[Dịch]Độc Phi Của Vương Gia Yêu Nghiệt - Sưu tầm

Chương 26 : Đến tột cùng là vị kia

Người đăng: 

.
Kim Tiểu Dung bát nháo dằng co, la thét đòi tìm cái chết, cuối cùng phải im lặng sau một cái tát trời giáng của Tĩnh Bình Hầu. Còn gã sai vặt trong Hầu phủ vừa thông dâm tằng tịu với Kim Tứ tiểu thứ vừa bị người ta đánh liên tục đến chết, hai mắt đỏ hồng, miệng sùi bọt mép, co rút lại, một cái chết đáng sợ vô cùng, hù dọa đến một lượt từ Kim Tiểu Dung, đến cả các vị tiểu thư, nha hoàn đều hoảng sợ, la thét thất thanh, thậm chí có người do kinh hãi quá độ mà ngất đi. Bị bắt gian tại trận trước mặt mọi người, đối với bất kỳ ai mà nói cũng là một sự đả kích rất lớn, còn chưa nói tới vị Hầu phủ đích tiểu thư kim tôn ngọc quý, bị rơi vào tình cảnh ngày hôm nay hoàn toàn là do bị người ta hãm hại, Kim Tiểu Dung kinh hãi ngẩn ngơ một lúc cũng phát cuồng, khiến cho đám quý nhân công tử được dịp xem một màn kịch vui. Phần lớn mọi người đều mang tâm tư đến xem kịch vui, Hầu phủ phải tốn không ít công sức mới đuổi khéo các vị khách quý về, tiệc bách hoa truyền thống hàng năm cũng tự nhiên được hủy bỏ. Ngồi trên xe ngựa trở về phủ Tể tướng, Thẩm Nghiên Tịch khẽ khép đôi mắt tinh anh, trong đầu không ngừng hồi tưởng tình cảnh xảy ra trong Hầu phủ, bất giác mi mày hơi chau lại. Cảm thấy… hình như sự tình phát triển có chút không đúng. Theo lý mà nói, Kim Tiểu Dung gặp một chuyện lớn như vậy, cô ta biểu hiện ra vẻ vừa ngẩn ngơ và điên cuồng cũng là hợp lẽ thường, tựa hồ việc không hề liên lụy đến mình. Không phải cô ta nên biết rõ gã sai vặt này là người cô ta sai đến làm cái chuyện dơ bẩn ti tiện này sao? Hậu quả, ‘chiếc gậy’ bị đá trả về mình, lại bộc lộ thứ cảm giác ngây thơ, tựa hồ như một cô gái vô tội bị hại bình thường vậy. Dù đang cuống cuồng nhưng vẫn rõ ràng không muốn người ta biết được mình có ý muốn ám hại biểu tỷ trước, sau bị gặt lại chính quả đắng do mình trồng ra… liệu còn có nguyên nhân nào khác chăng? Một con người kiêu căng tùy hứng như vậy, nhìn sao cũng không giống có tâm tư thâm trầm, nhẫn nại như vậy. “Nhị tỷ tỷ, tỷ sao vậy? Có phải cảm thấy không khỏe ở đâu không?” Suy nghĩ của Thẩm Nghiên Tịch bị cắt ngang, ngẩng đầu nhìn Tam muội Thẩm Nghiên Huyên ngồi đối diện, đón ánh mắt dịu dàng đầy ân cần của cô ta, đáy mắt nàng chợt xẹt qua một khuôn mặt khác lúc rời nhà đến Hầu phủ, tựa hồ dung nhan giống nhau như đúc với Kim Tiểu Dung, song thần thái lại vô cùng dịu dàng và hào phóng, một phong thái cực kỳ quý phái. Ánh mắt nàng rụt rụt, trong nháy mắt tựa hồ xuất hiện hơi nước, mờ mịt che đi tầm nhìn khiến người ta không thể nhìn rõ được thần sắc của nàng, chỉ cảm thấy sóng nước mênh mông rung động lòng người, thật mảnh mai đáng thương làm sao. “Không sao.” Nàng lắc đầu, khóe môi nhấp nhẹ thoáng chần chờ, sau đó cúi thấp đầu, nhẹ giọng ấp úng nói, “Chỉ là có chút mỏi mệt, xe ngựa này hơi bị xóc.” Trong xe này chỉ có hai người Thẩm Nghiên Tịch và Thẩm Nghiên Huyên, Thẩm phu nhân còn đang ở phủ Tĩnh Bình Hầu để xử lý việc của Kim Tiểu Dung. Cũng bởi vậy nên mới có chút tình huống ngoài ý muốn phát sinh, Thẩm Ngọc Hành cũng đòi ở lại chỗ đó, nói sao cũng không chịu về trước, mà đám cô nương các nàng thực sự không thích hợp ở lại chỗ đó, những chuyện dâm ô thông dâm thất trinh về lý các nàng không nên nghe biết ở lúc này. Thẩm Nghiên Huyên nghe ‘Nhị tỷ’ nói vậy, môi dưới kiềm không được nhếch ra, có vẻ rất khoái trá khi thấy nàng không khỏe, song lại nghĩ đến những việc xảy ra hôm nay, niềm vui lập tức tiêu tan, ngược lại hàng lông mày ẩn nhẫn chút sầu lo, giọng mệt mỏi thở dài, “Nhị tỷ tỷ chịu khó nhẫn nại một chút, sẽ về tới nhà nhanh thôi. Vốn đang có thể ở chỗ của ngoại tổ mẫu nghỉ ngơi một lát, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Sau này không biết trong kinh thành sẽ đồn thổi cỡ nào, Dung biểu tỷ không biết phải làm sao cho phải đây?” Nhìn bộ dạng của nàng ta tựa hồ rất mực lo lắng quan tâm, Thẩm Nghiên Tịch cũng không bày tỏ gì, chỉ mở to mắt nhìn nàng, có chút u mê, vô tội, thậm chí nghi hoặc và không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra. Thẩm Nghiên Huyên thấy vậy càng giật giật khóe miệng dưới, ánh mắt lộ ra vẻ khinh bỉ, cũng do trong lòng có chút sầu lo nên cũng lười nói thêm với cô ‘Nhị tỷ’ ngu xuẩn không hiểu chuyện đời này. Phủ Tể tướng và phủ Tĩnh Bình Hầu qua lại khá tốt, xưa nay nàng ta cùng hai vị biểu tỷ trong Hầu phủ tình cảm thâm hậu, thường xuyên tới lui gặp nhau, mặc dù hơi bị mẫn cảm với vấn đề của Thất điện hạ, nhưng tóm lại vẫn có thể nói là thân mật. Hiện tại Dung biểu tỷ bị như vậy, không quản sự việc này vì sao lại xảy ra, cũng không biết có phải do người ta hãm hại hay không, nhưng việc Tứ tiểu thư Hầu phủ cùng gã sai vặt tư thông thất trinh đã là sự thật, những lời đồn đãi sắp tới nhất định sẽ bay ngợp trời, cũng không biết có dính dáng đến phủ Tể tướng và thanh danh của mình hay không. Càng nghĩ, nàng càng bực bội, một lòng muốn có người cùng mình nói chuyện này, thảo luận tình huống thực tế, nhưng ngẩng đầu nhìn thấy bộ dáng ngu ngốc u mê kia thì bao nhiêu hứng thú cũng trôi đi hết, dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần cho khỏe! Thẩm Nghiên Tịch nhìn vẻ mặt biến đổi nồng nhiệt của vị muội muội, giờ phút này thấy cô ta cũng chẳng buồn quan tâm nhắm mắt lại, đôi mắt nàng khẽ cong lên, sóng mắt lưu chuyển, sự mờ nhạt trong đó cũng tiêu tan, tự nhiên hiển lộ ánh sáng tinh anh trong trẻo vốn có. Sao nàng không biết Thẩm Nghiên Huyên đang lo lắng bực bội chuyện gì chứ? Chỉ là… những chuyện này thì can hệ gì đến nàng ta? Đang lo lắng do chơi thân nên sẽ bị vạ lây ư? Chỉ vì biểu muội ruột xảy ra chuyện mà thanh danh của bản thân cũng bị ảnh hưởng? Thật ra trong bụng nàng cũng đã có đáp án rồi, chuyện như vậy xảy ra đúng là cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mình, trừ phi… Nàng vẫn rất để bụng chuyện trong Hầu phủ à nha, dám bỏ thuốc cho nàng… rốt cục cũng là vì con người đó? Nàng cúi đầu tạm nghỉ ngơi, khóe môi khẽ giương cao, theo chiều lay động của xe ngựa, rất nhanh đã đến phủ Tể tướng, lính gác thấy các tiểu thư trở về sớm như vậy cũng có chút kinh ngạc. Không phải hôm nay mọi người đến phủ Tĩnh Bình Hầu để dự tiệc bách hoa sao? Sao mới buổi trưa đã quay trở về? Mọi năm đều tầm xế chiều chập tối mới hồi phủ mà. Hơn nữa, cũng chỉ có các vị tiểu thư quay về, không thấy phu nhân và Tam công tử đâu. Có điều, dù kinh ngạc thì cũng chỉ trong thoáng chốc, chuyện của chủ tử nào đến lượt bọn họ phỏng đoán hỏi thăm? Thế nên thần thái và sắc mặt vẫn như cũ, cung kính chào đón các vị tiểu thư trở về. Quay lại phủ Tể tướng, Thẩm Nghiên Tịch mau chóng cáo biệt đám tỷ muội, dáng người mệt mỏi khiến người ta cũng ngại cùng nàng nói chuyện phiếm, cũng không muốn quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Sau khi cáo biệt, được Hương Hương dìu tay rời đi, đến một khoảng cách thích hợp chỉ còn nghe được Thẩm Nghiên Tâm và Thẩm Nghiên San đang thì thào bàn tán, tựa hồ rất là hả hê sự việc xảy ra trong Hầu phủ. Lại nghe thấy Thẩm Nghiên Huyên hừ lạnh một tiếng, mắng, “Ngu xuẩn!” Sau đó cũng dẫn nha hoàn lách khỏi cuộc trò chuyện. Thẩm Nghiên Tịch cong mi mắt lên, cảm thấy khá hài lòng với mọi việc hôm nay, chẳng những tự mình bày được một màn kịch vui, bên cạnh đó còn nghiên cứu điều chế ra được hai loại thuốc mới, thậm chí còn có sẵn đối tượng để thí nghiệm, tiếp theo chỉ cần chờ kết quả nghiệm thu là được. Cứ để chuyện này còn chút nghi hoặc như vậy mới có hứng thú chứ, không phải sao? Phía trước chính là Phù Hương viện, nàng đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn khung cửa viết ‘Phù Hương viện’, mi mày hơi nhíu lại, cuống cuồng nói một câu: “Tên này ai đặt nhỉ? Sao khó nghe quá!” Hương Hương nháy mắt cũng kịp phản ứng lại, nói: “Nếu chủ tử không thích thì mình đổi tên mới đi?” Nàng giãn mày, hất tay bước vào trong, “Không rảnh, dù sao cũng chỉ là nơi tạm dừng chân, phí tâm tư vào đó làm gì?” “…” ‘Đột nhiên nói một câu như vậy để làm gì hử?’ Hương Hương thầm nghĩ. Đúng là chủ tử như tiểu nhân, rất khó nuôi à nha! * * Tích xưa có câu: “Nữ tử như tiểu nhân nan dưỡng dã”, tạm dịch: “Đàn bà cũng như tiểu nhân, rất khó nuôi a!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang