[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 67 : Hôn (3)
                                            .
                                    
             Tuy còn có chút trẻ  con, bất quá thân hình vẫn là khơi dậy được của người ta hứng thú, nơi  nào nên lớn cũng không phải là rất nhỏ, lại còn thập phần mềm mại y như  tơ lụa. Văn Trạc ngồi ở mép giường, bản chất xấu xa đột phát, bàn tay sờ  loạn không ngừng, cảm giác thực không sai, phi thường thoải mái, hạnh  phúc cực kỳ.
Ách… Giống như có chút lưu manh, nhưng mà ai bảo cô  ấy cởi sạch quang ở trước mặt mình đâu? Hắn cũng không phải thánh nhân,  đã là đàn ông thì đương nhiên là sẽ có cảm xúc đúng không? Huống chi hắn  là thành thật với chính bản thân mình, ai bảo thân thể đáng thương này  đối với tiểu bạch thỏ có phản ứng đâu?
Chưa tỉnh?
Được!  Nhẹ nhàng lại nhẹ nhàng. Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi kiềm diễm ướt át  trước mặt, đúng là bực bội muốn đòi mạng, bụng dưới bốc lên hỏa diễm  khiến hắn tự nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Cái miệng nhỏ  nhắn kia đúng thật là quyến rũ người khác mà, hắn cúi thấp người, thuận  theo ý nghĩ mà cắn nhẹ phiến môi dụ hoặc một cái, ngọt ngào lành lạnh,  giống như xúc cảm khi uống vào một ngụm nước đá.
Được rồi, lại thêm một ngụm nữa, để xem có thể dập tắt lửa hay không.
Thêm một lần nữa… A, hình như càng nóng hơn thì phải…
Nữa…
Đôi  mắt có chút mờ mịt của Tiểu Thỏ đột nhiên mở ra, ánh nhìn mơ màng một  lúc mới dần dần điều chỉnh lại tiêu cự, chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt  tuấn tú lúc này thập phần không đứng đắn của người nào đó.
“Anh…  A.” Cái miệng vừa mới hé mở, trong nháy mắt chiếc lưỡi linh động liền  thỏa nguyện mà trượt vào bên trong, chuyển động càn rỡ.
Tiểu Thỏ  khiếp sợ mở lớn mắt, muốn đẩy hắn ra, thế nhưng cánh tay nhỏ bé đã bị  Văn Trạc giữ chặt phía trên đầu không thể nhúc nhích.
“Không nên  cử động.” Tiếng nói đầy từ tính của Văn Trạc vang lên bên tai Tiểu Thỏ,  thân thể hắn cách một lớp áo sơ mi chặt chẽ tiếp xúc cùng một chỗ với  làn da bóng loáng mềm mại, đôi môi dịu dàng hé mở nhè nhẹ cắn vào vành  tai của cô khiến cô không tự chủ được thoáng run rẩy, ánh mắt sáng rực  nồng đậm ý cười.
“Anh…” Tiểu Thỏ khẩn trương tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn thoạt nhìn có chút buồn cười.
“Là  em quyến rũ anh.” Văn Trạc vô cùng ai oán liếc mắt trừng cô một cái, bộ  dáng đáng thương hề hề lên án, “Em phải phụ trách dập tắt lửa.”
“Dập  dập dập, dập cái gì lửa.” Khuôn mặt Tiểu Thỏ giống như sắp khóc đến  nơi, tâm tình đột nhiên căng thẳng khiến cho ngay cả nói cũng thành lắp  bắp.
Ô… ô, hiện tại là như thế nào, vừa mới ngủ một giấc, ai mà  mà biết được, nửa đêm tỉnh lại liền nhìn thấy sói đói là sao, vả lại  người bị hại là cô, sao anh ta lại bày ra vẻ mặt đáng thương như thế  kia, đáng ghét!
“Dập tắt lửa a.”Văn Trạc cắn cắn cái miệng nhỏ nhắn của cô, dáng vẻ mê hoặc, “Ngoan, mở ra.”
“Anh…  anh, chờ một chút!” Tiểu Thỏ dùng hết sức của chín trâu hai hổ giãy ra  khỏi gọng kìm của hắn, một tay ngăn lại đôi môi kia đang hướng về phía  mình, lần thứ hai ngăn cản Văn Trạc lại gần, “Anh anh anh, anh… Vì sao  khuya khoắt như vậy?”
Kỳ thực Tiểu Thỏ vốn là muốn hỏi, ‘Anh vì  cái gì nửa đêm lại lột xác trở thành cầm thú?’ Sớm biết rằng anh ta thú  tính bùng phát như vậy, cô có chết cũng không ngủ cùng giường với anh  ta!
Nhưng là cô không dám nói a.
Đôi mắt phượng sáng rực  câu hồn của Văn Trạc ngay lập tức liền thiêu đốt khuôn mặt nhỏ nhắn của  Tiểu Thỏ, cô thậm chí có thể cảm giác được từng giọt mồ hôi của mình  đang theo thái dương chầm chậm chảy xuống dưới.
Nhiệt khí trong  phòng sắp làm cô chết cháy, ngay cả máu đều mau chóng sôi trào. Hơi thở  kiêu ngạo đầy nam tính của hắn cứ như vậy dần dần bao trùm lấy toàn bộ  thân thể của cô, hại cô thần kinh một trận căng thẳng, cả người trống  rỗng vô lực. Dưới sự đụng chạm đầy ai muội của Văn Trạc, Tiểu Thỏ sớm đã  mềm nhũn thành một đống.
“Em còn nói, là ai nửa đêm đi cởi sạch sẽ quyến rũ anh? Lại còn nhanh miệng tố cáo kẻ xấu?” Hắn cắn cô một ngụm thật mạnh.
Tiểu  Thỏ bị đau, cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể chính mình trơn bóng như  ngọc, ngay lập tức trong không gian vắng lặng vang lên một tiếng thét  chói tai khiến cho hắn vô thức bóp chặt bàn tay nhỏ.
“A, a a! Ô…” Trời ạ, vì sao toàn thân của cô lại trốn trơn thế này?
“Sao  lại hét chói tai thế?” Văn Trạc hướng về phía cô cười xấu xa, bàn tay  xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, “Nhắc đến việc này, anh còn chưa đi tìm em  tính sổ đâu. Em mới là người nhìn thấy người ta tuốt tuồn tuột từ trong  ra ngoài chứ.”
“Cái gì?”
“Thời điểm ở bên bờ biển nhặt  được anh, anh đang rút nhỏ, hẳn là quần áo gì cũng chưa mặc đi,” Hắn hừ  một tiếng, “Lúc ấy chẳng phải đều cho em xem hết sao, hiện tại chẳng qua  chỉ là nhìn lại một chút để đôi bên hòa nhau mà thôi, kêu la cái gì,  thối thỏ con!”
“Cái gì… sao!” Tiểu Thỏ buồn cười nhìn biểu tình của hắn ở trước mặt.
Hắn  cố nín cười, thừa dịp thần trí của cô còn đang mờ mịt liền cúi đầu một  lần nữa cắn cái miệng nhỏ nhắn một ngụm. Ăn ngon cực, cảm giác giống như  có chút đê mê.
Tiểu Thỏ đẩy ra khuôn mặt đang dính sát vào cô,  bi phẫn mà lẩm bẩm, “Anh anh anh, anh sao lại có thể tính toán vậy đâu!  Lúc đó anh còn nhỏ như thế, bộ dáng cũng chỉ có năm sáu tuổi, cho dù…  cho dù có bị người ta nhìn thấy cũng không có việc gì nha.”
“Ai  bảo.” Hắn vội vàng cãi lại, lời nói theo trong miệng tuôn ra thế nhưng  một chút cũng không cảm thấy chột dạ xấu hổ, “Năm sáu tuổi không phải là  người hay sao, năm sáu tuổi mà bị xem trống trơn chẳng lẽ không gọi là  xem trống trơn?”
Thái độ không nghiêm túc của Văn Trạc khiến hai  má Tiểu Thỏ bỗng chốc đỏ bừng, hắn có chút mê muội nhìn chằm chằm vào  đôi mắt sương mù của cô, “Phải chịu trách nhiệm với anh biết không, Tiểu  Thỏ, bằng không người ta sẽ đau lòng chết mất.”
“Cái gì, cái  gì?” Tiểu Thỏ ngạc nhiên trừng lớn mắt. Rõ ràng người bị xem trống trơn,  sờ trống trơn là cô nha, làm sao có thể vô liêm sỉ đưa ra yêu cầu quá  phận như vậy đối với cô, Irenaeus rất xấu xa, không đẹp đẽ tý nào cả.  Vậy mà vừa nãy cô còn nghĩ hắn là một người vô cùng vô cùng tốt, sai lầm  rồi, hiện tại quyết định trục xuất hắn ra khỏi hàng ngũ kia mới được…
“Nội  dung anh còn chưa nghĩ xong.” Hắn híp mắt nắm chặt đôi tay nhỏ bé của  Tiểu Thỏ, áp mạnh lên thân thể mềm mại khiến cô hô hấp trở nên dồn dập,  sức nặng trên người hại cô thiếu chút nữa hít thở không thông.
“Thật nặng…”
Hắn  cười cười hơi nâng lên thân mình, một tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn non  mịn, “Chờ anh nghĩ xong sẽ nói lại với em những điều khoản cụ thể, để  anh tỉ mỉ cân nhắc suy xét đã, nhất định phải chịu trách nhiệm, biết  chưa?”
Tiểu Thỏ căm giận giơ lên nắm tay, không nói nữa, sao lại có loại người bại hoại đến mức đổi trắng thay đen trắng trợn thế này?
Đồng  hồ báo thức đột nhiên vang lên ba tiếng, Văn Trạc có chút buồn ngủ duỗi  thẳng thân mình, đem Tiểu Thỏ ôm vào trong ngực, đặt cằm để trên trán  cô, mệt mỏi lên tiếng, “Ngủ đi.”
Tiểu Thỏ giãy giụa một lúc,  chẳng những không có suôn sẻ chạy thoát trái lại còn khiến cho hắn ôm  vào càng chặt, cả người cảm thấy thẹn thùng mà nóng nực, trên trán đã  lấm tấm vài giọt mồ hôi.
“Đừng có lộn xộn.” Thanh âm trầm thấp của Văn Trạc quanh quẩn bên tai Tiểu Thỏ. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện