[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 139 : Thiếu gia ta chưa kết hôn
.
Y Trạch Mộng kinh sợ nhìn chằm chằm bàn tay Tiểu Thỏ đang tiến sát lại gần mình, “Sao mày lại có thể xuất hiện ở chỗ này? Y Tiểu Thỏ!”
“Chị cả, em nhìn thấy chị lên xe cùng với một người đàn ông xa lạ, sợ chị gặp chuyện gì nguy hiểm…”
“Mày theo dõi tao!” Y Trạch Mộng hét lớn.
“Không phải! Không phải!” Tiểu Thỏ vội vàng xua xua hai tay, lắc đầu nguầy nguậy, “Em không hề theo dõi chị cả, chỉ là đột nhiên trông thấy chị ở trên đường, nên mới…”
“Mày đừng có nói láo!” Y Trạch Mộng tức giận hất tay Tiểu Thỏ ra, “ Chẳng qua là mày muốn đuổi theo tao để tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của tao lúc này chứ gì? Được, mày thích thì cười đi!”
“Chị cả, không phải như vậy, em chưa từng muốn cười nhạo chị.”
“Tiểu Thỏ, về nhà thôi!” Giải quyết xong người đàn ông kia, đem ông ta đánh ngã xuống đất, miệng sùi bọt toàn thân run run rẩy rẩy, Văn Trạc sải bước đi đến, vừa vặn nghe được Y Trạch Mộng lấy oán trả ơn mắng nhiếc Tiểu Thỏ, liền cảm thấy tức giận bùng lên, túm lấy Tiểu Thỏ Con bước đi.
“Irenaeus.” Tiểu Thỏ vội vàng kéo lấy tay hắn,“Không thể cứ thế bỏ mặc chị cả ở đây như vậy, chúng ta đưa chị ấy trở về được không?”
“Không thích!” Người nào đó khó chịu nói, lôi kéo thân hình nhỏ bé kia đi.
“Irenaeus……” Tiểu Thỏ cuống quít ôm lấy thắt lưng hắn, khẽ kêu một tiếng, “Cầu xin anh đó!”
“Cầu xin cái đầu em đấy!” Văn Trạc thở phì phì xoa xoa cái đầu nhỏ,“Ngốc quá, bị người ta bắt nạt mà cũng không biết phản kháng?”
“Tại tâm tình chị cả đang không tốt thôi mà, chúng ta thông cảm một chút đi, được không?”
“Tâm tình không tốt thì có thể làm loạn như vậy sao, hừ! Anh đây tâm tình cũng không tốt.”
“Irenaeus……” Tiểu Thỏ lắc lắc tay hắn,nhìn hắn cười cười một cái lấy lòng.
Văn Trạc tức giận vươn tay xoa đầu cô,“Em bảo cô ta xuống xe đi.”
Tiểu Thỏ vội vàng chạy tới, miên cưỡng lấy bộ quần áo đã bị rách tan nát mặc tạm lên người cô ta.
Y Trạch Mộng phẫn nộ thét chói tai,“Mày lại làm gì?”
“Chị cả, chúng em đưa chị trở về.”
“Không cần mày giả bộ tốt bụng.” Y Trạch Mộng hất tay Tiểu Thỏ, ghen ghét cùng tức giận liếc mắt nhìn cô, ánh mắt bỗng dừng trên người Văn Trạc,“Người đó là ai vậy?”
“Anh ấy là……”
“Mày đúng thật là không biết xấu hổ, anh chàng trẻ tuổi lần trước đâu? Ghét bỏ người ta không có tiền liền đá đi rồi sao? Hiện tại lại quấn lấy một người đàn ông có tiền khác, muốn đến xem dáng vẻ nhục nhã của tao ư?”
“Chị cả hiểu lầm rồi!”
“Tao không hiểu lầm. Loại con gái như mày, bên ngoài lúc nào cũng giả vờ trong sáng thuần khiết nhưng thực ra bên trong thì hư hỏng thối rữa, tao gặp không thiếu!”
“Tiểu Thỏ!” Văn Trạc tức giận ngùn ngụt hét lớn một tiếng.
Tiểu Thỏ hoảng sợ, biết hắn tức giận, vội vàng chạy tới, ngoan ngoãn tự động nhào vào trong lòng hắn, lí nhí, “Irenaeus, anh đừng tức giận, đừng tức giận, thật ra tâm địa chị cả không hề xấu, chỉ là có đôi khi miệng lưỡi hơi khắc nghiệt, chỉ là thói quen thôi mà……”
“Thói quen cái đầu em!” Văn Trạc lấy ngón tay ấn ấn sau gáy cô ,“Lập tức theo anh trở về, đừng lo những chuyện không đâu nữa!”
Y Trạch Mộng quần áo rách nát chui từ trong xe ra, ánh mắt căm hận nhìn chằm chằm Tiểu Thỏ.
Cô ta làm sao có thể tưởng tượng nổi, sau một thời gian, Tiểu Thỏ không hề rơi vào hoàn cảnh nghèo khổ dơ bẩn như cô ta vẫn nghĩ, mà lại trở nên xinh đẹp trắng trẻo, quần áo hoa lệ như thế này
Trái lại chính mình, bộ dáng hiện giờ thật thê thảm, ánh mắt hoàn toàn dừng ở nha đầu đáng ghét kia, lại còn trở thành trò cười cho cô ta, phá hỏng thanh danh của mình.
Y Trạch Mộng cô thật sự không cam lòng.
Y Trạch Mộng ánh mắt ghen ghét đảo một vòng qua người Văn Trạc.
Người đàn ông này ngoại hình nhìn qua cao lớn khí thế bức người, kỳ quái là khuôn mặt lại che kín không kẽ hở như là đang giấu giếm cái gì.
Nghĩ đến đây, Y Trạch Mộng hiểu rõ liền gật đầu, môi bật ra tiếng cười lạnh lùng bén nhọn nhìn Tiểu Thỏ,“Câu dẫnđàn ông đã có vợ?”
“Hả?” Tiểu Thỏ kinh ngạc quay đầu lại, chị cả đột nhiên nói những lời này, không thể hiểu nổi.
“Tao nói mày quyến rũ đàn ông đã có vợ! Có phải là cùng tên đàn ông này đi tìm nơi yêu đương vụng trộm cho nên mới đến vùng hẻo lánh như thế này, hẳn là sợ bị người khác phát hiện cho nên mới phải bịt kín mặt đúng không!”
“…?” Tiểu Thỏ mở lớn miệng, nửa ngày không phát ra tiếng gì.
“Bị tao nói trúng nên không phản bác lại được chứ gì?” Y Trạch Mộng đắc ý gật gật đầu,“Tao chỉ biết mày là đứa con gái không biết xấu hổ, chuyện gì cũng có thể làm được.”
“Này! Cô nói đã đủ chưa!” Văn Trạc giận dữ ngập trời, thình lình hét lớn một tiếng.
Y Trạch Mộng chấn động toàn thân, theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
Người đàn ông này thật khí thế, rất đáng sợ!
“Tôi cảnh cáo cô! Có cái miệng thì nên nói những lời sạch sẽ một chút! Đừng cho tôi là người không đứng đắn! Thiếu gia ta đến nay vẫn chưa kết hôn. Tôi thích mặc như thế nào, che mặt ra sao là chuyện của tôi, người khác không có quyền can thiệp.” Văn Trạc sẵng giọng liếc mắt tới, như muốn xuyên thủng tâm hồn yếu ớt của Y Trạch Mộng.
Cô lại tiếp tục lui từng bước.
Tiểu Thỏ vội vàng ôm lấy Văn Trạc ngẩng đầu trấn an nói,“Irenaeus, Irenaeus, đừng nóng giận, như vậy sẽ dọa đến chị cả.”
“Đi!” Văn Trạc căm tức vươn tay ôm lấy Tiểu Thỏ, không để ý cô kêu la phản đối, xoay người hướng xe mình đi đến.
“Irenaeus!”
“Câm miệng! Cho em tự giải quyết vấn đề cũng không xong, em không phải rất có năng lực hay sao? Sao phải nhún nhường như thế!” Văn Trạc tức giận không cho Tiểu Thỏ nói, “Mà cho dù em có lòng tốt muốn giúp người ta, chắc gì người ta đã cảm kích, đúng là đồ ngốc, em ở yên một chút được không!”
“Các người đi đi, đi hết đi!” Y Trạch Mộng gào toáng lên,“Tự tôi trở về, không cần các người để ý đến sống chết của tôi!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện