[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 19 : Suy nghĩ xấu xa
                                            .
                                    
             “A!” Tiểu Thỏ bị dọa sợ chết khiếp, vội vã xoay người đẩy bàn tay bẩn thỉu kia cách ra xa.
“Anh… anh rể? Anh…”
“Tiểu Thỏ, anh nhớ em chết đi được, lại đây cho anh rể hôn một cái, nào, nào, …”
Cái miệng chu ra thật dài hướng thẳng về phía Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, dùng hết sức đẩy hắn ra, “Không, anh rể, anh làm gì vậy, anh…”
“Loảng  xoảng!” Mấy chiếc nồi ở gần đó bị Tiểu Thỏ đụng phải, toàn bộ rơi hết  vào chân của Trương Bằng khiến hắn đau muốn nhảy dựng lên, vừa ôm chân  vừa lầm rầm chửi rủa.
Tiểu Thỏ mặt mũi đã sớm trắng bệch, cả  người co rúm lại chui vào một góc nhà bếp, sững sờ nhìn chăm chăm vào  anh rể Trương Bằng, nói: “Anh rể, anh… anh không sao chứ?”
“Cô  dám lấy nồi đập vào chân của anh rể cô sao?” Trương Bằng tỏ vẻ hung dữ  đanh mặt lại, ánh mắt gian tà đánh giá Tiểu Thỏ từ trên xuống dưới.
Trương  Bằng có mở một cái công ty thực phẩm nhỏ, cả ngày không thèm làm việc  đàng hoàng, chỉ lo chơi bời lêu lổng, ỷ rằng trong tay mình có mấy đồng  tiền dơ bẩn liền ngứa ngáy không chịu ở yên, hắn thường ngày thích nhất  là dụ dỗ hẹn hò với mấy cô gái mới lớn. Kì thực trước kia, Trương Bằng  sớm đã ngắm cô em vợ trở thành mục tiêu của mình, chính là Tiểu Thỏ đáng  yêu lại đơn thuần, chẳng qua hắn cho đến giờ vẫn chưa có cơ hội được ở  riêng một chỗ với Tiểu Thỏ, chỉ được nhìn mà không được chạm vào, càng  khiến cho lòng hắn thêm ngứa ngáy.
Chị cả Y Trạch Mộng đã sớm  biết ông xã Trương Bằng của mình đối với Tiểu Thỏ có suy nghĩ bẩn thỉu,  chẳng qua cô ta tất cả đều đem đổ hết lên đầu Tiểu Thỏ, cho rằng Tiểu  Thỏ là người dụ dỗ chồng của cô ta, còn cái tên dở hơi kia thì một chút  sai lầm cũng không có. Chính vì vậy nên Y Trạch Mộng đối với Tiểu Thỏ  ngày càng hà khắc, hẹp hòi. Lần trước thẳng tay đẩy Tiểu Thỏ xuống nước,  trong bụng cô ta thực sự muốn dìm Tiểu Thỏ vào chỗ chết, may mà đứa nhỏ  này mệnh lớn, bằng không giờ này chắc cũng đã trở thành hồn ma nơi địa  ngục.
Lúc này cả nhà Y Bác Dương đều tập trung ở phòng khách, mà  nhà bếp lại cách phòng khách rất xa, cho nên âm thanh ở nơi này không  thể nào vang ra tận đó.
Trương Bằng trong đầu cuồn cuộn nổi lên  toàn những ý nghĩ hèn hạ, nhìn thấy ‘món ngon’ Tiểu Thỏ bày ra trước mặt  khiến cho cả người hắn nhộn nhạo khó chịu.
Hắn ta cẩn thận quay  lại khóa cửa phòng bếp, sau đó liền xoay người mở miệng đe dọa Tiểu Thỏ,  “Tiểu Thỏ, cô làm cho anh rể của cô bị thương, nếu như để cho chị cả  của cô biết được, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nhỉ?”
“Anh rể, đừng nói cho chị cả biết.” Tiểu Thỏ đáng thương cắn chặt môi, cố sức lắc đầu.
“Không  nói cũng được.” Trương Bằng xoa xoa bàn tay bẩn thỉu, nhanh như chớp ôm  lấy gáy Tiểu Thỏ, “Nhưng Tiểu Thỏ phải cho anh rể ôm một cái, khà khà.”
“A! Anh rể, làm gì thế? Buông ra, anh rể, buông ra!”
Trương Bằng mặc kệ cho Tiểu Thỏ kêu gào, dù sao bây giờ chắc chắn sẽ không có ai luẩn quẩn ở gần chỗ phòng bếp này.
Trương  Bằng ỷ vào sức mạnh của mình, đem Tiểu Thỏ nhấc lên ngồi bên cạnh bồn  rửa tay, một tay dùng sức giữ chặt hai tay nhỏ bé của Tiểu Thỏ giơ thẳng  lên trên, tay còn lại vội vàng túm lấy quần của Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ kinh hãi gần chết, tiếng thét chói tai như nước lũ cứ thế tràn ra khỏi cổ họng, “Cứu! Có ai không, cứu với…”
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện