[Dịch]Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt - Sưu tầm

Chương 70 : Kẻ xông vào Tê Hoàng cung!

Người đăng: 

.
Đến khi tin tức có người tiến vào Tê Hoàng cung kinh động Hoàng thượng, Lệ Tú điện đang trong giai đoạn cao trào, bầu không khí tuyển tú đến xem mặt nhau đang nồng nàn, kinh động đến Hoàng thượng cũng khác nào kinh động đến mọi người. Còn nghe nói người cả gan vào Tê Hoàng cung chính là Thẩm Nhị tiểu thư, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn sang Thất điện hạ Quân Thương, nhưng chỉ thấy trong đôi mắt hắn trầm trầm tối đen khiến cho người ta nhìn không thấu cảm xúc hay tâm tư hắn lúc này, tựa hồ theo sát bên người, nhiệt đột trong điện cũng giảm đi rất nhiều. Trong Lệ Tú điện, các quan viên từ thấp đến cao, các vị tiểu tỷ, công tử lập tức câm như hến, sắc mặt của Hoàng thượng lúc này cũng thập phần âm trầm, đến cả vẻ mặt Hoàng hậu và các vị nương nương cũng khó lường, càng khiến cho bầu không khí trở nên quỷ dị quái đản. Quân Thương dẫn đầu đứng lên, khắp người lãnh khí, không bắt chuyện với ai lập tức lách mình biến mất không còn bóng dáng. Hoàng thượng nhìn theo hướng đi của hắn, sắc mặt càng âm trầm hơn, ánh mắt loáng cái đã đầy phẫn nộ đứng dậy, phất tay áo rời Lệ Tú điện, thẳng một hướng đi về phía Tê Hoàng cung, sau lưng tất nhiên không quên dẫn theo một đoàn người. Quân Thương nhanh chóng lách qua không hề kinh động đến thủ vệ bên ngoài, thẳng một lối mật đạo vào Tê Hoàng cung mà chỉ mỗi hắn biết, cũng không nghĩ rằng vào đến đây lại nhìn thấy một màn này. Nàng… đang làm gì vậy? Chế thuốc ngay tại hiện trường sao? Lãnh khí xung quanh hắn khẽ buông lỏng, nhưng ngay sau đó tim có cảm giác bị nghẹn lại, sao cứ có cảm giác vội vội vàng vàng phóng đến đây mà bắt gặp tình trạng này… có chút lãng phí tình cảm của hắn hay không? Nhìn bộ dáng này… chỗ nào giống là đang cần hắn đến giải cứu chứ? Nhưng mà… Ánh mắt của hắn chợt lóe lên, hơi nheo lại lộ ra chút cảm giác mát mẻ. Rốt cục là ai đã dẫn nàng tới đây vậy? Thẩm Nghiên Tịch còn đang chuyên tâm chế thuốc, mải đến lúc cơ thể hắn tiết ra cảm giác mát lạnh nàng mới nhận thấy sự khác thường, trong nháy mắt đã nhận ra loại hơi thở lạnh mạc cô độc này. Chỉ là… hắn đến thì đã sao, cũng có thể khiến nàng buông lỏng tâm trạng lúc này sao? Ngược lại càng khiến nàng cảnh giác, bỗng nhiên ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, bàn tay vô thức sờ bên hông. Nàng biết rõ hắn thân trúng độc không nhẹ, đối với hầu hết độc dược cơ thể hắn đều miễn dịch, cho nên chỉ đành dựa vào võ công để giành thắng lợi. Tình huống hiện tại cực kỳ không ổn, nàng cũng không dám thừa nhận hắn sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng khi dám tự tiện xông vào tẩm cung của mẫu thân hắn lúc sinh thời, cho dù nàng là vị hôn thê do mẫu thân hắn lúc còn sống đã chọn. Ánh mắt của hắn lướt theo bàn tay đang sờ ngang hông của nàng, ánh mắt hơi tối lại, khóe môi càng mân chặt hơn nữa, hơi thở trong một chốc trở nên âm lãnh và nguy hiểm. Điều này khiến cho Thẩm Nghiên Tịch càng lo lắng, đầu ngón tay đã chạm đến món đồ lạnh ngắt giắt bên hông, trên mặt tủm tỉm nở nụ cười quen thuộc, “Ây da, Thất điện hạ, chúng ta vừa tách ra đã tái kiến rồi, quả không hổ danh là một đôi phu thê sắp cưới a?” Lồng ngực hắn bỗng nhiên phập phồng hai cái thật mạnh, không biết sao lại cảm thấy tim mình trầm trầm, có chút rầu rĩ, cũng không biết có phải là tức giận hay không, lại có chút bất đắc dĩ và buồn khổ. Nha đầu kia chẳng lẽ còn cho rằng hắn sẽ vì chuyện nàng vào Tê Hoàng cung mà đến gây bất lợi cho nàng sao? Đáng tiếc là vẻ mặt hắn từ đầu chí cuối vẫn một màu nhạt nhẽo, sao nàng có thể thấu hiểu được tâm tư phức tạp của hắn lúc này? Hay nói đúng hơn… nàng chưa từng cho rằng hắn thật sự có tình cảm với nàng! Cho nên, vào giờ phút này khi hai người mặt đối mặt… tâm tư đôi bên lại khác nhau một trời một vực như vậy! Cũng bởi vì tâm trạng ngột ngạt nên hơi thở của hắn trầm lạnh đi, nàng cũng chính vì hơi thở trầm lạnh khó lường của hắn mà đề cao cảnh giác. Nhìn khuôn mặt sáng lạn tươi cười hòa với đôi mắt thanh lãnh của nàng, tâm tư Thất điện hạ khẽ run lên, cố nén mọi buồn khổ trong lòng, mở miệng nói: “Ta nhớ đường đến Lệ Tú cung đâu phải ở hướng này.” “Đương nhiên ta đây biết rõ!” Nàng trả lời rất nghiêm túc, đầu gật nhẹ, quệt quệt miệng rất bất đắc dĩ nói: “Oài, chẳng qua nghe nói Lục công chúa cho mời nên mới đi theo đến đây, ai ngờ nơi này căn bản một bóng người còn không có, trước đó cũng chưa từng biết thì ra đây chính là tẩm cung của Quý phi nương nương.” “Vậy nàng còn ở lại đây làm gì?” “Ta cũng đâu muốn. Chẳng phải đây đang bị một đoàn người bao vây sao? Nếu không ta đã sớm rời đi rồi chứ ở đây làm gì!” Tán gẫu chuyện nhà với nhau bằng giọng điệu này sao? Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm nhìn nàng, đột nhiên nói: “Qua đây!” “Ngài muốn làm gì?” Trong nháy mắt, Thẩm cô nương đề cao cảnh giác, theo bản năng lui nhanh về sau nửa bước. Rốt cục Thất điện hạ không kiềm lòng được, đưa tay ra, mi mày nhíu lại, dường như có một tiếng thở dài rất nhỏ, ngẩng đầu nhìn nàng, “Bọn họ sẽ tiến vào nhanh thôi, để ta dẫn nàng ra ngoài!” Sao? Nàng mới nghe được cái gì? Thẩm Nghiên Tịch ngẩn ra một lát, có đánh chết nàng cũng không dám tin Quân Thương lại có phản ứng như vậy, mãi đến lúc hắn tiến đến thật gần kéo tay nàng đi, tinh thần nàng mới dần dần quay trở về. Mặc dù một bụng đầy kinh ngạc và hoài nghi, nhưng nàng vẫn nhanh chóng thu hồi toàn bồ dược vật của mình, sau đó nhanh chân bước theo hắn, hoàn toàn không theo hướng cửa ra vào mà tiến thẳng vào nơi sâu nhất trong Tê Hoàng cung. Lúc ra khỏi Tê Hoàng cung, từ xa đã chứng kiến được khắp Tê Hoàng cung bị đoàn đoàn người bao vây lại, Thẩm Nghiên Tịch rốt cục đã nhướng mày, nghiêng đầu nhìn nam nhân bên cạnh, hàng trăm câu hỏi lớn nhỏ đang chờ được giải đáp. Hắn không hề giống vì muốn cầu cạnh nàng hay xin nàng mau chóng giải độc mới đến đây giải cứu nàng, lại hoàn toàn không hề có ý tính toán việc nàng xông vào nội cung Tê Hoàng cung của mẫu thân hắn lúc sinh thời. Vậy… rốt cục là hắn vì cái gì? Ánh mắt Quân Thương lanh lợi quét qua khuôn mặt đầy rối rắm và hồ nghi, lại liếc nhanh bàn tay nàng vô tri vô giác đã bị hắn nắm chặt, hắn hài lòng khẽ quay mặt đi, khóe môi nhẹ nhướng lên tạo ra một đường cong hoàn mỹ, tâm trạng dường như không còn khó chịu như ban nãy nữa rồi. Nhưng hắn chỉ nắm được bàn tay mềm mại nhỏ bé kia một lát đành phải buông ra, cõi lòng đầy thất lạc nhìn nàng một cái, sau đó xoay người đi thẳng về phía Tê Hoàng cung. Chỉ là trong chớp mắt, hắn đã đến trước cửa cung Tê Hoàng, nhìn một đoàn thị vệ lớp lớp vây quanh rối rít hành lễ, vẻ mặt ai nấy đều kính sợ vô cùng. Thẩm Nghiên Tịch nhìn hắn chỉ đứng ngoài cửa chứ không hề tiến vào Tê Hoàng cung, còn tiểu cung nữ dẫn nàng đến đây đang quỳ gối bên chân hắn dường như đang nói gì đó. Nàng đứng cách đó tầm trăm bước nên cũng không nghe không rõ thanh âm ở đó, nhưng sơ lược cũng có thể đoán được một chút. Nàng lại nhìn sang kẻ đang đưa lưng về phía mình, ánh mắt khẽ lóe lên, sau đó lách mình núp nhanh vào một gờ đá cao to bên cạnh. Chuyện như vậy hoàn toàn không bởi vì nàng đã bình yên thoát khỏi Tê Hoàng cung mà kết thúc, màn kịch hay nhất giờ mới bắt đầu trình diễn, nàng phải biết được sự thật cuối cùng có phải do chính Quân Mẫn Nhi dụ nàng vào đây hay không, hoặc có ai đó cả gan mạo danh Lục công chúa để hại nàng. Chuyện này có quan hệ đến chứng ‘bệnh chó dại’ sẽ đi theo vị Lục công chúa tôn quý này cả đời hay không, thế nên trước đó nàng phải tìm hiểu nguồn cơn rõ ràng đã! Nàng cũng không phải đợi bao lâu, tầng tầng lớp lớp người đi theo Hoàng thượng xuất hiện trước cổng Tê Hoàng cung rất nhanh, Quân Thương vẫn đứng ở đó, vẻ mặt vừa nhạt lại lạnh lẽo, dường như không khác với bình thường là mấy, chỉ là không ai đủ can đảm đối diện với tâm tình bình thản đến nhạt nhẽo lạnh lùng của hắn lúc này, tất cả mọi người lúc đi ngang qua hắn đều lánh sang một bên theo bản năng. Những người đang đi tới đều âm thầm run sợ, không chỉ bởi vì vẻ mặt khó lường của Thất điện hạ đằng kia, mà còn sắc mặt khó coi của Hoàng thượng, long nhan đang nổi giận đây mà. Ai nấy đều tin chắc, nếu có người thật sự dám can đảm bước vào Tê Hoàng cung mà muốn toàn vẹn thân thể rời đi tuyệt đối là hy vọng xa vời. Vừa rồi còn nghe nói… gan to không biết sợ đó chính là Thẩm gia Nhị cô nương. Thần sắc mọi người không ai giống ai, ai nấy đều lặng lẽ bốn mắt nhìn nhau, sau đó cẩn thận đem ánh mắt dừng lại trên người Thất điện hạ. Ánh mắt Quân Thương lạnh lẽo nhìn tiểu cung nữ đang quỳ gối dưới chân mình, dường như đang nhìn một thi thể bằng gỗ hoàn toàn không chút cảm xúc chứ không phải một vật thể sống sờ sờ. “Tượng gỗ” lúc này đang run rẩy sợ hãi, một tiểu mỹ nhân vừa nhìn đã khiến người ta xót thương. “Chuyện gì đã xảy ra?” Hoàng thượng đến trước cổng chính Tê Hoàng cung, nhìn đại nội thị vệ đang vây quanh, sắc mặt vốn âm trầm càng thêm tức giận. Bầu không khí ở đây lúc này cũng trầm ngưng, khiến người ta đến cả thở cơ hồ cũng không dám. Vào lúc này, Quân Thương lại nghiêng đầu, bởi vì ai nấy cũng đang cúi thấp đầu nên hoàn toàn không bắt gặp ánh mắt tĩnh mịch, tối đen như mực của hắn thoát lộ chút kim mang. Duy chỉ có Hoàng thượng trông thấy rõ ràng nhất, trong nháy mắt, trên mặt ông nhanh chóng xẹt qua chút đau đớn, nhưng chỉ qua một cái híp mắt lại nhanh chóng buông xuống, thầm hít sâu một hơi, ông bước đến bên cạnh Quân Thương, vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn, đẩy hắn cùng tiến vào nội cung Tê Hoàng. Đây đúng là một hình ảnh hiền từ thương con của người làm cha, đỏ cả mắt những hoàng tử khác, tất cả đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên dòng chữ cao cao ‘Tê Hoàng cung’, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời hôm nay đặc biệt chiếu rọi, đặc biệt tỏa sáng làm mờ mắt mọi người. Hoàng hậu đứng trước chúng mệnh phu nhân và tiểu thư, nhìn tẩm cung trước mắt đã qua mười sáu năm rồi, một cung điện mà xa hoa không kém gì Phượng Tê cung của mình, khóe môi tuy mỉm cười nhưng sâu trong đáy mắt lại ẩn hiện chút dữ tợn khó lường. Thẩm Nghiên Tịch đứng phía sau mọi người, cách nhau có chút xa nên không thể nghe rõ ràng thanh âm bên đó, nhưng mơ hồ vẫn nghe ngóng được chút ít. Nàng còn đang suy nghĩ chọn một thời cơ thích hợp để hiện thân, chợt nghe có một tiếng gầm kinh người vang ra từng nội cung Tê Hoàng, cho dù nàng đang ở cách xa như vậy vẫn nghe được rõ rõ ràng ràng thì nói chi những người đứng gần ngay đó, ai nấy đều bị dọa đến cơ hồ muốn lập tức quỳ gối xuống đất. “Thật vô liêm sỉ, con đang làm gì ở đây?” Tiếng gầm như vậy truyền đến khiến cho Thẩm Nghiên Tịch núp ở phía xa cũng tức thời bị dọa hết hồn, ánh mắt đầy thăm dò nhìn sang Tê Hoàng cung, lòng thầm nghĩ bản thân đã thoát ra rồi, trong đó hẳn là không còn ai khác, tại sao lại có một tiếng gầm chất vấn đầy giận dữ như vậy vang ra? Không lẽ, trong đó vẫn còn người khác? Là ai nhỉ? Lúc trước nàng rõ ràng đã rảo một vòng tìm kiếm vô cùng tỉ mỉ, tuyệt đối không thể có người thứ hai trong đó! Bước chân lại thu về, nàng nghiêm túc núp sau vách vật cản mà quan sát tình huống bên kia. Rất nhanh, cánh cửa cung vừa được đóng lại lập tức mở ra, tiếng huyên náo trong điện phát ra càng rõ ràng, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến Hoàng thượng đích thân áp tải… hay chuẩn xác mà nói là đang nhấc theo một người, đùng đùng nổi giận sải bước đi ra. Người này… không ai khác chính là Thập hoàng tử, Quân Mân! Sau lưng hắn, thần sắc Quân Thương lạnh lùng khó tả, ánh mắt sâu sắc khó lường, cũng không ai biết được trong lòng hắn lúc này đang nghĩ cái gì. Thẩm Nghiên Tịch từ rất xa nhìn chằm chằm Thập hoàng tử đang quay thân giãy giụa trong tay Hoàng thượng, vô thức nhìn sang Quân Thương đang ở phía sau một cái, lại quay đầu nhìn sang thấy Hoàng hậu nương nương còn đang ngẩng ngơ đứng đó. Hoàng hậu đích thực đã chết sững tại chỗ rồi, chỉ là rất mau nàng đã kịp phản ứng lại, chỉ là sau khi thấy rõ tình huống trước mặt vẫn hoảng hốt kinh hô một tiếng, bất chấp dáng vẻ của bậc mẫu nghi thiên hạ có còn hay không, nhanh chóng xông tới phía Thánh thượng, gấp gáp hỏi: “Mân nhi, sao con lại ở chỗ này?” Thập hoàng tử do chính Hoàng hậu sinh ra, giờ phút này lại bị Hoàng thượng thân chinh tóm ra từ Tê Hoàng cung, cho dù một người có tâm cơ thâm trầm như Hoàng hậu cũng không tránh khỏi kinh hoảng, lo sợ Hoàng thượng thật sự sẽ trách phạt Thập hoàng tử. So với bất cứ ai ở đây, nàng tuyệt đối biết rõ, những gì phàm có liên quan đến An Quý phi, vô luận chuyện gì, vật gì đều cũng sẽ bị Hoàng thượng nghiêm trọng truy cứu, chưa bao giờ xử nhẹ hoặc có thể tìm lời xử nhẹ, ai ai cũng đều bị trách phạt một cách trầm trọng! Cho nên, khi nàng nhìn thấy Hoàng thượng đầy giận dữ mang theo Thập hoàng tử bước ra, tiểu hoàng tử này còn rất không hiểu chuyện, lúc nhúc giãy giụa, thân là thân mẫu sao nào có thể không kinh hoảng, nào còn tâm tư để ý đến lễ nghi quy củ, nhanh chân bước thẳng tới. “Mẫu hậu, mau cứu con!’ Nhìn thấy Hoàng hậu tiến lên, Thập hoàng tử Quân Mân lúc này vội vàng đưa tay tìm sự che chở, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn đầy sợ hãi và ủy khuất, không ngừng hô to, “Không phải tự con đến đây đâu, tuyệt đối không phải con mà! Là do cung nữ hầu cận của Lục hoàng tỷ bắt con tới đây đó. Mẫu hậu…” Tiếng kêu la non nớt của Thập hoàng tử không ngừng vang lên, trong phút chốc cả bên ngoài khu Tê Hoàng cung trở nên tĩnh mịch như tờ, tiếng cầu cứu giòn nộn vẫn tiếp tục, ánh mắt Hoàng thượng đột nhiên dữ tợn khiếp người, Hoàng hậu ngẩn ra một lúc liền cảm thấy vui mừng, cơn giận lập ngập trời lập tức bộc phát ngay tại chỗ. Là Lục công chúa, Quân Mẫn Nhi sao? Con nha đầu chết tiệt kia, sao dám ngang nhiên hại hoàng nhi của nàng chứ! Tốt, đúng là quá tốt rồi! Cơ hồ không ai hoài nghi lời này của Thập hoàng tử là thật hay giả, bởi vì dù sao đó cũng chỉ mới là một đứa bé, lại bị Hoàng thượng dọa đến sợ cả ra rồi, trong cơn kinh hoảng sao có thể nói ăn nói bậy bạ được? Tin này lập tức khiến mọi người hút nhanh một ngụm khí lạnh, từ nãy cho đến giờ, Sở Ly chỉ đứng một bên xem tuồng, nụ cười cũng rất không thích hợp trong lúc này lại ung dung mở miệng nói: “Chuyện này quả kỳ lạ, Lục công chút đột nhiên cho tỳ nữ đi bắt Thập điện hạ ngài đến chỗ này làm gì? Không phải là do Thập điện hạ đã đắc tội công chúa phải không?” “Ta không biết, ta không biết mà!” Thập hoàng tử dùng sức lắc đầu thật nhanh, bối rối đến độ ăn nói cũng bắt đầu lộn xộn, “Cô ta lúc nào chẳng nổi điên, lại thích cắn người, mẫu hậu nói cô ta có bệnh đó, phải bắt nhốt cho kỹ lại mới đúng…” “À… thì ra là do Hoàng hậu nương nương đã đắc tội Lục công chúa. Có điều, không phải lúc trước được nghe nói Thẩm Nhị tiểu thư mới là người vô ý xâm nhập Tê Hoàng cung mà? Vậy thì người đâu rồi? Không phải là đã nhìn nhầm người chứ?” Sở Ly nhướng cao may, ung dung chất vấn bâng quơ như vậy, sau đó dựa người vào cây cột bên cạnh, cúi đầu chợp mắt, một câu cũng không nói thêm nữa. Nhưng chỉ bằng hai câu nói này của hắn, trong nháy mắt đã hợp lý hóa tất cả mọi nghi vấn nơi đây, đến cả Quân Thương đứng sau lưng Hoàng thượng cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt khẽ nhúc nhích. Sở Ly chỉ cúi đầu, bờ môi nhếch lên cười nhẹ, khóe mắt lại quét sang một hướng khác. Còn chư vị bên cạnh lại không thể bình tĩnh được, các phu nhân, tiểu tỷ môn nhẹ giọng nghị luận: “Nhắc đến mới nhớ, từ lúc bữa tiệc bắt đầu đã không thấy bóng Thẩm Nhị tiểu thư đâu, cũng không biết nàng ta đã đi nơi nào rồi.” Thần sắc của mọi người trong Thẩm gia đều căng thẳng, bất kể như nào đi nữa, Thẩm Nghiên Tịch dù sao vẫn là người Thẩm gia, nếu ở trong cung xảy ra chuyện gì thì người đầu tiên bị dính líu đến cũng chính là Thẩm gia. Nhưng có một người trong đó không hề cảm thấy lo lắng, đó chính là Thẩm Nghiên Huyên. Những trắc trở và bất hạnh mà nàng gặp phải trong mấy ngày qua chẳng phải đều do Thẩm Nghiên Tịch mà ra sao, nàng chỉ hận nàng ta không xảy ra chuyện gì mới phải chứ! Tại sao người xông vào Tê Hoàng cung cuối cùng lại biến thành Thập hoàng tử chứ? Hại nàng uổng công hụt hứng một hồi! Thật không biết con tiên nhân Thẩm Nghiên Tịch kia đã chạy đi đâu?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang