[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 39 : Khách không mời mà đến
.
Tháng ba, mưa phùn lất phất bay. Ngoài cửa sổ, những cành đào còn vương chút sương sớm khẽ rủ xuống, yêu kiều xinh đẹp.
Cô gái ngồi bên bàn học, một tay chống cằm. Bên trên chiếc khăn trải bàn trắng tinh đặt một quyển sách, những trang giấy nhẹ nhàng đung đưa theo từng làn gió thổi nhè nhẹ.
Đôi môi anh đào khẽ cắn cán bút, cô gái ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hơi hơi khép mắt. Không khí sáng sớm thật là tươi mát! Cô gái có chút say…
Nhắc tới bút, cảnh đẹp đột nhiên tan biến.
“Bộp!”
Cô gái nghiêng đầu né tránh viên phấn đang lao tới như tên bắn, động tác phối hợp với thời gian không lệch một tẹo, cả người bình an vô sự!
“Trong một tiếng đồng hồ mà ngay cả nửa câu cũng không nặn ra được! Vẫn còn tiếp tục nhìn trời? Ngắm trời có thể đem bài văn viết xong sao?”
“Lão gia gia, mới có bốn rưỡi sáng người liền lôi con ra học bài, các tế bào não còn buồn ngủ như vậy làm sao mà nghĩ được ý văn hay chứ?”
Một cái cốc không thương tiếc rơi xuống đầu Tiểu Thỏ, “Gọi là thầy giáo Trình, đồ bướng bỉnh! Cố chấp không chịu nổi!”
“Cộc cộc.”
“Tiểu Thỏ tiểu thư nên ăn bữa sáng thôi.” Marianna cười tít mắt bước vào.
“Hay quá!” Tiểu Thỏ bắn ra khỏi chỗ ngồi.
“Viết cho xong bài văn đã.”
“Lão gia gia…” Tiểu Thỏ trong chớp mắt liền trưng ra bộ mặt đáng thương, đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn chằm chằm vào thầy giáo Trình, “Không ăn no thì nào có khí lực để học bài đâu?”
“Đúng vậy, thầy giáo Trình.” Marianna gật đầu, “Để Tiểu Thỏ tiểu thư ăn no rồi quay lại học tiếp.”
“Không được.”
“Lão gia gia, con van ngài mà!” Tiểu Thỏ nhảy qua một bên ôm lấy tay thầy giáo, ngước mắt cầu xin giống như một chú cún nhỏ tội nghiệp, một lát sau liền ngồi xuống níu chân ông lão, bàn tay lắc lắc ống quần không ngừng.
Trình Mục thật không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng cũng đành phải đầu hàng trước màn nhõng nhẽo dai dẳng của bạn học Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ nhấc váy xách trên tay chạy một mạch theo Marianna qua các lối rẽ trên hành lang lầu một tiến vào nhà ăn ở bên trái.
Cánh cửa vừa được mở ra, ngay lập tức khung cảnh bên trong hiển lộ ở trước mắt. Trên chiếc bàn dài trải khăn trắng tinh khiết có đặt mấy bộ đồ ăn bằng bằng bạc sáng long lanh. Văn Trạc mặc một thân âu phục cắt may vừa vặn, khuôn mặt khẽ nghiêng về một bên, Tô Lợi Văn hai tay ôm một chồng văn kiện đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt cứng nhắc không lộ ra một chút biểu tình, ngồi đối diện với họ là ba vị khách không mời mà đến.
Một người đàn bà mặc bộ lễ phục dạ hội màu tím, mái tóc búi cao, bàn tay cầm chiếc quạt nhỏ che che mặt. Khi trông thấy Tiểu Thỏ tiến đến, khóe mắt hơi liếc qua một chút, dùng âm mũi khẽ hừ một tiếng khinh miệt. Bên cạnh bà ta là một cô gái mang bộ đồ màu phấn hồng, trước ngực đeo lòng khòng những dây chuyền trân trâu sáng bóng, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ kiêu hãnh. Gần đó còn một người đàn ông mặc âu phục, tiếc thay bóng dáng đó dưới ánh hào quang chói lọi của Văn Trạc lại trở nên mờ nhạt. Anh ta nhìn thấy Tiểu Thỏ bước vào cửa liền lễ phép đứng lên, nhưng hành động mới thực hiện được một nửa lập tức khựng lại một chút, bên tai vang lên tiếng cười lạnh của vị phu nhân, “Gia Đức, ngồi xuống.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện