[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 13 : Đem về nhà nuôi
                                            .
                                    
             Mặt trời ngả dần về phía tây.
Ngồi ở trong xe buýt, Hoàng Phủ Văn Trạc chăm chú đánh giá Tiểu Thỏ ở bên cạnh.
Lúc này trong xe cũng không có nhiều người bởi vì nhà trọ nơi hai người đi về vốn dĩ không có mấy ai lui tới.
Hoàng Phủ Văn Trạc lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào Tiểu Thỏ, thế nào cũng ngăn không được trong lòng chấn động dữ dội.
Tại  sao có thể như vậy? Bên trong cơ thể bé nhỏ này thế mà lại có thể ẩn  chứa siêu năng lực trị thương sao? Trông ánh mắt lơ đãng của cô nàng,  dường như bản thân cũng không để ý đến sự việc vừa rồi thì phải?
Hoàng  Phủ Văn Trạc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu  Thỏ hỏi: “Nói mau, còn người nào biết năng lực đặc biệt này của cô  không?
Tiểu Thỏ ngoan ngoãn lắc đầu, “Mẹ bảo chị không được nói cho người khác nghe, cho nên không có ai biết.”
“Cô khi nào thì biết mình có siêu năng lực này?”
Tiểu  Thỏ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, “Lúc bảy tuổi, có một lần chị ăn  vụng đồ ăn vặt của em trai Tiểu Bảo liền bị mẹ tư đánh, sau không hiểu  vì sao những vết bầm trên người đều tự nhiên biến mất.”
“Ừm.” Hoàng Phủ Văn Trạc gật gật đầu, “Về sau không được để cho người khác nhìn thấy siêu năng lực của mình, biết chưa?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ gật đầu, ngay lập tức bỗng thấy hoài nghi, mình sao lại phải nghe lời đứa nhóc này?
Hoàng Phủ Văn Trạc lại tiếp tục nhíu mày chìm vào suy nghĩ.
Thật  không nghĩ tới Tiểu Thỏ lại mang trên người dị năng trị thương mà bao  người muốn cũng không được, hơn nữa loại sức mạnh này, một ngày nào đó  bị kích thích, hẳn sẽ ngày càng mạnh mẽ, vả lại nếu cùng kết hợp với  năng lực của hắn chắn chắn sẽ vô cùng lợi hại.
Hoàng Phủ Văn Trạc nâng cằm suy nghĩ, bên môi xẹt qua một tia mỉm cười.
“Em trai, làm sao vậy? Nghĩ gì mà ngây người ra thế?” Tiểu Thỏ dùng sức kéo nhẹ bàn tay bé nhỏ của Hoàng Phủ Văn Trạc.
Hoàng  Phủ Văn Trạc ngước nhìn đôi mắt trong veo ở phía đối diện, bĩu môi. Cô  nàng kia còn không biết bản thân mình có bao nhiêu quý giá, bao nhiêu  người thèm muốn sao? Hiện tại trước mắt chỉ còn cách nghĩ biện pháp giấu  đi dị năng của cô ấy, sau đó mới tính bước tiếp theo. Với những kẻ ham  muốn có được năng lực của cô ấy, nếu mà để họ biết được chắc chắn sẽ vô  cùng phiền phức.
Cô nàng ngây thơ kia… Hoàng Phủ Văn Trạc nâng cằm chăm chú nhìn Tiểu Thỏ.
Ánh  mặt trời rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, kia đôi mắt to trong veo  phản ánh nội tâm đơn thuần làm cho người khác nhịn không được ý nghĩ  muốn bảo vệ.
Hoàng Phủ Văn Trạc lắc lắc cái đầu nhỏ, có chút bối rối nói: “Đợi đến lúc ta liên lạc được với Tô Lợi Văn, cô đi cũng ta.”
“Đi?” Tiểu Thỏ ngạc nhiên, “Đi đâu?”
“Cô  không cần hỏi, đi theo ta là được.” Hoàng Phủ Văn Trạc quyết định, nghĩ  thầm việc này cũng không khác gì việc mình đem một cô nhóc về nhà nuôi  là mấy, nói không chừng việc này có thể mang lại cho bản thân một chút  hứng khởi.
Tha thứ cho cái hứng thú không mấy tốt đẹp của hắn!
Tiểu  Thỏ mặc dù có chút mờ mịt nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao em trai  vẫn luôn kì quái như vậy, nói chuyện cứ như ông cụ non, mà thằng nhóc rõ  ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hai người xuống xe buýt, trở lại  nhà trọ nhỏ liền bất ngờ phát hiện ra một việc: cả nhà năm người Y Bác  Dương đã bỏ rơi Tiểu Thỏ ở lại, im lặng rời đi.
 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện