[Dịch]Độc Sư Đa Nghề - Sưu tầm
Chương 10 : Lời nguyền.
.
Diệp Tiêu Linh đi ở giữa khu rừng, nàng dừng lại ở giữa rừng, lên tiếng:
- Lãnh Huyết, chàng không cần phải bám theo ta suốt như vậy đâu.
Lãnh Huyết từ trên cây cao nhảy xuống, đi tới gần Diệp Tiêu Linh, hỏi:
- Linh, sao nàng lại bỏ bọn họ đi, bọn họ thật sự muốn nàng ở lại mà.
Diệp Tiêu Linh hít thở sâu, nàng quay lại nhìn Lãnh Huyết, nàng lạnh nhạt nói:
- Bảy lời nguyền của ta, chàng nhớ chứ?
Lãnh Huyết gật đầu, hắn không hiểu tại sao Diệp Tiêu Linh lại nhắc đến bảy lời nguyền của nàng.
- Đọc lên bảy lời nguyền đi.
Diệp Tiêu Linh lại lên tiếng.
Lãnh Huyết suy nghĩ một lúc nói lên bảy lời nguyền trên người Diệp Tiêu Linh:
- Lời nguyền thứ nhất, bất tử.
- Lời nguyền thứ hai, những người ở bên cạnh nàng quá 20 năm sẽ chết.
- Lời nguyền thứ ba, không có gia đình.
- Lời nguyền thứ tư, người thân hất hủi, lợi dụng.
- Lời nguyền thứ năm, giết người thân máu mủ.
- Lời nguyền thứ sáu, không khóc không cười.
- Lời nguyền thứ bảy, một lời nguyền bị phá đi, lời nguyền khác sẽ được thay vào.
Diệp Tiêu Linh gật đầu, đáp:
- Vậy ngươi muốn những người kia chết sao?
Lãnh Huyết đã từng gặp qua nữ quỷ kia, cũng biết được con quỷ ấy đã từng nói là thực ba điều ước của nàng, giải đi hai lời nguyền.
- Chẳng phải nữ quỷ kia đã giải cho nàng hai lời nguyền rồi sao?
Diệp Tiêu Linh lắc đầu, giải thích:
- Lời nguyền thứ bảy, lời nguyền bị giải sẽ có lời nguyền khác thế vào, hai lời nguyền được giải vậy chẳng phải là hai lời nguyền bị giải, thì cũng như vậy, hai lời nguyền khác gần giống vậy sẽ được thế vào.
- Bọn họ, có thể vẫn sẽ chết.
Lãnh Huyết đã hiểu tại sao, Diệp Tiêu Linh lại phải rời xa bọn họ, hắn cũng không hỏi nữa.
Diệp Tiêu Linh đến gần Lãnh Huyết, thì thầm vào tai:
- Chàng cũng vậy, ta không muốn chàng chết vì ở bên cạnh ta.
Lời nói vừa dứt, Lãnh Huyết rên lên một tiếng, rồi ngã xuống.
Nắm đấm của Diệp Tiêu Linh vẫn ở đó, đỡ lấy Lãnh Huyết, giúp cậu dựa vào một cái cây.
Nhìn thấy Lãnh Huyết, Diệp Tiêu Linh cười nhạt một tiếng, thấy Lãnh Huyết, nàng cũng hiểu rõ chuyện ở chỗ của Ma Vương đã được giải quyết.
Nhưng nàng vẫn không muốn Lãnh Huyết chết đi, Lãnh Huyết vốn là người mà nàng yêu thương, nếu hắn chết đi nàng đau lòng cỡ nào, nên cách tốt nhất là giữ lấy khoảng cách.
Diệp Tiêu Linh đi sâu vào trong rừng, nhưng khi nàng để ý, thì trước mặt chính là vực sâu.
- Tại sao ta lại đến đây?
- Bên dưới... có thứ gì đó đang gọi ta.
Nếu như đã có thứ gọi nàng xuống, nàng thật sự muốn đi xuống xem, vật gì có khả năng kêu gọi nàng.
Diệp Tiêu Linh rơi xuống khá lâu nàng từ lúc rơi xuống cho tới bây giờ đếm được cũng hơn mấy trăm rồi.
- 995, 996, 997, 998, 999...
Chưa kịp đếm đến 1000, đã sử dụng ma thuật gió nâng nàng lên, trước khi bị rơi xuống hồ nước.
Diệp Tiêu Linh tạo ra một vòng ma pháp, ngồi trên đó, lắng nghe âm thanh kêu gọi mình.
Đi theo dòng sông, Diệp Tiêu Linh đi đến thượng nguồn, từ trong vách đá tỏa ra những ánh sáng nhiều màu.
Lấy một chỗ phát sáng ra, Diệp Tiêu Linh biết được đây là đá phát sáng, chúng còn mắc hơn cả đá quý, trong đêm có thể phát sáng rất tốt.
Trung tâm của khu vực là một tảng đá đen, nhờ có ánh sáng của đá phát sáng mà Diệp Tiêu Linh nhìn rõ tảng đá kia rất rõ.
Tảng đá màu đen kia chính là vật kêu gọi Diệp Tiêu Linh.
Đặt tay lên tảng đá, những dòng chữ hiện ra.
- Lời nguyền thứ nhất, bất tử.
- Lời nguyền thứ hai, người thân nhất phản bội.
- Lời nguyền thứ ba, không có gia đình.
- Lời nguyền thứ tư, bị người thân hất hủi, lợi dụng.
- Lời nguyền thứ năm, giết người thân máu mủ.
- Lời nguyền thứ sáu, kẻ thù của những thiên tài.
- Lời nguyền thứ bảy, lời nguyền bị giải sẽ được thay thế bằng lời nguyền khác.
- Giải ba trong bảy lời nguyền, ngươi hãy chọn đi.
Diệp Tiêu Linh thoáng giật trước tảng đá này.
Nhưng nếu tảng đá này có thể giải được ba lời nguyền, thì nàng cũng chẳng chậm trễ, nắm bắt cơ hội này mà chọn lấy ba lời nguyền trên người mình.
Diệp Tiêu Linh, suy nghĩ không biết phải chọn lấy lời nguyền này.
Nàng chọn lấy lời nguyền đầu tiên, thì cái tảng đá lại hiện lên chữ là không thể giải được.
Bất đắc dĩ, nàng chọn lấy điều thứ bảy, chọn điều thứ hai và điều thứ năm.
Chọn ra ba điều, tảng đá lại hiện lên dòng chữ:
- Ba năm sau, ba lời nguyền sẽ được giải.
Diệp Tiêu Linh không biết có nên tin hay không, lắc đầu rời đi.
Vốn dĩ Diệp Tiêu Linh muốn đến một nơi nào đó để giải những lời nguyền này, nhưng bây giờ có tảng đá giúp mình giải, cũng cảm thấy khá tốt.
Nhưng không hiểu sao, Diệp Tiêu Linh lại có phần hơi lo, nàng không biết, trong ba năm này sẽ xảy ra chuyện gì đây.
Diệp Tiêu Linh lại đi đến một bộ tộc gần nơi này trong trí nhớ của nàng.
Một vài người ở trong bộ tộc nhìn thấy Diệp Tiêu Linh hoảng sợ, liền chạy đi kêu tộc trưởng.
Vừa thấy tộc trưởng, Diệp Tiêu Linh chào một cái, lên tiếng:
- Tộc trưởng, như lời hứa khi xưa, chỉ cần một ngàn năm ta quay lại, ông sẽ giải giúp ta ba lời nguyền.
Tộc trưởng nghe thấy lời nói, liền biết Diệp Tiêu Linh, lão ta cười:
- Diệp Tiêu Linh quả thật nhớ rất lâu a, như đã hứa ta sẽ giải đi ba lời nguyền, nhưng trừ lời nguyền đầu tiên, lời nguyền bất tử là ta không thể giải mà thôi.
Diệp Tiêu Linh nghe xong như muốn té xuống, giải được tất cả mà riêng cái lời nguyền bất tử lại không thể giải được, thật là bó tay với lão tộc trưởng này.
Những người quá lùn, cao nhất cũng chỉ có 30cm đây là một bộ tộc lùn nhất thế giới, nên cũng chỉ có thể vậy thôi.
Nàng ngồi xuống, lão tộc trưởng, ồ lên:
- Ba lời nguyền trong người của người đang được giải đây này, nhưng với tốc độc này cần phải mất đến ba năm. Cũng phải thôi, vì trong đó có lời nguyền thứ bảy cơ mà, ngoại trừ lời nguyền thứ nhất ra, còn lại đúng ba lời nguyền, ta giải hết ba lời nguyền còn lại.
Diệp Tiêu Linh cũng không ý kiến gì, ngồi yên để lão tộc trưởng giải đi ba lời nguyền còn lại.
- Xong rồi đấy, mất hai năm sau, ba lời nguyền mới hoàn toàn xóa đi.
Lão tộc trưởng giải xong cho Diệp Tiêu Linh, lên tiếng.
Diệp Tiêu Linh chấp tay, nói:
- Cảm ơn tộc trưởng.
Diệp Tiêu Linh lại tiếp tục rời đi, trên con đường của nàng có lẽ sẽ chẳng bao giờ dừng lại được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện