[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 68 : Hôn (4)
                                            .
                                    
             “Còn động nữa liền ăn  em.” Thanh âm uy hiếp của hắn trong đêm nghe tới đặc biệt cuốn hút mê  người, bàn tay như lửa nóng dọc theo sống lưng lóng loáng như tơ của cô  một đường đi xuống, khóe môi trong đêm thập phần đắc ý khẽ nhếch lên.
Tiểu  Thỏ cứng ngắc như tượng gỗ, nửa ngày cũng không dám nhúc nhích, nhưng  mà ngủ như vậy cũng rất khó chịu, động một chút cũng không thể động, cái  cổ cũng không thể nghiêng đi đâu, ngày mai thức dậy dễ chính mình liền  biến thành cương thi a.
Tiểu Thỏ đáng thương hề hề khẽ cắn môi, thấp giọng hỏi hắn, “Em không thể mặc quần áo vào sao?”
“Em  rất lạnh ư?” Văn Trạc săn sóc kéo qua một chiếc chăn mỏng đắp lên hai  người bọn họ, sau đó sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, ấn xuống một cái hôn trên  trán Tiểu Thỏ, “Chúng ta ôm chặt một chút, như vậy sẽ ấm hơn.”
Tiểu  Thỏ lập tức hóa đá, cô có thể tưởng tượng được con người xấu xa kia  khóe môi có bao nhiêu khoa trương mà cười trộm trong bóng tối.
Tiểu  Thỏ vốn dĩ từ đầu động đậy cũng không dám, chỉ cảm thấy tay chân của  mình giống như cứng đờ, cô hơi hơi duỗi người một chút, thấy Văn Trạc  tựa hồ đang ngủ, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cố gắng thử vài  lần đều không thể nhấc ra bàn tay không an phận của người nào đó đang  đặt bên hông mình, Tiểu Thỏ bất lực thở dài.
Thân thể ban đầu vốn  căng thẳng cũng không biết lúc nào thì dần dần thả lỏng, cũng không để ý  chính mình cứng ngắc như vậy đến mấy giờ liền cứ thế đi vào giấc ngủ,  vốn dĩ còn tưởng bản thân dù có thế nào cũng đều không thể ngủ được, xem  ra vẫn là do qúa mệt mỏi rồi. Nhưng mà cô nào đâu biết rằng, sau khi  chính mình ngây thơ tiến vào mộng đẹp liền trở thành món điểm tâm ngon  miệng của ngời khác đâu…
****Đường phân cách ngẫu nhiên****
Sáng sớm.
Những giọt sương lăn dài trên phiến lá, sáng long lanh trong suốt.
Tiểu  Thỏ ngồi trên xích đu bên cạnh chiếc bàn đá đang thưởng thức trà sữa  cùng điểm tâm, cả người chìm đắm trong ánh bình minh mỏng manh mà rực  rỡ.
Ba giờ mới ngủ mà chưa đến bảy giờ cô nhóc số khổ kia đã bị  bệ hạ đào ra từ trong chăn, Tiểu Thỏ vừa ăn sáng trong lòng vừa âm thầm  oán trách vị Hoàng Phủ công tử nào đó vô nhân đạo, chính mình đi thảo  luận việc công thì không nói làm gì, đằng này còn không tha cho người  khác ngủ lười, thật đúng là cẩu hoàng đế mà…
Tô Lợi Văn đưa cho Tiểu Thỏ một chiếc khăn ăn, cười tủm tỉm đứng bên cạnh, “Tiểu Thỏ tiểu thư ăn no rồi sao?”
Tiểu Thỏ gật gật đầu.
“Vậy để tôi gọi Marianna đưa cô đến chỗ thầy giáo Trình học.”
“Chờ  một chút, Tô Lợi Văn.” Tiểu Thỏ nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Tô  Lợi Văn, ngẩng đầu lên nhìn anh ta, “Có thể hỏi anh một việc được  không?”
“Tiểu thư cứ hỏi, chỉ cần là việc tôi biết, nhất định sẽ nói với cô.”
Tiểu Thỏ ngửa mặt, đôi mắt trong suốt sáng ngời nhìn thẳng vào Tô Lợi Văn, “Tôi muốn biết chuyện về Irenaeus.”
Tô Lợi Văn thoáng sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười hỏi, “Tiểu thư muốn biết chuyện gì về bệ hạ?”
“Rất  nhiều, tôi muốn hiểu thêm về anh ấy.” Tốt nhất là hiểu rõ đến cùng!  Tiểu Thỏ trầm tư suy nghĩ một lúc lâu mới thốt ra vài từ.
“Nhất  cử nhất động của bệ hạ, trong thư viện đều lưu trữ đầy đủ cả.” Tô Lợi  Văn cười ha ha nhìn Tiểu Thỏ, “Tiểu Thỏ tiểu thư xin mời đi theo tôi.”
Tiểu Thỏ tung tăng theo sát bước chân của Tô Lợi Văn.
Thư  phòng ở phía tây cung điện thật sự rất to lớn. Đi trên con đường nhỏ  ngập tràn bóng cây có thể nhìn thấy ở phía xa xa chính là tháp đồng hồ  cao vút – một phần kiến trúc của thư viện hoàng gia. Kim giờ cùng kim  phút vừa vặn chỉ đến số tám, từ xa có thể nghe thấy rõ ràng tiếng chuông  cổ kính vang lên.
Ngồi trong căn phòng ngập tràn sách báo ở lầu  tám, ngoài cửa sổ ánh sáng rực rỡ từng chút từng chút chiếu vào, trên  chiếc bàn dài xếp đầy những chồng sách trước mặt Tiểu Thỏ khiến cô ngạc  nhiên tới mức há hốc mồm, thuận tay lấy ra một quyển, vỗ vỗ bụi bặm dính  ở mặt trên, “Cái này… Đều là tư liệu về Irenaeus sao?”
“Đương  nhiên rồi, sách vở ở nơi này đều là từ thời tiên hoàng bệ hạ khai quốc  cho đến bây giờ, bao gồm toàn bộ lịch sử của quốc gia. Từ khi bệ hạ sinh  ra cho đến lúc trưởng thành, mỗi một việc nhỏ đều được cẩn thận ghi  lại! Những tư liệu này không thể tùy tiện tiết lộ ra bên ngoài, Tiểu Thỏ  tiểu thư có thể xem xét những thứ này nhưng tuyệt đối phải giữ bí mật, ở  đây cất chứa rất nhiều bí mật của hoàng gia, nếu như tiết lộ ra bên  ngoài hậu quả sẽ là… chậc!” Bàn tay Tô Lợi Văn đưa qua đưa lại trước cổ,  làm một cái động tác le lưỡi trợn mắt thực khôi hài.
Tiểu Thỏ  vội vã sờ sờ cái cổ trắng nõn nho nhỏ, mạnh mẽ gật đầu, “Đương nhiên  đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không chạy ra ngoài nói lung tung.” Cô ôm  lấy một quyển sách dày ngửa đầu lên hỏi Tô Lợi Văn, “Thật sự tôi có thể  xem những thứ này sao?”
Tô Lợi Văn bày ra dáng vẻ hiền lành tươi  cười, gật đầu, “Đương nhiên, đối với Tiểu Thỏ tiểu thư hoàn toàn không  có vấn đề, bất quá người khác là tuyệt đối không thể!”
Tiểu Thỏ  bỗng dưng có chút thụ sủng nhược kinh[1], gật đầu dứt khoát, chỉ vào  đống sách trước mặt, “Cái này là về Irenaeus, bên kia là tư liệu của  tiên hoàng bệ hạ, có lẽ tôi không nên đụng tới!”
“Không được.” Tô  Lợi Văn nghiêm túc nói, “Cô vẫn nên xem qua thì hơn, để cho tiểu thư  ngày càng quen thuộc với hoàng thất của nước ta cũng là việc cần thiết.”
“Hơn  nữa hiện tại nếu như không xem, sau này kiểu gì cũng phải xem thôi.”  Hắn thấp giọng thì thầm một chút, ý vị thâm trường nhìn Tiểu Thỏ liếc  mắt một cái.
“Cái gì?” Tiểu Thỏ đang chăm chỉ đọc sách, nhất thời không nghe thấy rõ Tô Lợi Văn đang lẩm nhẩm gì.
“Không  có gì Tiểu Thỏ tiểu thư.” Tô Lợi Văn ha ha cười đứng thẳng lưng bên  cạnh Tiểu Thỏ, “Tiểu thư nếu có gì không rõ hay có nghi vấn cần giải đáp  có thể hỏi tôi.”
“Được.” Tiểu Thỏ gật gật đầu, bàn tay nhỏ bé lật giở từng trang sách có chút ố vàng.
Sau một giờ, Tiểu Thỏ đã đọc xong một quyển, có chút mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Tô Lợi Văn, “Cái kia… Là sự thật sao?”
“Cái gì cơ Tiểu Thỏ tiểu thư.” Tô Lợi Văn cúi đầu, cung kính hỏi.
“Lúc năm tuổi, mẹ của Irenaeus liền bỏ rơi anh ấy, cùng người khác chạy trốn sao?”
Trên  gương mặt thanh tú của Tô Lợi Văn thoáng lướt qua một tia phẫn nộ, gật  gật đầu, “Không sai, đó là sự thật. Hoàng hậu tiền nhiệm chính là nỗi  nhục lớn của nước chúng ta, tiên hoàng bệ hạ yêu bà ta như vậy, thế mà  bà ta lại không biết tốt xấu bỏ đi cùng người đàn ông kia, bỏ lại bệ hạ  năm ấy mới có năm tuổi. Cuối cùng trời xanh có mắt, thượng đế cũng thay  chúng ta trừng phạt con người kia, bà ta bị báo ứng như vậy là xứng  đáng!”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện