[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 25 : Dự tính
.
“Được thôi!” Hoàng Phủ Văn Trạc gật đầu, thuận tiện từ trong túi lấy ra một tờ giấy đưa tới trước mặt Y Bác Dương, “Vậy phiền ông kí vào bản cam kết này, cuộc sống đôi bên sẽ không còn gì liên quan đến nhau nữa. Từ nay về sau, chúng tôi sẽ không tới tìm ông, ông cũng đừng chạy đi tìm chúng tôi.”
“Oa, Tiểu Trạc, tôi không muốn kí…”
Y Bác Dương tuyệt tình vung bút lên, sau đó liền ném tờ giấy về phía Hoàng Phủ Văn Trạc, hừ lạnh một tiếng, “Cút đi nhanh nhanh một chút, tao không muốn gặp lại bọn mày.”
“Ba ba, con muốn được gặp mẹ.”
“Mẹ mày sớm muộn cũng sẽ bị mày làm cho tức chết. Mày yên tâm, tao sẽ thu lưu bà ta, để cho bà ta ngây ngốc ở chỗ này có khi còn tốt hơn là đi theo một đứa con gái bất hiếu như mày. Cút, nhanh!”
“Ba ba…”
“Được rồi, đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt nữa, cam kết đều đã kí xong, từ nay về sau đừng hòng thò một chân vào Y gia nhà chúng tao! Về sau có phân chia gia sản chắc chắn sẽ không có phần của mày đâu, mày cút nhanh đi, đứng ở đây chỉ tổ chướng mắt.” Y Trạch Tinh cười lạnh phất phất tay.
“Tiểu Thỏ, đi thôi.”
“Tôi không đi!”
“Đi thôi!” Hoàng Phủ Văn Trạc nhấc bổng Tiểu Thỏ đang khóc loạn không ngừng lên khiêng trên vai, sải bước đi ra ngoài, vẫy vẫy tay, “Y Bác Dương, nhớ cho rõ bản cam kết mà ông đã kí! Về sau, cho dù có xảy ra việc gì cũng không được phép tới tìm Tiểu Thỏ…”
Hoàng Phủ Văn Trạc cong cong khóe môi, lộ ra một nụ cười đầy bí hiểm.
“Oa—“
********************
“Cô đã khóc suốt từ nãy đến giờ rồi, hiện tại có thể yên tĩnh một chút không?”
“Đều tại cậu! Đều tại cậu! Tại sao cậu cứ nhất quyết muốn tôi cùng người trong nhà đoạn tuyệt quan hệ chứ, oa oa oa!”
“Được rồi được rồi được rồi, tôi nói cho cô, tôi tất cả là đều muốn tốt cho cô thôi!”
“Bộp!”
“Cô đang chụp muỗi?” Văn Trạc trong mắt bốc hỏa.
“Tôi đang đánh cậu!”
“Buồn cười!”
“Cậu mới buồn cười! Làm gì có ai ép buộc người khác đoạn tuyệt với người nhà đâu! Cậu là đồ đại xấu xa!”
“Hừ! Về sau cô sẽ cảm kích ta cho mà xem.” Hoàng Phủ Văn Trạc giữ chặt cái mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thỏ, “Không được khóc, khóc cái gì mà khóc, ta cứu cô thoát khỏi bể khổ mà cô còn đánh ta. Nói cho cô biết, vì ta được dạy dỗ tốt, nên mới không cùng cô so đo, bằng không mà là người khác sớm đã đem cô đánh tơi bời rồi.”
“Oa…”
Hoàng Phủ Văn Trạc che lại hai lỗ tai.
Tiểu Thỏ ngồi xổm ở bên cạnh vườn hoa gào khóc.
Lúc Tô Lợi Văn xuất hiện, đập vào mắt chính là cảnh tượng quỷ dị này. Bệ hạ tôn quý của bọn họ lúc này đang ngồi xổm bên đường cái, luống cuống trấn an cô gái nhỏ bên cạnh.
Tô Lợi Văn vội lấy tay dụi mắt, cùng Mạc Tư nhìn nhau một cái, hai người không hẹn mà gặp trên mặt cùng lúc nở nụ cười méo mó.
‘Ách, hoàng đế bệ hạ hiện tại có điểm khôi hài. Cậu bảo chúng ta có nên dùng máy ảnh chụp lại cảnh tượng bây giờ không?’ Tô Lợi Văn dùng ánh mắt dò hỏi Mạc Tư.
“Khụ!” Mạc Tư ho nhẹ một tiếng, ‘tiểu tử cậu nếu có gan đó thì cứ chụp đi, cẩn thận kẻo bệ hạ giết người phanh thây!’
Hai người rất ăn ý tiến lại gần trước mặt Hoàng Phủ Văn Trạc,”Bệ…”
Hoàng Phủ Văn Trạc trừng mắt nhìn bọn họ.
“Thiếu gia!” Hai người vội vàng sửa miệng, đồng thời dùng ánh mắt chế nhạo nhìn Hoàng Phủ Văn Trạc, cố nín cười hỏi, “Có muốn hỗ trợ hay không, thiếu gia?”
“Khiến cô ấy im miệng cho ta!” Hoàng Phủ Văn Trạc chỉ chỉ vào Tiểu Thỏ mặt mũi nhem nhuốc nước mắt, hắng giọng mở miệng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện