[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 11 : Liên lạc
.
Y Bác Dương dẫn theo con trai, cùng với vợ và Mã Tú Lệ đi ra ngoài mua sắm. Mặc dù tính tình Y Bác Dương keo kiệt bủn xỉn nhưng ông ta quyết không để cuộc sống của con trai thiếu thứ gì, con người khác có đồ chơi gì thì con của ông ta cũng sẽ có thứ đó.
————-
Trên hành lang của nhà trọ.
Hoàng Phủ Văn Trạc kiễng chân với lên chiếc điện thoại công cộng treo trên tường, chỉ còn một chút xíu khoảng cách nữa là được, khổ nỗi cánh tay duỗi đã muốn đứt lìa ra rồi mà cũng không thể tới chỗ chiếc điện thoại.
Rơi vào đường cùng, đứa nhỏ chỉ còn cách kêu Tiểu Thỏ bế nó lên cho vừa tầm với.
Thật là xui xẻo dã man, rơi vào cái vùng biển ở nơi khỉ ho cò gáy này thì không nói làm gì, nhưng mà toàn bộ đồ dùng tùy thân, còn có cả điện thoại di dộng, giấy tờ và tiền đều mất hết, khiến cho hắn trở thành người không một xu dính túi, đành phải bất đắc dĩ ăn bám Tiểu Thỏ vài ngày.
Mà cơ thể của hắn lại đang trong tình trạng này, nếu không nhanh nhanh tìm được nhóm Tô Lợi Văn thì chỉ còn đường phải ở lại bên cạnh Tiểu Thỏ, để cho cô nàng quản thúc.
Vắt óc mới nghĩ ra được số điện thoại của Tô Lợi Văn, nhưng lại có một vẫn đề khác. Mọi lần liên lạc vẫn rất nhanh, sao lần này đã bao lâu rồi mà điện thoại còn không thông, chẳng lẽ hắn lại nhớ nhầm số điện thoại sao?
Làm thế nào bây giờ?
Tin tức hắn mất tích, khẳng định là nhóm Tô Lợi Văn đã phong tỏa toàn bộ, có khi bây giờ còn đang tìm loạn lên ở khắp các ngóc ngách trên phố. Hay là, đi ra ngoài thử xem?
Văn Trạc ngẩng cái đầu nhỏ lên, dùng giọng mệnh lệnh nói với Tiểu Thỏ. “Đi, chúng ta đi dạo.”
“A?” Tiểu Thỏ mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, “Đi dạo làm cái gì? Ba Ba bảo chúng ta ở đây trông hành lý mà.”
“Không phải có chị cả của cô ở đây sao, cô lo cái gì.” Văn Trạc nhướn nhướn mày, “Đi thôi, ra ngoài phố dạo chơi, cho bản thân thoải mái một chút, cứ ở mãi cái chỗ này có ngày mọc nấm mất.”
“Nhưng mà ở đây cách thành phố rất xa, hơn nữa chúng ta cũng không biết tiếng nước M, nếu mà lạc đường thì làm sao quay lại được?”
Hoàng Phủ Văn Trạc kéo kéo cái tai của Tiểu Thỏ lại gần, hét lớn: “Cái đó ta biết, đồ ngốc! Ngồi xe buýt mà đi chứ, như thế tiện lợi hơn nhiều, cô đúng thật là…”
“Sao lại nổi nóng như vậy, chị còn không biết nhóc biết nói tiếng M.” Tiểu Thỏ ủy khuất bĩu bĩu môi, liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái.
“Vậy có đi hay không?” Hoàng Phủ Văn Trạc tuy nóng ruột nhưng vẫn cố trấn tĩnh nhìn Tiểu Thỏ, “Chẳng lẽ cô không muốn đi thăm thú phong cảnh ở nước ngoài? Đã mất công đến nước M một chuyến, cô lại muốn ngồi mãi ở cái nhà trọ xập xệ này hay sao?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ gật đầu. Dù sao cũng là một cô gái chưa trưởng thành, tính tình vẫn có chút trẻ con, đối với nước M vẫn là tràn ngập hiếu kì.
Vì vậy, Tiểu Thỏ cùng với Hoàng Phủ Văn Trạc, hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau ra khỏi nhà trọ, đi đến trạm xe buýt gần nhất.
Bầu trời hôm nay vô cùng quang đãng, có lẽ vì mấy hôm trước mưa liên miên nên đã đem mặt đất cọ rửa sạch sẽ, không khí cũng tươi mát hơn bình thường.
Khi tới khu vực nội thành thì đã gần mười giờ, cùng với Hoàng Phủ Văn Trạc chạy ngược chạy xuôi tùy hứng cũng đã hai tiếng đồng hồ, Tiểu Thỏ thực sự mệt không thở nổi, lắc lắc bàn tay nhỏ bé kiến nghị cần phải nghỉ ngơi.
Hai người đi vào một quán ăn nhanh ở gần đó, gọi hai bát thịt bò hầm. Đang chuẩn bị dùng bữa, cửa quán ăn thình lình bị người ta một cước đá văng ra, ngay sau đó xuất hiện mười mấy gã bộ dáng hung ác, tay chân đập phá đồ đạc trong quán khiến cho khách hàng sợ hãi, ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện