[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm

Chương 143 : Báo ứng (1)

Người đăng: 

.
Tay ôm chồng sách vở, Tiểu Thỏ thong thả đi tới trạm dừng xe buýt. Hôm nay, Tiểu Thỏ đã trịnh trọng thông báo cho Tô Lợi Văn biết, tự cô sẽ đi xe buýt về nhà, không cần bọn họ hôm nào cũng dùng chiếc xe xa hoa như vậy tới đón cô, cô chịu không nổi. Tiểu Thỏ đang mải ngồi trên xe ngẩn ngơ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tiếng chuông di động đột nhiên vang lên. “A lô? Chị tư?” Tiểu Thỏ Con đột nhiên nở nụ cười. Vội vội vàng vàng chạy tới quán cà phê đã hẹn trước với chị tư Y Phi Linh, vừa mới bước qua cánh cửa thủy tinh, Tiểu Thỏ liền trông thấy chị tư đang ngồi bên cửa sổ hướng về phía mình vẫy tay không ngừng. Cô chạy qua, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, “Chị tư!” “Tiểu Thỏ.” Y Phi Linh mừng rỡ nắm tay cô, “Cuối cùng cũng có cơ hội hẹn gặp được em! Này, may mà lần trước có em giúp đỡ ít nhiều, cuối cùng chị cũng không bị quản lý sa thải. Hơn nữa, công việc dạo gần đây cũng đã bắt đầu có chút thành quả!” “Chúc mừng chị tư.” “Cảm ơn em.” Y Phi Linh cười cười, “Đúng rồi, giờ em đang ở đâu? Tại sao lại không quay về? Chuyện của em chị đã nghe mẹ kể hết rồi. Ba cũng thật là, sao có thể cứ thế mà nghe lời nói của chị cả với chị hai, đuổi em ra khỏi nhà chứ?” “Em sống thế nào, có gặp nhiều khó khăn không, cuộc sống có vất vả không?” “Chị tư, cùng một lúc chị hỏi em nhiều như vậy, em cũng không biết nói cái nào trước.” “Ha ha, là chị quá nôn nóng.” Y Phi Linh cười cười, “Đúng rồi Tiểu Thỏ, thời gian gần đây mẹ em bị bệnh, em có trở về thăm bà chưa?” “Mẹ em bị bệnh?” “Đừng lo lắng, chỉ là ho một chút thôi.” Y Phi Linh nắm tay cô, cười nói, “Hay là bây giờ chúng ta quay về gặp mẹ em được không?” “Vâng.” Tiểu Thỏ gật đầu. Ngồi trên xe buýt gần ba giờ đồng hồ, cuối cùng cũng tới phố Triều. Y Phi Linh dắt Tiểu Thỏ đi bộ một đoạn đường rồi mới dừng lại, bàn tay chỉ vào khu nhà trọ sáu tầng tồi tàn trước mặt, “Chính là ở đây, chị đưa em đi lên, tầng ba.” Khung cảnh thật ngoài sức tưởng tượng của Tiểu Thỏ. Bên trong hành lang chất đầy rác rưởi, ruồi muỗi vo ve bay loạn xạ. “Mỗi tầng có bốn phòng ở, toilet và nhà bếp đều dùng chung, có chút chật chội, điều kiện quả thật không được tốt cho lắm, chờ chị kiếm đủ tiền, sẽ tìm một chỗ ở mới thoải mái hơn cho cả nhà.” “Chị tư, mọi người…” Thanh âm của Tiểu Thỏ nghẹn lại. “Tới rồi!” Y Phi Linh chỉ vào cánh cửa nhỏ phía bên trái, tiến lên lấy ra chiếc chìa khóa mở cửa. “Vào đi.” Y Phi Linh cười vẫy tay với cô. Tiểu Thỏ sải bước qua cửa, nhìn quanh căn phòng chật hẹp không đến năm mươi thước vuông [1], hơi hơi sững sờ. “Hình như không có ai ở nhà.” Y Phi Linh mở hai cánh cửa phòng ở bên trái, “Gian này là của hai vợ chồng chị cả, bên cạnh là phòng của ba và bác gái. Trước mắt chị hai, chị ba đều ở bên nhà chồng, nghe nói cuộc sống cũng không được suôn sẻ cho lắm, từng nhà một đều rơi vào cảnh phá sản, kinh tế xuống dốc vô cùng.” “Em trai và mẹ tư ở đây.” Y Phi Linh khẽ đẩy một cánh cửa, bên trong chỉ kê độc một chiếc giường sắt, ngay cả có muốn đặt thêm một chiếc bàn nhỏ vào chỗ trống cũng không được. “Chỗ này vốn là nhà kho, ba đã sửa sang lại nó một chút.” Y Phi Linh nhún nhún vai, “Chị và mẹ, còn có mẹ ba đều ở phòng khách, dạo gần đây thân thể của mẹ ba không được tốt, chị và mẹ để bà ấy ngủ ở sô pha, còn hai mẹ con nghỉ tạm dưới đất.” Y Phi Linh rót nước đưa cho Tiểu Thỏ, ngồi xuống bên cạnh cô, “Em thì sao, Tiểu Thỏ? Sau khi rời khỏi nhà em đi đâu? Sống thế nào?” “Em… Em sống rất tốt, chị tư.” “Tiểu Thỏ Con ngoan ngoãn, mau nghe điện thoại nào…” Tiểu Thỏ hoảng sợ, vội vàng buông cốc nước, nhanh chóng lấy di động trong túi ra. “Em ở đâu?” Thanh âm nổi giận đùng đùng truyền đến tai Tiểu Thỏ. Cô sợ tới mức nhảy dựng lên, “Irenaeus, em… em… em đang ở nhà… trong nhà.” “Trong nhà?” Giọng nói đột nhiên cao vọt lên, có chút nguy hiểm. “Là… là… nhà của ba mẹ.” “Em đến đó làm gì?” “Em… em… hôm nay em gặp chị tư, liền hàn huyên một lúc, chị tư nói mẹ bị bệnh, em mới…” “Là nhà trọ nào ở phố Triều? Đường nào, tầng mấy, phòng bao nhiêu?” “A?” “Mau nói!” “Em… em sẽ về ngay lập tức, anh không cần phải qua đây, cái kia…” ”Đường nào, tầng mấy, phòng bao nhiêu?” “Tòa nhà B, đường số 179, phòng 301.” “Em ở yên đó!” Tiểu Thỏ bĩu môi, vội vàng thu dọn đồ đạc đứng lên, thở phì phì kêu lớn, “Chị tư, em phải đi rồi!” “Nhanh như vậy sao? Vừa rồi là ai gọi tới thế? Sao em lại căng thẳng như thế?” “Chị tư, em không kịp cùng chị nói chuyện, lần sau có rảnh sẽ tâm sự sau.” Tiểu Thỏ vươn tay mở cửa, đúng lúc ở bên ngoài, Trịnh Thái Lam vừa ho khù khụ vừa lần mò chiếc chìa khóa cắm vào ổ. Cửa mở ra, hai người mặt đối mặt nhìn nhau, sững sờ. “Mẹ!” Tiểu Thỏ hét lên một tiếng, ném cặp sách xuống đất, xông đến ôm lấy Trịnh Thái Lam. Hai mẹ con gặp nhau, tâm trạng kích động vô cùng, không lời lẽ nào diễn tả nổi. Trịnh Thái Lam kể đến đoạn bà tìm tới chỗ Irenaeus, dáng vẻ có chút kích động. Bà nói bà từng thỉnh cầu bệ hạ trả lại con gái cho bà, nhưng bệ hạ không những không đáp ứng, còn cự tuyệt không gặp bà. Thậm chí người còn ra lệnh không cho phép bà được gặp Tiểu Thỏ. Trịnh Thái Lam dồn dập hỏi Tiểu Thỏ có bị người khác bắt nạt không, cuộc sống có đầy đủ không. Tiểu Thỏ gật gật đầu, nói Irenaeus đối xử với cô rất tốt. Trịnh Thái Lam lập tức kích động phủ nhận lời nói của cô, ‘loại đàn ông cao cao tại thượng như hắn, sao có thể thật lòng với Tiểu Thỏ được, chẳng qua là hắn ta cảm thấy con mới mẻ, chỉ chơi đùa mà thôi.’ Bà nói, ‘chỉ mong con gái bà tìm được một người đàn ông hiền lành tử tế, biết sống an phận thủ thường là được rồi, còn mấy thứ vinh hoa phú quý kia, dù sao cũng chỉ là nhất thời.’ Tiểu Thỏ thấy mẹ có chút kích động, liền không nỡ phản bác lại, ngoan ngoãn ngồi yên nghe bà thuyết giáo.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang