[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 61 : Tiệc tối (7)
                                            .
                                    
             Ngay sau đó, ánh mắt từ bốn phương tám hướng đồng loạt đổ dồn lên người cô nhóc vừa mới phát ngôn bừa bãi kia.
‘Cô  bé chết chắc rồi!’ Lập tức mọi người đều nghĩ như vậy. Cư nhiên không  kiêng nể gì mà gây gổ với hoàng đế bệ hạ, trông khuôn mặt đen sì của bệ  hạ lúc này có thể tưởng tượng được người đã kiềm chế tới mức nào…
Tiểu  Thỏ không sợ chết quơ quơ nắm đấm nho nhỏ ở trước mặt Văn Trạc, thở phì  phì kêu lên, “Sao lại có thể hại người khác phá sản chứ? Làm như vậy  không phải là hành vi cường đạo sao?”
“Aizzz, sao lại nghịch ngợm  gây sự không nghe lời như thế này? Lúc anh trai đang nói chuyện không  thể chen vào nghe chưa, chẳng phải vừa rồi đã đồng ý rồi sao?” Alvin  cười tít mắt tiến lại gần, bàn tay xoa xoa khuôn mặt trắng trẻo, cắt  ngang câu nói còn đang dang dở.
“Thật hao tâm tổn trí a, tuổi còn  nhỏ như vậy sao lại có nhiều suy nghĩ thế?” Kate nối tiếp Alvin cùng  nhau chà đạp nốt bên mặt nhỏ nhắn còn lại.
“Ừm, tùy hứng như vậy,  chẳng lẽ là do anh trai quá nuông chiều rồi hay sao?” Văn Trạc thở dài,  nhấc tay vuốt ve mái tóc quăn mềm mại, cúi đầu dán sát mặt mình lại gần  Tiểu Thỏ, “Lại đây thơm anh trai một cái liền tha thứ cho hành động  thiếu lễ phép vừa rồi.”
Văn Trạc nói nhỏ vào tai Tiểu Thỏ bằng  thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, “Dám làm loạn vở kịch của anh, sau  khi trở về nhất định phải bị phạt, có muốn thử không, thỏ con?”
Tiểu  Thỏ hai mắt ngân ngấn nước biểu tình đáng thương, khuôn mặt bé nhỏ  nghẹn hồng, căm giận nhìn về phía mấy người bại hoại, bất đắc dĩ chu cái  miệng nhỏ nhắn rướn người thơm Hoàng Phủ Văn Trạc một cái. Kì thực cô  muốn hung hăng cắn cho anh ta một mgụm, tên hỗn đản kia, chỉ biết bắt  nạt Tiểu Thỏ đơn thuần thiện lương thôi!
Ngay sau đó, những người khác liền ngừng lại ‘công cuộc’ chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Văn  Trạc lập tức lộ ra một nụ cười đắc ý, giơ tay xoa đầu cô, “Như vậy mới  ngoan.” Nói xong liền ngẩng đầu liếc nhìn ba vị trưởng lão, “Thế nào, về  việc nhận nuôi hai chị em Tiểu Thỏ, Đồ lão cùng các vị khác hẳn là  không còn thắc mắc gì nữa chứ? Như vậy… mọi người có thể tùy ý dự tiệc,  xin mời!”
Bầu không khí ngưng trọng ngay lập tức bị vùi lấp bởi  tiếng nhạc. Trong phòng yến hội lại tiếp tục truyền đến những tiếng hoan  hô, những câu chuyện phiếm cùng tiếng cười lanh lảnh.
Rất nhiều  người vội vã kết bạn với cô nhóc Tiểu Thỏ mà bệ hạ nhận nuôi, tất cả bọn  họ đều nhìn ra được bệ hạ dường như vô cùng yêu mền vị tiểu thư này,  cho nên người trước người sau đều xúm lại xung quanh Tiểu Thỏ, nói đủ  những lời ca ngợi tán tụng, đem cô tung lên tận chín tầng mây.
Nhưng  mà Tiểu Thỏ nào có tâm tình để ý tới những lời nịnh hót của những người  này, cô hiện tại lòng đang nóng như lửa đốt thầm nghĩ muốn làm cho rõ  rốt cuộc người nhà bọn họ đang phát sinh chuyện gì. Công ty thực phẩm  Trương thị không phải là sản nghiệp của cha anh rể cả sao? Phá sản chẳng  phải là ngưng hẳn việc kinh doanh sao, nguồn kinh kế về sau thế nào?
Nhưng  là từ nước Z đi theo Tiểu Trạc vào thành phố Diễm Đế cũng chưa đến một  tuần, thời gian ngắn như vậy, bọn họ rốt cuộc là vào lúc nào liền lên kế  hoạch mua lại công ty thực phẩm Trương thị chứ?
Một miếng dưa  hấu mát lạnh được nhét vào miệng Tiểu Thỏ khiến cô quay trở về với thực  tại, lúc này mới phát hiện bản thân không biết từ lúc nào đã bị người ta  ôm tới ngồi trên ghế sô pha.
“Lúc ăn phải tập trung, không sẽ bị  sặc.” Văn Trạc nghiêng người ngồi bên cạnh Tiểu Thỏ, chân trái thon dài  chậm rãi bắt chéo, một tay nâng cằm nhìn cô chăm chú. Ánh sáng rực rỡ  từ ngọn đèn bủa vây lấy cả người Văn Trạc, trong đôi mắt sáng ngời kia  mờ mờ ẩn chứa nhu ý.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện