[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 17 : Nha đầu, lại đây hôn một cái
                                            .
                                    
             Mọi việc tiếp theo  đều được giải quyết rất nhanh chóng, người đàn ông tên Lý khắc trong  chốc lát đã được một đám bảo vệ lôi ra ngoài.
Tiểu Thỏ cho tới  bây giờ chưa từng gặp qua một màn tanh máu như vừa rồi, hoàn toàn đã bị  dọa đến hóa đá, mặc cho Ngải Thụy Khắc Tư lay gọi như thế nào cũng vẫn  cứ ngây ngốc ở đó không trả lời.
Ngải Thụy Khắc Tư giơ tay ra  trước mặt Tiểu Thỏ lắc lắc mấy cái, đôi môi cong lên thành một nự cười  quyến rũ, “Này, tiểu nha đầu, cô mà còn tiếp tục bày ra vẻ mặt ngần ngơ  mất hồn như thế này, tôi sẽ không khách khí đâu.”
Tiểu Thỏ vất vả lắm mới điều chỉnh được tầm mắt dừng lại trên người Ngải Thụy Khắc Tư, “Anh nói cái gì?”
Ngải Thụy Khắc Tư tiến sát lại gần Tiểu Thỏ, “Nha đầu, lại đây hôn một cái nào!”
“Rầm!”  Một cái bánh ga tô khổng lồ trong nháy mắt bay lên, lao về phía Ngải  Thụy Khắc Tư, anh ta rất nhanh liền nhảy sang một bên né tránh, đôi mắt  thoáng liếc nhìn về phía bóng dáng một cậu thiếu thiên trạc tầm mười  tuổi đang đứng ở cửa vung tay phải lên.
Ngay đúng lúc đó, tất cả các đèn trong đại sánh bỗng nhiên nhập nhòe chớp nháy rồi đồng loạt ‘bụp bụp’ nổ tung.
Mọi  người trong phòng nhanh chóng rơi vào trạng thái hoảng loạn, la hét ầm  ĩ, vội vã ôm đầu ngồi xuống đất tránh né những mảnh vỡ đang bay tán  loạn.
Ngải Thụy Khắc Tư theo bản năng đưa tay về phía Tiểu Thỏ kéo cô lại gần, nhưng người bên cạnh đã sớm không còn ở đó nữa rồi.
Trong ánh mắt Ngải Thụy Khắc Tư khẽ lóe lên một tia nghi ngờ.
Cậu nhóc đứng ở cửa kia… phải chăng… chính là người có siêu năng lực trong truyền thuyết?
**********************************
Tiểu Thỏ bị kéo chạy ra khỏi nhà nghỉ Mạc Tư một đoạn dài, mãi đến khi cả người nhũn ra mới thấy người kia bắt đầu dừng lại.
“Cậu, cậu là ai vậy?” Tiểu Thỏ cúi người thở hồng hộc, đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên nhìn chăm chăm vào tấm lưng trước mặt.
“Cô  đúng là đồ ngốc, đại ngốc, đại đại ngốc.” Cậu thiếu niên bỗng xoay  người, đùng đùng nổi giận tiến lại gần Tiểu Thỏ, giơ ngón tay thon dài  ấn mạnh vào đầu cô, “Nếu ta mà không tới đúng lúc, có khi cô đã bị ăn  đến một mẩu xương cũng chẳng còn.”
Tiểu Thỏ nhìn chằm chằm người  trước mặt từ trên xuống dưới không sót một chỗ nào nửa ngày, mãi một lúc  sau cái miệng nhỏ nhắn mới kêu lên đầy kinh ngạc, “Cậu là… em trai Tiểu  Trạc sao?”
Hoàng Phủ Văn Trạc hầm hừ quay đầu bước đi.
Tiểu  Thỏ vội vàng đuổi theo, chạy đến bên cạnh, vừa đi vừa nói: “Tiểu Trạc,  cậu làm sao mà tự nhiên lại cao lên nhiều như vậy? Mới có vài tiếng đồng  hồ mà trông cứ như đã lớn thêm năm, sáu tuổi rồi ấy?”
“Ta vốn  không phải em trai của cô, tại cô cứ nhất quyết đòi ta phải kêu cô là  chị.” Văn Trạc tức giận xoay người lại, tay chỉ vào cái trán nhỏ của  Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ kéo kéo ống tay áo của hắn, “Chúng ta quay lại nhà trọ sao?”
“Dĩ nhiên.” Văn Trạc gật gật đầu, “Mẹ của cô đang đợi.”
“Mẹ tới đây sao?” Tiểu Thỏ mở lớn mắt.
Khi  Tiểu Thỏ cùng với Hoàng Phủ Văn Trạc quay lại nhà trọ, liền trông thấy  Trịnh Thái Lam đang sốt ruột đứng ngồi không yên đi đi lại lại trong  phòng.
“Mẹ!” Tiểu Thỏ chạy như bay tới ôm lấy Trịnh Thái Lam, bao  nhiêu tủi thân cùng uất ức khi bị ba ba vứt bỏ lại nơi đất khách quê  người, trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, đều trào ra thành nước mắt. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện