mặt xinh đẹp của cô gái kia xẹt qua một tia khinh thường, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới Tiểu Thỏ cả người đầy bụi bẩn, cười nhạo nói, “Cô bẩn muốn chết! Đồ nhà quê! Làm sao có thể ở trong này a? Ai cho cô vào đây, ai cho cô giấy thông hành, ai cho phép cô tới học viện của chúng tôi? Cút ra ngoài ngay lập tức, không phải đứng trước mặt tôi làm gì cho chướng mắt!”
“Cô cho cô là ai?” Khuôn mặt Tiểu Thỏ đỏ bừng, thở phì phì kêu lên, “Cô bảo tôi cút thì tôi phải cút ngay hay sao? Chính cô mới là người phải cút!”
“Cô nói cái gì? Đồ bẩn thỉu!” Cô gái kia hét lớn một tiếng, cáu kỉnh vươn chân dài hung hăng đạp vào bàn Tiểu Thỏ.
Cái bàn màu trắng lay động dữ dội, Tiểu Thỏ vội vàng vươn tay giữ lấy cốc cà phê trên bàn, không ngờ một lực mạnh mẽ đột nhiên đập vào tay cô. “Bốp!” Thanh âm giòn tan vang lên, bàn tay Tiểu Thỏ bị người ta đánh bỗng chốc trở nên đỏ ửng, cô theo bản năng rụt tay lại.
Cốc trà sữa rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, phát ra tiếng vang đặc biệt chói tai. Trong chốc lát, ánh mắt của toàn bộ học sinh trong lớp không tự chủ đều hướng về phía Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ tức giận cong cong cái miệng, “Sao cô lại quá đáng đến vậy?”
“Cô có tư cách gì mà giáo huấn tôi, đồ hạ đẳng!” Cô gái vươn ra móng tay sắc nhọn hung hăng đâm vào bả vai Tiểu Thỏ, “Ai cho phép cô chui vào đây? Cô dựa vào cái gì mà đi vào? Sao lại im thin thít thế? Cớ gì mà không nói lời nào?”
“Cô đâm cái gì chứ!” Tiểu Thỏ tức giận chụp lấy tay cô ta, “Cô cho rằng cô là ai, cô bảo tôi nói thì tôi phải nói sao?”
Cô gái đạp mạnh một cước vào bàn Tiểu Thỏ, chiếc máy tính không kịp giữ lấy liền “cộp” một tiếng rơi xuống đất, Tiểu Thỏ choáng váng, vội vàng ngồi xuống nhặt lấy máy tính, không nghĩ tới cô nàng kia ngay lập tức liền giơ chân giẫm lên bàn tay cô.
“A!” Tiểu Thỏ đau đớn thét chói tai, vội vàng rụt tay lại, cô gái lảo đảo vài bước, lưng đập mạnh vào cạnh bàn, nhất thời cũng bị đau đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiểu Thỏ xoa xoa bàn tay nhỏ bé đỏ bừng đang sưng vù lên, tức giận nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, “Đúng là không thể nói đạo lý với cô được!”
“Hai em đang làm cái gì?” Một cô giáo khoảng tầm ba mươi tuổi đeo kính đen dày cộp đi tới, rống lên một tiếng, “Kim Nhàn Nhã, em đang làm cái gì?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện