[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 51 : Khí quan (1)
                                            .
                                    
             Kate đeo vào chiếc  kính mắt đặc chế, ngay lập tức trước mắt liền hiện ra chằng chịt những  tia hồng ngoại. Hắn xoay mở chiếc tai nghe trên người, quay đầu hướng  Chapelle làm một động tác ‘OK’ rồi cười hì hì gật đầu nói, “Rõ, cứ coi  như đi đập hai con ruồi bay lạc là được!”
“Giải quyết xong hai con ruồi kia thì nhớ quay lại ăn cơm trưa.” Alvin dựa vào sô pha nghiêng đầu chăm chú nhìn màn hình.
“Tôi cùng đi với cậu.” Văn Trạc lười biếng bước đi thong thả xuống lầu, thuận tay lấy kính mắt đeo vào.
“Miceli cũng muốn đi!” Người nào đó giơ tay báo danh.
Chapelle  biểu tình không thú vị liếc mắt xem thường, nhìn theo bóng dáng ba  người đang rời đi, thì thào lẩm bẩm, “Có vẻ như hôm nay Irenaeus rất  buồn chán.”
“Có lẽ.” Alvin đột nhiên nhớ tới cái gì đứng bật dậy,  “Cậu nói xem tiểu nha đầu kia có thể hay không ngây thơ không biết mà  đi chạm vào tia hồng ngoại?”
“Ách…”
Chapelle khép lại máy  tính, cùng Alvin chạy lên lầu, tiểu nha đầu này trước khi bước vào cung Y  Lỗ Asim chưa từng trải qua khóa huấn luyện chuyên nghiệp nào, vạn nhất…  Hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi!
**** phân cách tuyến đáng yêu a~ ****
“Bộp!” Tiểu Thỏ giống như quả bóng cao su ngã nhào trên mặt đất, một bên xoa xoa cái mông ê ẩm, một bên lẩm bẩm kêu đau.
Ngẩng  đầu lên nhìn tấm ga giường đang hỗn độn vắt vẻo treo trên giàn hoa giữa  không trung, Tiểu Thỏ vội vội vàng vàng kéo xuống dưới. Nhanh chóng đem  tang chứng vật chứng tiêu hủy bằng cách vùi lấp vào mấy bồn hoa bên  cạnh xong, Tiểu Thỏ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, thò đầu ra nhìn xung  quanh một lượt, ngó trước ngó sau không thấy ai liền túm lấy chiếc túi  xách nho nhỏ đã chuẩn bị sẵn, ba chân bốn cẳng chạy mất dạng.
Một  đường hùng hục vượt lên, chui qua những sợi dây màu hồng chằng chịt  khắp vườn, Tiểu Thỏ vừa chạy vừa lẩm bẩm: ‘Kì quái, tại sao xung quanh  lại có những tia sáng màu hồng như vậy, đan xen rối rắm như bày thiên la  địa võng không bằng?’
Chạy trốn ngày càng khó khăn, bởi vì càng  tiến về phía trước, Tiểu Thỏ càng phát hiện sợi dây giăng ngày một dày  đặc, gần như không có khe hở.
Tiểu Thỏ vươn tay do dự nửa ngày,  vẫn là quyết định không đụng tới loại dây kì quái kia. Bất quá, ngay  trong nháy mắt, những sợi dây đột nhiên biến mất, tiếp theo là một tiếng  ‘phốc’ vang lên, giống như có cái gì đó rơi xuống chỗ bồn hoa.
Tiểu  Thỏ rón rén bước về phía trước vài bước, quay đầu ngó xung quanh, lấm  la lấm lét nhìn trái nhìn phải. Nơi này là hoa viên phía sau cung điện,  bình thường trừ bỏ Văn Trạc cùng vài người hầu hạ thân cận cũng không có  ai ra vào, chẳng lẽ là con gì từ trong hang chui ra?
Tiểu Thỏ  tăng thêm tốc độ, ló đầu ra nhìn, ngay lập tức há hốc mồm phát hiện:  trong bồn hoa thế nhưng có một người đang nằm. Người nọ gương mặt gần  như hoàn toàn bị chôn vùi trong bùn đất, chỉ chừa mỗi mái tóc đen là ló  ra ngoài, xem thân hình cùng bóng dáng tựa hồ có điểm quen mắt.
Tiểu Thỏ đi về phía trước vài bước, ngồi xuống bên cạnh người kia, ngạc nhiên hỏi: “Này, này, anh có sao không?”
Vết máu loang lổ ở vai hắn khiến cho Tiểu Thỏ đột nhiên giật mình, sợ hãi kêu lên, “A? Anh bị thương à?” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện