[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 66 : Hôn (2)
.
Người này thật không biết xấu hổ gì cả, to gan dùng bàn tay xấu xa kia chạm vào Tiểu Thỏ đáng yêu thuần thiết của hắn? Đồ vô liêm sỉ! Dám tranh giành thỏ con với hắn, đáng chết vạn lần!
Văn Trạc nhanh chóng vọt lên, bám theo bóng dáng linh hoạt kia đang tiến lại gần ban công.
Chiếc rèm cửa màu lam nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.
Màn đêm dày đặc. Ánh sáng mập mờ.
Mái tóc đen nhánh của Ngải Thụy Khắc Tư khẽ bay theo gió, thân hình nhanh nhẹn như ưng bỗng chốc từ trên ban công nhảy xuống, nhẹ nhàng đáp lên đất bùn tơi xốp, ngẩng mặt, trong mắt thoáng hiện lửa cháy hừng hực.
Văn Trạc đứng lên, vươn tay ra, một lực đạo thật lớn đột nhiên bao phủ lấy bóng đen đang chạy trốn ở phía trước.
Bóng đen kia tốc độ cũng cực nhanh, ngay lập tức xoay người tại chỗ, ôm lấy Tiểu Thỏ còn đang say mộng vọt đến một bên, ngẩng đầu, lấy một tay chống xuống mặt đất, ánh mắt màu lam thoáng hiện lên ý cười nhìn về hướng Hoàng Phủ Văn Trạc đang đứng thẳng ở phía trước, “Lời đồn quả nhiên là thật, hoàng đế bệ hạ ở thành phố Diễm Đế cùng vị chủ nhân của Băng thành đều là những người ưu tú mang trong mình dị năng, khó trách lại có thể khiến cho thế giới sợ hãi a…”
“Không– đừng có đem ta đánh đồng với tên kia!” Trên tay Văn Trạc bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, khóe môi khẽ nhếch lên, lạnh lùng nói, “Bởi vì– Hắn! Không! Xứng!”
Bóng đen nở nụ cười, rất nhanh liền né tránh ngọn lửa từ đằng trước ném tới. Sau vài lần liên tiếp thoát khỏi sự tấn công của Hoàng Phủ Văn Trạc, hắn thế nhưng chơi xấu đem thân hình Tiểu Thỏ giơ lên trước mặt, cười nói, “Đừng! Sẽ làm cô nhóc này bị thương!”
Văn Trạc cắn chặt môi, đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia tức giận, “Buông cô ấy ra, cút ngay lập tức!”
“Nhưng mà cô bé này trông thật sự rất ngon miệng, cứ như vậy mà thả ra thật sự có chút tiếc nuối.” Hắn buồn rầu cúi đầu, nhẹ nhàng vỗ vào mặt cô gái nhỏ, âm mưu muốn đem cô từ trong giấc mơ đánh thức dậy.
Tiểu Thỏ đáng thương trằn trọc đến gần nửa đêm mới ngủ được, yên ổn chưa đến một giờ lại bị người ta lay tỉnh, mơ hồ không rõ chính mình đang ở nơi nào, bàn tay chính là không ngừng dụi mắt muốn nhìn rõ bóng đen mông lung trước mặt.
“Đừng dụi mắt!” Văn Trạc trong chớp mắt liền di chuyển đến trước mặt bóng đen, tốc độ cực nhanh làm cho hắn bất ngờ không kịp phòng bị.
Mặc dù như vậy nhưng Kim tam thiếu gia dù sao cũng không phải người thường, vội vã lấy ra một chiếc dao găm phóng về phía Văn Trạc, khoảng cánh giữa hai người lúc đó gần đến mức khó có thể né tránh.
Nhưng ngay lập tức trong nháy mắt, bóng dáng của Văn Trạc đột nhiên biến mất trước mặt Kim tam thiếu gia. Đây là… tốc độ trong truyền thuyết sao?
Ngải Thụy Khắc Tư nheo mắt, đột nhiên xoay người lại, trên trán không biết từ lúc nào đã bị nòng súng lạnh lẽo dí sát vào, ánh mắt xanh lam nhìn thẳng vào con ngươi đen láy sâu thẳm của Văn Trạc, yêu nghiệt cười, “Hì hì! Không cần phải nóng nảy như vậy chứ, cẩn thận không khéo lại cướp cò, hắc hắc, nổ súng một chút cũng không vui vẻ a~.” Người này, bóng dáng cùng với ma qủy giống nhau, khí thế lại áp đảo, quả nhiên không phải là kẻ mà người thường có thể ứng phó, loại siêu năng lực kinh khủng như thế này tuyệt đối không phải ai cũng đối đầu được, cùng hắn động thủ chắc chắn không có phần thắng.
“Nhiệm vụ tiếp cận khí quan rồi tìm giết hắn của ngươi, quả nhiên còn có mục đích khác, muốn thay chủ nhân của ngươi tra xét thực hư ta ra sao ư? Trở về nói cho hắn, cứ việc tới thẳng đây, ta chờ ngày này đã lâu rồi!” Văn Trạc liếc nhìn một cái, nhanh chóng đem Tiểu Thỏ đang ở trong tay hắn ôm vào trong lòng mình.
Ngải Thụy Khắc Tư ánh mắt hơi hơi động, thầm nghĩ trong lòng: ‘Thật đúng là một kẻ sắc bén!’
Tiểu tử kia tỉnh tỉnh mê mê bổ nhào vào trong lòng Văn Trạc, vẫn như cũ lấy tay dụi dụi đôi mắt có chút mơ hồ, nhìn cây cối trước mặt lắc lư trong sương mù, nhất thời nghĩ đến chính mình hình như đang ở nhầm chỗ. Không phải đang ngủ ở trong phòng sao, trước mắt làm thế nào lại là cây cối trong hoa viên đâu, kì quái!
“Đừng dụi mắt, bàn tay đều là vi khuẩn, em nghe không hiểu tiếng người sao?” Văn Trạc bực mình chụp lấy bàn tay nhỏ bé, thừa dịp chuyển động tác ôm ngang lấy cô.
Tiểu Thỏ mơ mơ màng màng liếc nhìn Văn Trạc, yên tâm rúc vào trong lòng hắn, tự động điều chỉnh tư thế ngủ thoải mái, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Văn Trạc bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thỏ một cái, biết cô buồn ngủ vô cùng, cũng không lại ầm ĩ nữa, liền ôm lấy cô xoay người đi về phía phòng ngủ, nhẹ nhàng phất phất tay, “Không tiễn Kim tam thiếu gia, vì lúc trước thấy cậu có giúp đỡ Tiểu Thỏ chút ít nên tôi miễn cưỡng nói cho cậu biết một việc: Lúc thẩm vấn cậu, Miceli có cài trên tóc cậu một quả bom mini, nói là muốn thử nghiệm hiệu quả một chút xem sao.” Hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ, “Có lẽ mười phút nữa sẽ phát nổ, cậu chú ý!”
Ngải Thụy Khắc Tư thiếu chút nữa trượt chân.
Trên tóc cài bom mini? Mười phút nữa sẽ phát nổ, còn kêu hắn chú ý? Này… là loại người gì vậy? Cư nhiên bày ra trò đùa đáng sợ như vậy? Ngải Thụy Khắc Tư muốn đi kiếm một cái gương ngay lập tức, nhanh chóng kiểm tra xem trên đầu mình có hay không loại vũ khí nguy hiểm kia, hắn cảm thấy với thân phận cao quý của Văn Trạc có lẽ chẳng thèm bày ra trò đùa không mấy thú vị như thế này.
Văn Trạc thực vui vẻ ôm Tiểu Thỏ trở về.
Trên con đường nhỏ lát đá cuội.
Ánh trăng chiếu lên bóng dáng tuấn tú khiến cho chiếc bóng cao lớn kéo dài trong đêm, Tiểu Thỏ cuộn tròn trong lòng Văn Trạc, yên tĩnh hiếm thấy, vẻ mặt say ngủ ngây thơ đáng yêu. Hắn nhịn không được cúi đầu hôn cô một chút, lại phát hiện cơ thể nha đầu kia đang chậm rãi lột xác.
Dưới ánh trăng bàng bạc, thân hình Tiểu Thỏ cứ thế từ từ hiển lộ ra trước mặt Văn Trạc, làn da trắng nõn trong suốt chói mắt ngay lập tức đập sâu vào đôi mắt đen láy của hắn.
Tiêu hao nhiều dị năng đến thế, nhanh như vậy liền có thể khôi phục lại? Hoàng Phủ Văn Trạc lấy làm kinh hãi, vốn tưởng rằng thân thể nho nhỏ này còn cần phải điều dưỡng hai ba ngày mới có thể trở về như cũ, không thể ngờ được lại mau như vậy!
Hắn vội vàng ôm lấy Tiểu Thỏ gần như trần trụi chạy về phòng ngủ, đem cô đặt lên trên giường.
Giờ khắc này, Tiểu Thỏ hoàn toàn vẫn chưa tỉnh ngủ, bản thân đã biến đổi trở lại bộ dáng mười sáu tuổi ban đầu.
Văn Trạc nhẹ nhàng lấy ra trang phục đã rách nát trên người Tiểu Thỏ, ánh mắt lưu luyến dừng lại ở cô lướt qua vài vòng, nhịn không được khẽ chạm vào thân hình bé nhỏ trắng nõn giống như viên ngọc không có một chút tì vết, ở trong mắt hắn có bao nhiêu chói lọi, bao nhiêu mê người.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện