[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 27 : Được nhận nuôi
                                            .
                                    
             “Không được kêu là Tiểu Trạc, phải gọi là anh! Thật không lễ phép!”
Bàn tay không lưu tình chút nào đánh vào mông Tiểu Thỏ.
Tiểu cô nương oa oa kêu to, liều chết giãy giụa, đôi mắt to tròn ầng ậc nước tràn đầy vẻ đáng thương.
Đáng giận! Người ta dù sao cũng là một thiếu nữ, sao lại có thể làm như vậy…
“Không  được khóc, mới sáng ra đã khóc cái gì! Phải cười!” Hoàng Phủ Văn Trạc  ‘đáng ghét’ xoay người Tiểu Thỏ lại ngồi trên đùi hắn, khẽ nhéo hai má  mềm mại, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn cô chằm chằm, “Cười nào, ngoan một  chút…”
“Cười cái đầu anh ấy!” Em trai sau khi lớn lên thật sự là  rất không đáng yêu, mới sáng sớm liền động thủ đánh người, chẳng phải là  đang trả thù sao, thời cơ vừa đến liền như vậy, người xấu!
Văn Trạc tỏ vẻ nguy hiểm nheo lại đôi mắt.
Tiểu Thỏ than thầm hai tiếng, ngại cho tình thế bất lợi của mình, vội vàng nặn ra một nụ cười tội nghiệp.
Hoàng  Phủ Văn Trạc phì cười ra tiếng, nhìn tiểu nha đầu này trưng ra một cái  khuôn mặt ủy ủy khuất khuất, lại giống như có chút uể oải, cảm thấy trêu  đùa thực vui vẻ.
“Đứng lên đi, ba giờ chiều chúng ta sẽ bay.”
“Đi đâu?” Tiểu Thỏ khó hiểu lườm hắn, “Sao tôi phải đi theo anh?”
“Không  có vì sao gì cả, em phải đi theo tôi.” Hoàng Phủ Văn Trạc cúi người  xuống, cái đầu dán sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, khóe môi  cong cong nổi lên ý cười, “Nhìn xem!”
Đập vào mắt Tiểu Thỏ là bản cam kết mà Y Bác Dương đã kí.
Tiểu Thỏ hai tay huơ huơ muốn cướp, Văn Trạc liền cười cười giơ tay lên cao, vì vậy Tiểu Thỏ đành phải ngậm ngùi chấp nhận.
Bắt nạt người ta!
Tiểu Thỏ bĩu môi, ngửa đầu nhìn bản cam kết. Nhìn đến dòng thứ hai, nhất thời trừng lớn mắt.
“Người giám hộ?”
Thứ  mà Hoàng Phủ Văn Trạc đưa cho ba ba kí chính là thay đổi quyền này sao?  Phía bên dưới dường như còn rất nhiều điều khoản cùng với chú thích chi  tiết nữa.
Hoàng Phủ Văn Trạc không tính để cô nhìn tiếp, thu lại  bản cam kết bỏ vào trong túi, kéo kéo bàn tay nhỏ bé của cô, “Đi thôi,  đi đánh răng rửa mặt. Từ giờ trở đi, em cùng Y gia không còn quan hệ gì  nữa, nghe chưa?”
“Anh nói chẳng đúng đạo lý gì cả, quan hệ huyết thống sao có thể nói cắt đứt là cắt đứt được?”
“Được  rồi, em sau này sẽ biết. Từ trước đến giờ tôi không phải là một người  không phân rõ phải trái.” Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ cong khóe môi, đem Tiểu  Thỏ đẩy vào toilet, thấy cô giữ chặt khung cửa sống chết không chịu  nghe theo, cho nên Hoàng Phủ công tử rất biến thái thò tay cởi áo ngủ  của Tiểu Thỏ ra.
“Anh làm gi?”
“Em không muốn thay thì tôi sẽ giúp, tôi chưa bao giờ vì người phụ nữ nào mà phục vụ cả, em nên cảm thấy vinh hạnh!”
“Rầm!”
Cửa  toilet nhanh như chớp đóng sầm lại, thiếu chút nữa đập vào cái trán của  họ Hoàng Phủ nào đó. Người kia bĩu môi, bàn tay sờ sờ cái trán, xoay  người lại.
Tô Lợi Văn cầm một cái cặp da đựng tư liệu vội vã đi vào.
“Chuyện gì?” Hoàng Phủ Văn Trạc khẽ nhíu mày, vòng qua chiếc ghế tựa cạnh bàn ngồi xuống.
“Đã  tra được ra là kẻ nào ở trên phi cơ động thủ với bệ hạ.” Tô Lợi Văn  nhanh nhẹn mở túi da, lấy ra một tập văn kiện, trong đó còn kèm theo cả  ảnh chụp, toàn bộ đưa cho Hoàng Phủ Văn Trạc.
Văn Trạc vắt chéo  chân trái, một tay chống cằm, một tay lật giở vài tờ tư liệu, lại lấy ra  vài tấm ảnh tỉ mỉ nhìn một hồi, môi mỏng khẽ nổi lên ý cười lạnh lẽo,  “Ta muốn người sống.”
“Vâng.”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện