[Dịch]Độc Sủng Tiểu Thỏ- Sưu tầm
Chương 10 : Miễn cưỡng đủ tư cách
                                            .
                                    
             “Có thể nấu cơm được không?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ gật gật đầu.
“Có thể quét dọn được không?”
“Ừm.” Tiểu Thỏ lại gật đầu lia lịa.
“Vậy chẳng phải được rồi sao?” Văn Trạc vỗ nhẹ đầu Tiểu Thỏ, “Kiểu gì chẳng tìm được công việc tốt hơn hiện nay cả trăm lần.”
“Nhưng mà chị đi rồi, sẽ không có ai chăm sóc Tiểu Bảo.”
Hoàng  Phủ Văn Trạc bày ra dáng vẻ xem thường, “Cô cũng không phải là mẹ của  nó, làm sao cứ phải lo lắng chu đáo mọi việc như vậy chứ? Cô thật đúng  là chút xíu thông minh cũng không có, không định vì bản thân mà nghĩ cho  mình một chút sao?”
“Nhưng mà, chị thấy cuộc sống hiện nay cũng không đến nỗi nào.”
“Vậy ư, sao những gì ta thấy một chút cũng không giống như vậy.”Đứa trẻ bĩu môi, vẻ mặt không cho là đúng.
Tiểu  Thỏ biểu tình nghiêm túc suy xét vấn đề đứa nhóc vừa nói ra, suy nghĩ  một hồi lâu, lúc này mới lắc đầu như đinh đóng cột, “Không được, nếu mà  đi ra ngoài khẳng định sẽ không tìm được công việc tốt như hiện tại. Ít  ra bây giờ còn có chỗ ăn chỗ ngủ, cũng không phải phiền muộn chuyện gì.”
“Cô…”  Nguyện vọng đúng là còn thấp hơn cả mức bình thường! Hoàng Phủ Văn Trạc  chán nản, lời nói tiếp theo không cần thông qua sự xét duyệt của bộ não  cứ thế mà vang lên, khiến cho ngay cả khổ chủ của nó là cậu nhóc nghe  xong mà còn điếng người, “Trông cô như vậy, miễn cưỡng đủ tư cách, cứ  qua chỗ ta giúp ta dọn dẹp, ta cũng cho cô ăn, cho cô ngủ là được.”
“Em trai, nhóc đang dọa người sao?” Tiểu Thỏ lười biếng phất phất tay, rõ ràng một bộ dáng không tin.
Hoàng  Phủ Văn Trạc “hừ” một tiếng, không tiếp tục tranh cãi với Tiểu Thỏ nữa,  trong bụng nghĩ mãi vẫn không hiểu vì sao chính mình lại có thể mọc lên  cái ý niệm thu lưu (thu nhận và giúp đỡ) cô nhóc này, thật là kì quái!
“Được  rồi, đừng nói nữa. Điểm tâm sáng đều lạnh cả rồi, nhanh ăn hết đi,  những thứ này không thể lãng phí, mỗi đồng tiền chị kiếm được đều không  dễ dàng đâu.” Tiểu Thỏ túm Hoàng Phủ Văn Trạc trở về trên ghế, buộc đứa  nhóc ăn hết thứ bánh kem “khó nuốt” kia.
Văn Trạc nhíu nhíu mày,  trong lòng thật không tình nguyện, nhưng tự bản thân cũng biết cơ thể  yếu ớt hiện tại tuyệt đối không phải là đối thủ của Tiểu Thỏ. Đừng thấy  Tiểu Thỏ bề ngoài gầy yếu tong teo, sức lực bên trong lại không thể xem  thường, nhất định là do từ nhỏ làm việc nhà hàng ngày nên sức mạnh coi  như cũng được rèn luyện đi.
Hoàng Phủ Văn Trạc bị Tiểu Thỏ đặt  trên ghế miễn cưỡng nuốt vào bụng ba cái bánh kem, thực sự không thể ăn  nổi, dạ dày biểu tình muốn loạn cào cào như sắp ói ra đến nơi, đành gắng  sức nặn ra nước mắt mà hướng về phía Tiểu Thỏ cầu xin.
Tiểu Thỏ  thấy Hoàng Phủ Văn Trạc biểu tình đáng thương cùng tội nghiệp, tự nhiên  trong lòng nảy sinh một chút cảm giác phạm tội, cảm thấy bắt ép một đứa  trẻ trong sáng như vậy ăn thứ nó không muốn quả thực rất tàn nhẫn, thôi  bỏ qua cho nó vậy.
Hoàng Phủ Văn Trạc thở phào nhẹ nhõm, nhìn  Tiểu Thỏ một mặt đầy hứng thú đem toàn bộ đồ ăn còn sót lại quét sạch  sẽ. Khó trách cô nàng kêu nhiều đồ ăn như vậy.
Hoàng Phủ Văn Trạc  nghĩ thầm, nha đầu kia thoạt nhìn gầy tong teo mà lại có thể ăn khỏe  như vậy, chẳng lẽ là do từ nhỏ ăn không đủ no cho nên khi có thức ăn  liền cố sức ăn nhiều một chút, hẳn là để dự trữ trong bụng đi.
Lão  ba cay nghiệt cũng với bà mẹ cả độc ác kia của Tiểu Thỏ ắt hẳn mỗi bữa  đều cho cô ăn rất ít, hoặc là bữa được bữa mất, nghĩ đến Tiểu Thỏ đáng  thương phải chịu sự đối xử bất công như vậy, trong lòng Hoàng Phủ Văn  Trạc có chút khó chịu.
Thật không thể ngờ rằng ở thời đại văn  minh như bây giờ mà còn tồn tại người có tư tưởng trọng nam khinh nữ cực  đoan như ba ba của Tiểu Thỏ. 
                
                            
                                .
                            
            
                
Bình luận truyện