[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 142 : Cô gái này là của tôi (3)
.
Mặt trời mọc buổi sáng có đẹp hay không, đôi vợ chồng son cũng không tài nào biết được, nhưng thời tiết trên núi quả thật là lạnh.
Tuy rằng hai người nằm trong xe kín đáo, lại còn đắp chăn mỏng , cả đêm ôm nhau không rời, nhưng đến sáng cổ họng Tiểu Thỏ lại đau rát.
Văn Trạc đau lòng hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, lái xe thẳng một mạch về nhà, chạy nhanh về phòng để tắm nước nóng.
Hai người lục tục tắm rửa một lúc, Tiểu Thỏ Con vừa mới ngồi vào chỗ của mình uống ngụm sữa nóng thì ngoài cửa thông báo có một loạt quan viên tiến vào.
Lão An, Tô Lợi Văn, Mạc Tư và một đám người nào đó không biết tên đi vào làm căn phòng ồn ào hẳn lên.
“Cả tối hôm qua bệ hạ đi đâu vậy? Điện thoại thì không liên lạc được, đến những người đứng gác cũng không biết gì!”
“Thật là hù dọa chết chúng tôi mà.”
“Không phải là ta vẫn tốt đấy sao.” Văn Trạc thản nhiên không thèm liếc An bá một cái.
Ông lão vội vàng giơ tay giơ chân hướng Tiểu Thỏ Con đổ lỗi,“Ngươi, chính là ngươi! Ngươi mang theo bệ hạ đi đến tận đâu vậy? Ngươi… Ngươi… Không có phép tắc!”
“A?” Tiểu Thỏ Con mở ra cái miệng nhỏ nhắn vô tội trừng mắt nhìn,“Lão gia gia, sao ông có thể không biết tốt xấu như thế nào liền mắng cháu vậy?”
“Chẳng lẽ không đúng là do cô? Vốn dĩ bệ hạ đã về nhà! Sau lại gọi mỗi một cú điện thoại về báo là đi đón cô! Kết quả hai người một đêm không trở lại! Nói, rốt cuộc đi đâu?”
“Chúng tôi đã phái người đi điều tra khắp tất cả các khách sạn ở Đế Đô cũng không tìm thấy bệ hạ cùng Tiểu Thỏ tiểu thư.” Tô Lợi Văn nghiêm túc lên tiếng.
Nói xong, anh ta ngẩng đầu dùng ánh mắt bỡn cợt nhìn chằm chằm Văn Trạc,“Chẳng lẽ…… không có đi khách sạn? Bệ hạ mang theo Tiểu Thỏ tiểu thư đi…… Cái kia…khụ! Dã ngoại ư??”
Trên mặt những người khác đều là biểu tình buồn cười, hứng thú cùng kinh ngạc, ánh mắt trêu tức hướng đến hoàng đế bệ hạ.
“Khụ khụ khụ khụ!” Văn Trạc uống một hớp trà nóng, một tay che miệng.
Tiểu Thỏ Con vội vàng đi qua dùng khăn tay lau khóe môi cho hắn, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Tô Lợi Văn,“Anh Tô Lợi Văn, sao anh lại biết chúng tôi đi lên núi?”
“A? A!” Mọi người toàn bộ dùng có ánh mắt sắc bén hướng hai người bọn họ, vẻ mặt thể hiện rõ ‘thì ra là thế’.
Văn Trạc lại bị sặc một lần nữa, không ho được, liền lấy tay ấn ấn đầu cô nhóc này, dở khóc dở cười nói, “Im miệng.”
Con nhóc kia không mở miệng thì tốt rồi, nhưng cứ hễ mở miệng nói là toàn làm người khác liên tưởng xấu xa!
Bộ trưởng bộ dân chính ý cười hiện rõ đầy trên mặt,“Trách không được thảo nào, lần trước ở hội nghị, bệ hạ lại đưa ra đề nghị muốn sửa đổi luật pháp giảm tuổi kết hôn xuống hai năm, à… à… , ha ha ha ha.”
Hắn cười cái gì chứ! Cười đến như ***, ta với Tiểu Thỏ Con còn chưa động tay động chân đâu!
Văn Trạc thở phì phì trừng mắt liếc bọn họ,“Nói bậy bạ gì đó? Nhiều chuyện!”
“Vâng… vâng.” Mọi người vội vàng nhanh nhảu phụ họa, cái miệng ngoác ra không khép lại được, “Bệ hạ đã lớn như vậy, làm chuyện gì hẳn là sẽ có chừng mực.”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Nhưng mà cũng không thể nhiều như vậy, rất ủy khuất Tiểu Thỏ tiểu thư a? Cái kia… Dã ngoại như vậy cũng không được thoải mái cho lắm, tóm lại là không thể nào tiện nghi bằng khách sạn được, lại càng không thể so sánh với nhà của mình. Hơn nữa Tiểu Thỏ tiểu thư tuổi cũng còn quá trẻ, nếu cái kia…… hiện tại mang thai, có vẻ rất…… sớm!” Mạc Tư gà mẹ liên tiếp nói, thấy ánh mắt hung ác của Văn Trạc bắn tới, càng nói càng nhỏ giọng, đến cuối cùng hầu như không thấy thanh âm.
“Mạc Tư, anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà không thuận tiện? Rất ủy khuất! Em không cho là ủy khuất a!” Tiểu Thỏ Con mơ hồ tiếp lời nói.
Văn Trạc nhíu mày lại một chỗ.
Những người còn lại đều kinh ngạc “A? A!” hai tiếng……
Theo sau bộ trưởng bộ dân chính là một người mập mạp béo tròn như quả bóng đi về phía Tiểu Thỏ, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé, cặp mắt cười lên híp lại như một đường chỉ,
“Tiểu Thỏ tiểu thư thật sự là rất hiền lành. Nhưng mà cô gái nhỏ thì vẫn phải biết bảo vệ bản thân mình, bệ hạ quả thực là tùy hứng, nhưng Tiểu Thỏ tiểu thư cũng phải có chính kiến nha! Nếu không thích hoặc không muốn thì phải kiên quyết từ chối! Nếu bệ hạ có hành động gì quá đáng, Tiểu Thỏ tiểu thư hoàn toàn có thể được bảo vệ. Chúng ta tuyệt đối đứng ra bênh vực Tiểu Thỏ tiểu thư, sẽ không bao che bệ hạ.”
Nói xong cặp mắt híp lại nhìn về phía khuôn mặt hằm hằm tức giận của bệ hạ,“Mạc Tư nói rất đúng a, hiện tại mang thai là quá sớm, vẫn nên chờ qua hai năm nữa thì tốt rồi, bệ hạ, cho nên cái kia… cái kia nhất định phải làm tốt công tác phòng vệ. Nhưng thần đặc biệt tin tưởng phương diện này của bệ hạ, hẳn là rất hiểu biết……”
“Ra ngoài!” Văn Trạc thở phì phì nâng cao khuôn mặt lên.
“Cái kia, văn kiện đại khái là khoảng tháng sau thì có thể công bố, điều chỉnh quy định tuổi kết hôn, như vậy bệ hạ cảm thấy, khi nào thì tổ chức hôn lễ của ngài cùng Tiểu Thỏ tiểu thư có vẻ thỏa đáng đây?”
“Hôn lễ gì vậy?” Tiểu Thỏ Con càng nghe càng không hiểu ra sao.
“Chẳng lẽ Tiểu Thỏ tiểu thư còn không biết, bệ hạ sao người lại xử sự như vậy?” Toàn bộ quan viên sửng sốt đồng thời kêu lên.
“Các người cút nhanh cho ta!” Văn Trạc tức chết rồi, một lũ rảnh rỗi dám xen ngang việc của người khác, vội vàng cái khỉ gì chứ? Tất cả nên xéo hết ra ngoài đi! Đúng là chết tiệt.
Tiểu Thỏ Con căn bản không hiểu được bọn họ nói cái gì, một đám người đông đúc như vậy nói đông nói tây nói gà nói vịt giảng giải cho cô, Văn Trạc thật không biết nên cười hay là nên khóc, buồn bực a……
Thật muốn quyến rũ để cô nhóc này trở thành người của mình, như thế có phải là nhanh hơn không?
Thế nào lại bày ra khuôn mặt ngây ngốc, vừa nghe đến hai chữ kết hôn thì lại có biểu tình ngơ ngẩn mơ hồ, đồ ngốc, thật là muốn lay lay cho tỉnh cái đầu kia.
Ngu ngốc ngu ngốc! Thiếu gia ta muốn kết hôn với cô, còn muốn cùng cô sinh con dưỡng cái! Cô bày ra dáng vẻ ngây ngô như vậy làm gì? Quả thật càng nhìn lại càng tức giận.
Văn Trạc đem toàn bộ các quan viên đẩy hết ra ngoài, sập mạnh cửa, bắt lấy cô nhóc ngốc nghếch kia ngồi xuống sô pha, hung hăng hôn một cái, không hờn giận chà đạp khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện