[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 36 : Không được ngang ngược
                                            .
                                    
             “Em đang làm gì?” Bạn học Hoàng Phủ Văn Trạc đi theo phía sau Tiểu Thỏ tò mò hỏi.
Tiểu  Thỏ không để ý tới anh ta, tự mình bận rộn ôm lấy đống chăn, xắp xếp  xong xuôi, xoay người lại một cái liền đụng vào Hoàng Phủ Văn Trạc đang  đứng đằng sau. Tiểu Thỏ ngửa đầu nhìn hắn, đôi lông mày thanh tú khẽ  nhăn lại.
“Sao vừa nhìn thấy ta liền nhíu mày? Một ngày công tác  vất vả trở về, không phải là nên dành cho anh trai một cái ôm nhiệt tình  sao?” Hoàng Phủ Văn Trạc không khách khí khẽ vỗ cái gáy của cô.
“Tôi không muốn ngủ cùng anh, chúng ta hôm nay phân phòng ngủ.”
… … …
Hoàng  Phủ công tử thập phần hứng thú nhướn mày, đột nhiên cúi người xuống,  đưa mặt tiến sát lại gần Tiểu Thỏ, “Thỏ Thỏ, em nói những lời này thật  sự rất ái muội…”
Tiểu Thỏ ngã ngồi trên chiếc giường mềm mại,  không hiểu vì sao tự nhiên tâm phiền ý loạn, ôm chặt lấy chăn cố sức quơ  quơ bàn tay nhỏ bé, “Anh đừng có lại gần đây.”
“Vì sao?”
“Không  có vì sao gì cả, chẳng qua là không thích thôi!” Anh rất nguy hiểm, dễ  dàng khiến cho lòng người ta loạn một hồi, rất đáng ghét! Tiểu Thỏ thở  phì phì đầy mặt hắn xa ra.
Hoàng Phủ Văn Trạc lại thêm tiến sát  vào bên người cô, dùng sức kéo bàn tay nhỏ bé lại, “Ta thích là được! Ta  thích, em không thể không thích!”
“Anh!”
“Ngày hôm nay đã  gặp qua thầy giáo dạy bổ túc chưa?” Bàn tay Hoàng Phủ Văn Trạc không an  phận chụp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, “Chọn thầy giáo Trình?”
“Anh biết hết rồi còn hỏi tôi làm gì?” Tiểu Thỏ thở phì phì đẩy đẩy bàn tay sói ra, đặt chân xuống đất đứng thẳng dậy.
Hoàng  Phủ Văn Trạc giữ chặt cổ tay của cô, nhẹ nhàng kéo một cái, Tiểu Thỏ  liền ngã ngồi trở lại bên giường, đống chăn ôm trong lòng cũng rơi xuống  đất.
“Sao lại đi?”
“Đi tìm phòng khác ngủ nha, cung điện lớn như vậy, sao tôi nhất định cứ phải ở chung với anh một phòng chứ?”
“Tôi  ngủ ở phòng trong, em ngủ ở bên ngoài, không ảnh hưởng tới em, dọn cái  gì mà dọn?” Hoàng Phủ Văn Trạc nhướn mày, “Không cho dọn.”
“Rất bất tiện nha.”
“Có  cái gì bất tiện?” Ngón tay bạch ngọc không khách khí chọc chọc vào cái  trán trắng trẻo của Tiểu Thỏ, “Ta nói không dọn là không dọn, không cho  phép ngang ngược, phải nghe lời!”
“Anh!”
“Ta làm sao?”
“Chuyên chế!”
Khóe miệng Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười tà, “Em cuối cùng cũng bắt đầu hiểu được ta. Chúc mừng!”
“Anh!” Tiểu Thỏ tức đến nỗi không nói nổi câu nào.
“Khuôn  mặt nhỏ nhắn không nên suốt ngày nhăn nhó như vật, nên cười, cười lên  mới xinh đẹp.” Bàn tay Hoàng Phủ công tử khẽ nhéo nhéo khuôn mặt phấn  hồng của Tiểu Thỏ khiến cho bạn thỏ nào đó tức đến mức ánh mắt đều đỏ cả  lên.
Tới khi Tô Lợi Văn gõ cửa, Văn Trạc lúc này mới buông Tiểu Thỏ ra, cho phép Tô Lợi Văn tiến vào.
Tiểu Thỏ bĩu môi xoay người bước đi.
Văn Trạc chau mày, “Đi đâu vậy?”
“Hai người bàn chuyện, tôi ở trong này làm gì?”
“Mười phút sau quay lại đây, chúng ta đi ăn cơm.”
“Hừ.” 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện