[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 28 : Chúng ta ở chung cũng tốt
                                            .
                                    
             Thật vất vả mới dành  ra được một khoảng thời gian để nghỉ ngơi, vốn định tìm chút thú vui  giải sầu, ai ngờ ánh mặt trời, bờ cát, mỹ nữ còn chưa được hưởng thụ  đến, kết quả xách trở về chỉ có mỗi một nhóc Tiểu Thỏ Con đáng thương.  Ông trời đúng thật là thích trêu người mà!
Hoàng Phủ Văn Trạc một  tay nâng cằm, một tay tùy ý lật quyển tạp chí bên cạnh, thuận tiện chờ  đợi Tiểu Thỏ còn đang chậm rì rì tắm rửa.
‘Sẽ không chết đuối ở  trong phòng tắm chứ?’ Hoàng Phủ Văn Trạc hoài nghi nhướn mày, đứng dậy  tiến lại gần cửa phòng tắm, bàn tay gõ nhẹ hai cái, “Này, có việc gì  sao?”
“Anh sao còn chưa đi?”
“Ta còn đi đâu được nữa? Đây vốn là phòng của ta mà?” Hoàng Phủ Văn Trạc hừ một tiếng, lại gõ cửa thêm một lần nữa, “Ra đây.”
“Anh đi ra ngoài thì tôi sẽ ra.”
“Được, tôi ra ngoài, em ra đây đi.”
“Anh rõ ràng vẫn còn ở đây.”
Hoàng  Phủ Văn Trạc nghiêng người dựa vào tường, như có như không gõ gõ cửa,  “Ra đây, cũng không phải không nhận ra người.” Ai lại đi cùng cô nàng  này đấu võ mồm chứ!
“Vậy… anh đem quần áo trước đây tôi từng mặc đưa cho tôi.”
“Được, em mở cửa ra.”
Cửa  phòng tắm hé mở ra một chút, Hoàng Phủ Văn Trạc lập tức thò tay vào,  nhanh chóng đem Tiểu Thỏ thập phần không cam tâm tình nguyện từ bên  trong kéo ra.
Chiếc váy lụa màu tím nhạt, trước ngực xếp tầng một  chút nếp gấp, bên trên gắn thêm một cái nơ hình bướm khẽ lay động. Bởi  vì thiết kế của chiếc váy có để lộ vai cho nên không quá thích hợp với  Tiểu Thỏ vốn ngây thơ nhà chúng ta, vì thế khi Hoàng Phủ Văn Trạc nhìn  cô chăm chú, Tiểu Thỏ liền trốn trái trốn phải. Bị người nào đó giữ chặt  lại bàn tay nhỏ bé, Tiểu Thỏ thẹn quá hóa giận vội vàng quơ quơ nắm  tay.
“Trên vai lộ ra cả một mảng lớn như vậy, váy lại còn không  đến đầu gối, anh nghĩ bây giờ đang là mùa hè chắc? Như vậy mà đi ra  ngoài hẳn sẽ bị đông chết mất!” Tiểu Thỏ oa oa thầm oán Văn Trạc.
“Không  tệ, rất đáng yêu!” Hoàng Phủ Văn Trạc gật đầu lia lịa, dĩ nhiên là  không để tiếng hô đầy ai oán của Tiểu Thỏ vào trong tai.
“Anh!”
“Yên  tâm, sẽ không để em bị đông chết.” Hoàng Phủ Văn Trạc ung dung khoác  thêm cho cô một chiếc áo khoác lông xù, “Hơn nữa, chỉ đi ra ngoài ba  bước liền lên xe luôn, ngay cả cơ hội để em đóng băng cũng không có.”
“Xe gì cơ? Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
“Bán!”
“Bán được đấy!” Tiểu Thỏ trong giọng nói có chút ngoài dự tính mà tăng cao thêm một bậc.
Hoàng  Phủ Văn Trạc nhịn không được bật cười, bàn tay xoa xoa cái mặt đang  phồng lên vì tức giận của Tiểu Thỏ, “Em muốn tôi bán em đi đâu?”
“Hừ.”
“Được  rồi, không nên ầm ĩ nữa, chúng ta ở chung cũng tốt, về sau có thể cải  thiện quan hệ.” Hoàng Phủ Văn Trạc cười tít mắt nhìn cô, “Nói không  chừng đến lúc đó tôi có muốn quăng em ra em lại sống chết cũng không  chịu cho mà xem!”
“Anh nằm mơ!”
Khóe miệng Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ cong lên, “Có phải là nằm mơ hay không, em chờ xem rồi sẽ biết.”
“Tôi không thể mang mẹ đi theo sao? Tôi không nỡ…”
Một ngón tay thon dài khẽ chạm vào môi Tiểu Thỏ, “Cho tôi thời gian ba tháng, rất nhanh sẽ đem mẹ em cứu ra.”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện