[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 6 : Ta không phải em trai của cô
                                            .
                                    
             Một mùi hương ẩm mốc  xộc vào mũi khiến đứa trẻ tỉnh lại, nó không ngừng ho khan, tay nhè nhẹ  xua xua trước mặt. Khắp nơi toàn là bụi bặm!
Đứa bé khẽ rủa thầm một tiếng, đưa mắt đảo qua khoảng không tối om trước mặt.
Đây là đâu?
Hang chuột sao?
Bên  cạnh nhè nhẹ truyền đến hơi thở đều đều mà khẽ khàng. Đứa nhỏ cúi đầu,  tiến lại gần về phía gương mặt nhỏ nhắn mềm mại như cánh hoa hồng, tay  khẽ nâng cằm của Tiểu Thỏ, nghiêm túc cau mày.
Nếu không nhầm,  đây hẳn là tầng hầm để đồ cũ thì phải? Ở giữa một đống rác như thế này  mà sao cô nàng kia có thể ngủ thành một bộ dáng như heo chết vậy chứ?  Càng nhìn lại càng thấy tức giận. Nha đầu kia làm thế nào mà ngay cả một  chút bất mãn, một chút đòi hỏi cũng không có?
Vỗ nhẹ mấy lần vào vai Tiểu Thỏ khiến cô tỉnh lại, đứa trẻ cố kìm chế cơn nóng nảy trong lòng mà nhìn thẳng vào cô.
Tiểu  Thỏ đang ngái ngủ ngồi dậy dụi dụi mắt, mơ hồ cũng không biết bây giờ  đang là lúc nào, nhìn thấy trước mặt hiện lên bóng dáng bé nhỏ, chậm rãi  mở miệng: “Em trai, em muốn đi WC à? Ra ngoài cửa rẽ phải, đi tới phòng  thứ ba nhé!”
“Ta không phải em trai của cô.” Đứa nhỏ “hừ” một tiếng.
Tiểu  Thỏ bò lại gần, dụi mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn ẩn trong bóng tối,  sau một thời gian đợi cho mắt thích ứng, nhìn lại thế nào cũng chỉ thấy  mỗi cái bóng.
“Đừng lấy tay dụi nữa!” Đứa trẻ tức giận nắm lấy  cánh tay Tiểu Thỏ, “Tay bẩn như vậy, cô không sợ vi khuẩn chui vào ngược  đãi mắt mình sao?”
“Không sao.” Tiểu Thỏ đáng yêu cong cong cái  miệng nhỏ nhắn. “Chị từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng bị bệnh gì đâu. Chị là  ai chứ, là Tiểu Thỏ có đánh cũng không chết được đâu. Em trai không cần  phải lo lắng.”
Cậu bé “hừ” một tiếng, “Hoàng Phủ Văn Trạc.”
“A?” Tiểu Thỏ có điểm không theo kịp suy nghĩ của cậu bé.
“Ta nói ta tên là Hoàng Phủ Văn Trạc.” Đứa nhỏ có chút không kiên nhẫn giật giật mí mắt, “Không phải là em trai của cô.”
“Ừm.” Tiểu Thỏ gật gật đầu.
Lần  này đến phiên Hoàng Phủ Văn Trạc thấy khó hiểu, rướn người lại gần Tiểu  Thỏ, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cô, nhìn mãi cũng không thấy có chút gì  giả bộ trong đó, sau một lúc mới nghi ngờ hỏi: “Này, cô một chút cũng  không thấy có cái gì kì quái sao?”
Nghe thấy đại danh của hắn, mà  tiểu nha đầu này ngay cả một tí tẹo phản ứng cũng không có? Tuy nói  thân thể hiện nay của hắn có chút khác biệt với thực tế, nhưng mà người  bình thường chỉ cần vừa nghe thấy cái tên này thì ngay lập tức ánh mắt  sẽ lộ ra vạn phần kính ngưỡng, còn cô gái này…? Hoàn toàn giống như một  cái đầu gỗ, không hề phản ứng là sao?
Thật không thích hợp. Là cô  gái này lòng dạ khôn lường, cố ý dụ dỗ sự chú ý của hắn, hay là thật sự  chưa từng nghe qua đại danh của hắn bao giờ sao?
Thật sự rất  không thích hợp. Cô gái này cũng không phải chui từ trong rừng sâu ra  chứ, hoàn toàn là mù thông tin sao? Dựa vào việc hắn thường xuyên xuất  hiện trên truyền hình, lại còn được báo chí nổi tiếng khắp nơi phỏng  vấn, trên thế giới người không biết bốn chữ Hoàng Phủ Văn Trạc thật sự  cũng không nhiều lắm. Chẳng lẽ cô là một trong số ít đó?
“Nha đầu, lại đây, lại đây.”
Tiểu  Thỏ bò qua một chút, hai mắt lúc này đã thích ứng hoàn toàn với bóng  tối, trông thấy rõ ràng Hoàng Phủ Văn Trạc một đôi mắt phượng lóng lánh  sáng ngời thật đẹp.
Cô khẽ bĩu môi, bày ra dáng vẻ “chị lớn”, biểu tình nghiêm túc, “Em trai Tiểu Trạc, không được vô phép, phải gọi là chị.”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện