[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 56 : Tiệc tối (2)
                                            .
                                    
             “A… Em là Tiểu Thỏ?”  Kate kích động chạy đến trước mặt Tiểu Thỏ, hào hứng xoa xoa bóp bóp  khuôn mặt nhỏ nhắn,”A ha, sao em lại biến thành nhi đồng thế này? Là do  sử dụng năng lực quá độ đúng không? Ha ha ha! Trông em thế này đáng yêu  hơn!”
Văn Trạc tức giận đập mấy nhát vào bàn tay đang không yên  phận của Kate, ngón tay chọc chọc vào cái trán của Tiểu Thỏ, “Cậu hỏi cô  ấy, ngu ngốc!”
“Anh mới ngu ngốc!” Tiểu Thỏ vung loạn nắm tay, hai bàn chân bé nhỏ đá Văn Trạc không ngừng.
Văn  Trạc hết sức bực bội, dứt khoát ném cô cho Tô Lợi Văn, “Đi, chuẩn bị  trang phục cho cô ấy kĩ càng một chút. Chết tiệt, nhỏ như vậy mang ra  ngoài gặp người thế nào được?”
“Hao tâm tổn trí a~.” Kate nâng cằm đánh giá Tiểu Thỏ trái phải một hồi.
Văn Trạc gắt gao nhíu mày.
Tô  Lợi Văn chỉ còn biết cười khổ nhận lấy Tiểu Thỏ đang không ngừng quơ  loạn chân tay từ phía Văn Trạc, “Tiểu Thỏ tiểu thư ngày trước cùng với  bây giờ bề ngoài khác biệt không nhiều, người các vị trưởng lão muốn gặp  là thiếu nữ Tiểu Thỏ, mà không phải là nhi đồng Tiểu Thỏ… Hiện tại như  thế này căn bản chỉ là một phiên bản thu nhỏ của người thật thôi.”
“Nói nhiều! Kêu cậu đi thì cậu đi đi!” Văn Trạc phát hỏa, không kiên nhẫn phất tay, ý bảo Tô Lợi Văn mang Tiểu Thỏ rời đi.
Alvin  dựa vào ghế sô pha nhìn theo bóng dáng Tiểu Thỏ ồn ào không dứt đang xa  dần, “Tôi vẫn cảm thấy có chút kì quái, Tiểu Thỏ làm sao có thể chạy  tới phía sau hoa viên mà không chạm tới tia hồng ngoại?”
Văn Trạc đột nhiên dừng bước, quay đầu lại cứng đờ người trong giây lát.
Kate thu hồi lại nét mặt đùa giỡn, ánh mắt trở nên chuyên chú.
“Ý cậu là…”
“Ừ.”  Alvin cười gật đầu, đôi mắt màu lam khẽ nháy, “Có lẽ, nha đầu kia dùng  mắt thường có thể nhìn thấy được sự chuyển động của các tia hồng ngoại  nên né tránh đụng tới…”
“Không phải đâu.” Kate quay đầu nhìn Văn Trạc, “Ngay cả Irenaeus cũng phải đeo kính mắt đặc chế mới có thể trông thấy!”
“Cho nên mới nói.” Alvin cười, nhún vai, “Tiểu nha đầu kia quá mạnh, quả thực vượt xa cả sự tưởng tượng của chúng ta…”
Văn  Trạc khẽ nhướn mày, ‘hừ’ một tiếng, “Vô luận như thế nào, lần sau không  được sự cho phép của ta mà dám sử dụng năng lực này lung tung liền cấm  túc một năm rưỡi, xem cô ấy còn dám ngang ngược hay không.”
“Ách…”
Alvin  nhìn chằm chằm theo bóng lưng Văn Trạc đang xa dần, có chút suy nghĩ mà  nói, “Cậu cảm thấy không, Irenaeus dường như đặc biệt để ý đến nhất cử  nhất động của nha đầu kia?”
“Tôi cảm thấy… Alvin cũng rất để ý  nha.” Miceli khuôn mặt tươi cười vô tội bay tới phía trước Alvin, hại  anh ta suýt nữa đem một ngụm rượu vang phun tới trước mặt hắn.
Dùng  tay đẩy cái đầu của Miceli ra xa một chút, Alvin cười mắng, “Xú tiểu  tử, lại bay tới dọa người! Lần sau xuất hiện bình thường một chút được  không?”
”Đi thôi, trước hết phải ngủ một lát, buổi tối sẽ có trò hay  để xem.” Kate kéo Miceli đi theo mình, “Hiện tại không bổ sung giấc ngủ,  đến lúc đó sẽ không có tinh thần xem diễn.”
“Kate không cần phải đi thẩm vấn phạm nhân sao?”
“Giao cho Chapelle đi, bây giờ tôi nhìn thấy cái tên họ Kim kia cũng thấy phiền!” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện