[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 35 : Làm sao có thể như vậy?
                                            .
                                    
             Bởi vì Tiểu Thỏ không  muốn đeo vòng tai cho nên công cuộc chọn lựa phiền toái tạm thời dừng  lại, đương nhiên, nếu cô muốn cũng có thể từ hàng ngàn chiếc kia mà tìm  được một đôi phù hợp.
Lựa chọn xong, Tiểu Thỏ bày ra bộ dạng rất kì quái hỏi Marianna, “Nhà các bác mở cửa hàng sao?”
Marianna  cười tít mắt dắt Tiểu Thỏ tiến vào phòng làm tóc, sau một hồi uốn uốn  sấy sấy liền tạo thành kiểu đầu búp bê đáng yêu, khiến cho Tiểu Thỏ kịch  liệt kháng nghị, vì sao lại làm cho cô kiểu tóc của trẻ con vậy? Đúng  là khiến cho người ta phát hỏa! Xấu hổ chết mất…
Marianna vẫn như cũ cười híp mắt giải thích, “Đậy là bệ hạ dặn dò.”
‘Làm cho anh ta đi chết đi!’ Tiểu Thỏ trong bụng rủa thầm.
Rốt cục, khi chuẩn bị trang phục xong có thể đi ra ngoài đã là chuyện của một giờ sau.
Đi vào căn phòng học bổ túc, Tiểu Thỏ ngạc nhiên nhìn thấy ở đây đã sớm tập trung đến gần trăm vị thầy giáo dạy học.
“Tiểu Thỏ tiểu thư muốn học người nào?”
Đây thật sự là một vấn đề có tính khiêu chiến a, làm sao có thể như vậy chứ? Ngay cả thầy giáo cũng phải chọn sao?
Marianna  ở một bên thuyết minh, thầy giáo này coi trọng cái gì, cô giáo kia giỏi  cái nọ, nghe xong Tiểu Thỏ chỉ muốn ngất, bàn tay nhỏ bé vung lên,  “Chọn bừa đi!”
“Chọn sai thầy giáo dạy bổ túc sẽ ảnh hưởng đến  tiến độ một tháng của tiểu thư, toàn bộ hậu quả về sau Tiểu Thỏ tiểu thư  phải tự mình chịu a.”
Đồ Hoàng Phủ Văn Trạc hỗn đản!
Tiểu  Thỏ nắm chặt bàn tay, học theo vẻ mặt của Marianna, bình tĩnh cười  cười, nhanh chóng di chuyển lại gần một ông lão râu hoa râm, cả người  phảng phất hương vị thần tiên thoát tục[1], đem mặt đưa tới phía trước  ông ta, bàn tay kéo kéo chòm râu bạc, đáng yêu hề hề kêu lên, “Lão gia  gia[2], người nhất định phải giúp con qua được một tháng sát hạch, con  sẽ nghe lời.”
Marianna nhướn mày, nhấp giọng líu ríu nói, “Quả nhiên lựa chọn giống nhau như đúc…”
“Ngoan,  không tốt.” Lão gia gia dùng sức giật lại râu của mình, hừ hừ trừng mắt  nhìn Tiểu Thỏ, bàn tay không chút khách khí gõ vào đầu của cô một cái,  “Gọi ta là thầy giáo Trình, không thể không có lễ phép.”
“Thầy giáo Trình.”
“Tiểu  Thỏ tiểu thư làm sao biết được trong số những người này, thầy giáo  Trình là người có phẩm hạnh và đạo đức cao nhất?” Trên đường trở về,  Marianna có chút hiếu kì hỏi thăm.
“Ông ấy già a~.”
“Ách.”
“Râu trắng nha.”
“Cho nên học vấn nhất định vô cùng uyên bác…”
… … …
“Tiểu Thỏ tiểu thư, bệ hạ đã trở về.”
“Tôi không muốn gặp kẻ xấu xa kia, tôi về phòng trước.”
“Ách… E rằng có chút trở ngại.”
“Vì sao?”
“Tiểu Thỏ tiểu thư và bệ hạ là ở chung một phòng, muốn không thấy mặt thật sự rất khó khăn!”
… … …
Vài phút sau.
“Rầm!”
Tiếng  đóng cửa phòng đập mạnh khiến cho Hoàng Phủ Văn Trạc nhìn quanh, bàn  tay đang cởi nút áo sơ mi liền dừng lại, ánh mắt sâu xa rơi lại trên  người búp bê Tiểu Thỏ, thân hình nhẹ nhàng lướt qua, trên mặt lộ ra một  tia cười chói mắt.
[1] Nguyên văn: Tiên phong đạo cốt
[2] Lão gia gia: ông cụ 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện