[Dịch]Độc Hậu Trùng Sinh, Nàng Thê Hung Hãn Của Lãnh Vương Phúc Hắc - Sưu tầm
Chương 73 : Ép buộc
.
Ngay tại lúc Cơ Hoa Âm ra cửa lấy nước, trong đầu Hạ Lan Tuyết không biết nghĩ cái gì, lăn lộng quẫy đạp một hồi làm cho đai lưng buộc nàng thành hình bánh chưng luôn
"Ngươi đang làm cái gì?" Cơ Hoa Âm bưng nước vào nhà, chỉ thấy cô gái nhỏ này quỳ ở trên giường, đang cắm đầu chui vào trong chăn thò ra cái mông nhỏ , giống như là đang tìm cái gì.
Hắn để chậu nước vào giá đỡ, đi đến bên giường, kéo ra chăn mền, chỉ thấy áo nàng rộng mở, trên người còn quấn đai lưng, giống như nàng muốn cởi đai lưng ra, nhưng không được, bất lực cắn môi đến trắng bệch.
Không biết, còn tưởng là nàng đang chơi trò buộc người đâu.
Nhìn thấy hai gò má nàng đỏ bừng bừng, Cơ Hoa Âm biết nàng bị bệnh không nhẹ.
Nhưng mà, một khi ngã bệnh còn làm ra được hành động kỳ quái như vậy cũng chỉ có nha đầu chết tiệt này thôi.
Một tay túm lấy nàng đến trước mặt, muốn giúp nàng cởi bỏ, nhưng cũng không biết nàng quấn lên thế nào , hắn tìm mãi không thấy nút thắt, hơn nữa y phục trên người nàng xộc xệch, lộ gần hết cơ thể, thật đúng là tra tấn người khác mà.
Cơ hồ không muốn suy nghĩ nhiều, Cơ Hoa Âm định dùng lực phá nát đai lưng,
"Hoa tai của ta không thấy đâu." Tựa hồ cảm thấy cơn giận của hắn, nàng mở to mắt to vô tội, tha thiết mong chờ nhìn hắn .
"Ta lấy lại rồi." Cơ Hoa Âm ngồi ở đầu giường, một lần nữa mặc áo choàng lên cho nàng.
"Ngươi lấy lại?" Nàng nghiêng cái đầu nhỏ tinh tế nhìn hắn, tựa hồ không biết hắn, nhưng là, chợt lại nhếch miệng cười, nịnh nọt ôm lấy cánh tay của hắn, nũng nịu cầu khẩn nói, "Ngươi trả ta, được hay không?"
"Hoa tai kia đối với ngươi rất quan trọng sao?" Hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào hai con mắt đang đỏ lên của nàng.
"Ừm." Nàng dùng sức gật đầu, "Trả ta, được chứ?"
"Được, nhưng trước hết, ngươi phải nghe lời ta." Cơ Hoa Âm xoay người đem chậu bưng tới, đặt ở trên băng ghế cạnh giường.
Hạ Lan Tuyết lại dùng sức gật đầu, "Ta nghe lời."
"Ngoan ngoãn." Cơ Hoa Âm vuốt vuốt tóc của nàng, trong lòng đột nhiên tuôn ra cảm giác khổ sở, hắn hít sâu một hơi, vắt khô khăn lông trong chậu, sau đó giúp nàng lau mặt, lại lau tay.
Sau đó, lại đem nhúng khăn lông vào trong chậu, lại vắt khô đưa cho nàng, "Nhớ kỹ ta vừa rồi làm gì?"
"Ừm?" Hạ Lan Tuyết khó hiểu.
"Hiện tại, ngươi chính mình lau đi." Đem khăn lông nhét vào trong tay nàng, hắn kiên nhẫn chỉ bảo, "Từ cổ đến thân người không phải ngươi thấy nóng sao? Lau đi cho thoải mái."
"Ừm." Hạ Lan Tuyết gật đầu.
Cơ Hoa Âm đứng dậy, xoay người định đi, nhưng vẫn không yên lòng, lại quay đầu lại dặn dò, "Ta ở ngay bên ngoài, nếu ngươi thấy trong người khó chịu, thì gọi ta vào."
"Ta hiện tại không thoải mái." Nàng gấp rút gọi hắn.
Cơ Hoa Âm nhíu mi, "Không thoải mái ở đâu."
"Toàn thân không thoải mái." Thanh âm nàng khàn khàn, mang theo nồng đậm khoang mũi, nghe tới như làm nũng.
Cơ Hoa Âm dừng lại, ánh mắt thật sâu nhìn nàng, "Tiểu tuyết nhi, ngươi biết mình đang nói cái gì không?"
"Hửm..." Nàng không có trả lời, đầu lông mày khổ sở nhăn lại, cả thân người thẳng tắp đổ về phía sau.
Bất tỉnh.
Liên tục bị bóng đè, hơn nữa sốt ngày càng cao, thân thể nhỏ bé của nàng rốt cục không chịu đựng được nữa, ngã xuống
"Tuyết nhi." Cơ Hoa Âm ngưng mi, chạy đến bên giường, vừa nhìn thấy nàng hôn mê bất tỉnh, lập tức, cả khuôn mặt đều căng thẳng.
Sau nửa canh giờ, Tôn lão đầu tự mình đưa dược hạ sốt đến.
Nhưng hắn không được đi vào nhà, Cơ Hoa Âm đi ra cầm dược vào.
Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn nhìn ra một chút ít, cái chán chủ tử đầy mồ hôi, vạt áo trước và tay áo đều bị ướt, đây chính là vết tích của nước rồi.
Như vậy, rất có thể là tự gia lau thân mình cho tiểu cô nương trong phòng kia rồi.
Ngẫm lại, mặc dù trời rất nóng nhưng Tôn lão đầu thấy nổi da gà.
Như thế này thật sự là quỷ dị rồi.
Chủ tử lại dụng tâm với một con nhóc như thế? Thế mà từ trước đến nay hắn vẫn cho là Tô gia tiểu thư kia mới là người xứng đáng với gia đâu.
Ai...
"Tôn y, sao ngài lại đứng thở dài ở chỗ này? Cửu đệ ta ở trong phòng sao?" Vừa hỏi Cơ Hoa Quân vừa muốn đẩy cửa đi vào.
Tôn lão đầu liền vội vàng tiến lên kéo hắn, "Nhị gia, ngài tới lúc nào thế? Thật đúng dịp, ngài đi uống một chén với lão đầu ta đi."
"A, ta đang đi tìm tiểu phượng, nhưng không thấy đâu, chắc đang ở đây rồi." Cơ Hoa Quân cười nói.
"Tiểu phượng tính tình nghịch ngợm, không chừng lại bay đi chỗ nào rồi. Đi, đi uống rượu cùng lão nhân nào." Tôn lão đầu kéo hắn.
Cơ Hoa Quân chính là nhân tinh, vừa rồi hắn nghe được tin tức lão đệ ôm nữ nhân đi ra từ phòng tắm, cho nên, ngay cả tiểu phượng cũng không thèm quan tâm, liền chạy đến nơi này, hiện tại lại thấy Tôn lão đầu như vậy, lại càng thêm khẳng định, nữ nhân kia đang ở trong phòng Cơ Hoa Âm.
Hắc hắc, ban ngày lưu nữ nhân ở trong phòng, còn có thể làm được chuyện gì đây?
Cơ Hoa Quân có lòng muốn coi diễn, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Tôn y, ông nhìn xem kia là tiểu phượng phải không?" Đột nhiên ngón tay hắn hướng lên trời chỉ, Tôn lão đầu theo bản năng nghển cổ lên trời nhìn, bóng người bên cạnh chợt lóe, Cơ Hoa Quân đã đá văng cửa phòng, vội vàng xông vào trong nhà.
Tôn lão đầu thầm kêu không tốt, lúc đang định đi vào cản người, nhưng lại nghĩ đến tính tình gia, không dám tiến vào nữa, đành đứng ở ngoài cửa .
"Cửu đệ, ngươi ở đâu? Tại sao thấy ta đến lại trốn đi? Mau ra đây đi uống rượu cùng nhị ca." Cơ Hoa Quân sải bước đi vào trong phòng, hận không thể trực tiếp nhìn thấy hình ảnh hương diễm kia.
Nhưng vừa nghe thấy thanh âm của Cơ Hoa Quân, khuôn mặt tuấn tú của Cơ Hoa Âm lập tức trầm xuống, tay đang đút thuốc dừng lại, "Cút ra ngoài!"
Bước chân Cơ Hoa Quân hơi dừng lại, nhưng trong lòng càng khẳng định có chuyện phát sinh rồi.
Hắc, chuyện gì có thể làm cho nam nhân nổi giận như thế? Tự nhiên là do chuyện tốt bị cắt đứt rồi, nghe thấy giọng nói như muốn giết người kia, càng khẳng định chắc chắn là thế rồi.
Bây giờ quay ra ngoài? Làm sao có thể.
Vì để nắm lấy nhược điểm của tiểu đệ, nên tính liều chết xông vào nhìn một tý, hắn cũng muốn nhìn xem không biết nữ tử như thế nào có thể làm cho nam nhân luôn lạnh lùng như vậy nổi lên hứng thú.
"Cửu đệ, ngươi nói cái gì đó? Nhị ca muốn tìm ngươi đi uống rượu ?"
Hắn giả bộ không nghe rõ, vào nội thất, đi tới bên cạnh cửa, đang định mở lớp màn cửa cuối cùng kia ra, ai ngờ, ngón tay vừa chạm vào màn cửa, một cỗ kình phong đã đánh tới, hắn cuống quít tránh né, chưởng phong bén nhọn đánh vào bàn ghế phía sau hắn làm bàn ghế nát tan.
Tiểu tử chết tiệt, thật sự động thủ?
Cơ Hoa Quân lau mồ hôi lạnh trên chán, tay vịn vào cái ghế bên cạnh, khó khăn đứng dậy, chỉ nghe thấy người bên trong khiển trách, "Còn không biến đi, tiếp theo ngươi cũng không may mắn như vậy ."
"Tiểu tử thúi, ngươi đợi đấy." Cơ Hoa Quân nổi giận, không cam lòng phất tay áo rời đi.
Ở cửa, Tôn lão đầu tất nhiên nghe được động tĩnh bên trong, lại nhìn Cơ Hoa Quân cắm đầu đi ra, nhịn không được có chút hả hê mỉm cười, "Nhị gia, ta nói rồi, không đi uống rượu cùng lão nhân ta, lại đi vào để bị đánh ?"
"Cắt, ai biết tiểu tử này hỗn như vậy? Gia là hắn Nhị ca. Nữ nhân của gia bị hắn đoạt, ta cũng không đánh hắn . Ngươi nói xem hắn lại đối xử với ta như vậy?" Cơ Hoa Quân vẻ mặt khó chịu.
Tôn lão đầu cười ha ha, lại ác liệt xát muối vào vết thương của hắn, "Nhị gia, Tô tiểu thư cũng không phải nữ nhân của ngài."
"Ngươi?" Cơ Hoa Quân hung dữ trừng mắt nhìn hắn, "Sớm muộn có một ngày sẽ là."
"Xong xong xong, uống rượu trước đi." Tôn lão đầu kéo hắn đi.
Cơ Hoa Quân cũng đang cần chút rượu để giải buồn, dựa vào cái gì, hắn là ca ca, lại không sánh bằng đệ đệ đâu?
Công phu so ra kém, đánh trận so ra kém, thậm chí đòi nữ nhân thích...
Không đúng, điều này hắn thắng tuyệt đối, bởi vì cho tới bây giờ, ngoại trừ Tô Minh Ngọc, trên cơ bản, phàm là nữ nhân hắn tiếp xúc qua, chưa có cô nương nào là không quỳ rạp trước sự phong lưu phóng khoáng của hắn đâu.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn dễ chịu hơn nhiều rồi, cùng Tôn lão đầu đi uống rượu.
Trong phòng, an tĩnh, Cơ Hoa Âm lại từng muỗng từng muỗng đút dược, sau khi hôn mê Hạ Lan Tuyết lại ngoan hiền hơn lúc nàng tỉnh nhiều, lúc đút thuốc, chỉ cần cái muỗng hơi dính môi của nàng, nàng cũng rất tự nhiên nuốt xuống, một giọt cũng không lãng phí.
Cho nên, chén dược này đút rất nhanh.
Đút dược xong, Cơ Hoa Âm mới đi ra, trong sân, không một tiếng động.
Mà tâm của hắn, cũng rất thanh tĩnh.
"Gia." Tiểu Chủy chờ rất lâu trong phòng ăn, nhìn thấy chủ tử đi ra, vội vàng chạy ra bẩm báo.
Cơ Hoa Âm liếc nhìn hắn, không đợi hắn mở miệng nói chuyện, liền nói, "Phái vài người giữ cửa, không có lệnh của gia, bất luận kẻ nào không cho phép bước vào sân nhỏ nửa bước."
"Vâng ạ." Vẻ mặt Tiểu Chủy đau khổ gật đầu, mới vừa há to miệng, đang định nói chuyện của tiểu phượng.
Cơ Hoa Âm tựa hồ nghĩ tới điều gì, lại nói, "Mặt khác, ngươi tự mình đi xem, tìm một vài bà tử gọn gàng đến."
"Gia?" Tiểu Chủy giật mình trừng lớn cặp mắt híp, "Ngài là hiềm khích nô tài hầu hạ không tốt sao?"
"Làm theo lời ta nói đi." Cơ Hoa Âm phân phó một câu, cất bước liền đi, này nửa ngày ở trong phòng hầu hạ Hạ Lan Tuyết, hắn cũng ra mồ hôi, cần phải tắm rửa thay y phục.
Nhưng đột nhiên nghĩ đến những thứ Hạ Lan Tuyết nôn trong bể tắm, mặt mày nhíu chặt, nói với Tiểu Chủy đang đi theo sau, "Gọi vài tên sai vặt đến lau rửa bồn tắm, đổi nước sạch vài ba lần cho gia, phải tẩy rửa thật sạch sẽ."
"Được ạ." Thìa nhỏ gật đầu liên tục, hồ tắm vốn chính là mỗi sáng sớm rửa , này cũng không có gì, chỉ là, muốn rửa đi rửa lại ba lần có phải hơi quá hay không?
Hồ tắm tạm thời không thể dùng, Cơ Hoa Âm liền thay đổi hướng, đi tới thư phòng.
Nhưng đột nhiên phát hiểu Tiểu Chủy vẫn đang đi theo, không khỏi nói, "Còn đi theo gia làm cái gì? Chuyện gia phân phó làm xong hết chưa?"
"A, nô tài đi ngay đây ạ." Vừa rồi Tiểu Chủy nghĩ đến chuyện cô nương ở hồ tắm kia, nhất thời quên mất chuyện gì cần làm, đến khi Cơ Hoa Âm nhắc lại, mới vội vã chạy đi.
Chỉ là, chưa chạy vài bước, lại vội vàng quay trở lại hỏi, "Gia, gia, nô tài có chuyện quan trọng hồi bẩm."
"Chuyện gì?" Cơ Hoa Âm đứng ở cửa thư phòng, hỏi.
Tiểu Chủy lau mồ hôi trên chán, sợ hãi nói, "Không thấy tiểu phượng."
"Không thấy? Sao lại không thấy?" Cơ Hoa Âm sắc mặt trầm xuống.
Tiểu Chủy gấp rút giải thích, "Sáng sớm nô tài đã cho nàng ăn rồi, nhưng sau đó , đã không thấy tăm hơi, đến bây giờ cũng không có trở lại."
"Vậy còn không mau sai người đi tìm, nàng cũng không biết bay ra ngoài." Cơ Hoa Âm nói.
"Vâng ạ." Tiểu Chủy đành phải kiên trì đáp ứng, mà trên thực tế, trước đây, hắn đã tập hợp toàn bộ hạ nhân trong phủ đi tìm rồi, căn bản cũng không thấy bóng dáng chim đâu.
- -
Dược của Tôn lão đầu quả nhiên không tệ, lúc chạng vạng, Hạ Lan Tuyết hạ sốt, người cũng tỉnh lại, chỉ là, thân thể không có nhiều sức lực thôi.
Tròng mắt đảo qua lại, căn phòng xa lạ, cảnh sắc xa lạ, làm cho trong lòng nàng khẽ hoảng hốt, từng hình ảnh lại lướt qua đầu nàng.
Nhưng tự nhiên nàng thông suốt.
Nàng đang ở trong phòng Cơ Hoa Âm, đúng rồi, gối đầu, chăn mền đều là mùi vị quen thuộc với nàng.
Nàng nở nụ cười, trong lòng ngọt ngào .
Nghỉ ngơi một lúc, nhìn ngoài cửa sổ sắc trời dần tối, nàng giãy giụa người đứng lên, sờ thấy bên gối để một bộ quần áo, mềm mại, chắc là quần áo của phụ nữ rồi.
Nàng cúi xuống nhìn, quả nhiên là.
Không chỉ có áo ngoài, còn có đồ lót bên trong.
"Không bảo là quý phủ không có nữ nhân sao?" Nàng ôm quần áo, lẩm bẩm nói, nhưng nhìn lại thì thấy đều là quần áo mới.
Như vậy, là hắn mua cho nàng?
Nghĩ tới đây, trong lòng Hạ Lan Tuyết đều cảm thấy vui vẻ, vội vàng cởi bộ quần áo rộng thùng thình đang mặc ra, mặc bộ đồ mới vào.
Oa, thật đúng là vừa người.
Chỉ là, màu sắc trắng toát này, làm nàng nhìn không quen mắt.
Đứng dậy xuống giường, thì thấy một đôi giày thêu tinh xảo trên bệ gỗ.
Nàng thử đi vào, thật vừa chân.
Nàng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ Cơ Hoa Âm thừa dịp nàng ngủ thiếp đi, vụng trộm cầm sợi dây thừng đo chân nàng sao? Cho nên cả giầy và quần áo đều vừa vặn như vậy?
Hắc hắc, thật tốt!
Nếu là công lao của hắn, nàng phải tìm hắn ngay mới được.
Ra cửa phòng, Hạ Lan Tuyết không biết đi đâu tìm, phủ tướng quân cũng không phải nhỏ, Cơ Hoa Âm ở chỗ nào đây?
Cũng may, cửa viện có thủ vệ.
Hạ Lan Tuyết lập tức chạy tới hỏi, "Tiểu ca, tướng quân của các người đâu?"
Hai người thủ vệ vừa thấy một tiểu cô nương chạy đến từ bên trong, ánh mắt không khỏi kinh hãi, "Ngươi, ngươi là ai?"
Thảo nào Chủy tổng quản bảo họ đến canh cửa viện này, bên trong lại là một vị cô nương.
"Tướng quân phu nhân." Hạ Lan Tuyết chợt nhíu mày, dõng dạc nói.
Hai người thị vệ mặt đều méo, "Phu... Phu nhân."
"Chuyện gì?"
Giọng Cơ Hoa Âm đột nhiên truyền đến, Hạ Lan Tuyết nhìn lại, chỉ thấy Cơ Hoa Âm đứng ở dưới mái hiên, ánh chiều tà chiếu lên mái ngói, phản chiếu ra ánh sáng rực, chiếu vào người hắn, làm cho cả người hắn như đang phát sáng.
Ánh mắt Hạ Lan Tuyết sáng lên, giang hai cánh tay, như chim nhỏ chạy đến bên hắn.
Nhưng nàng chưa kịp chạy đến xà vào ngực hắn, bên tai chợt có một trận gió cuốn, chỉ thấy một người béo tròn giống như lăn lại trước mặt Cơ Hoa Âm, "Gia, không xong, tiểu Phượng muốn đi tự tử."
"Tiểu Phượng?" Hạ Lan Tuyết chạy tới, nghi ngờ nhìn thái giám này, lại nhìn qua Cơ Hoa Âm, "Không phải ngươi nói trong phủ không có nữ nhân sao? Vậy tiểu phượng là ai?"
"Cô nương, tiểu phượng này là gia nuôi dưỡng, còn được gia rất yêu quý nữa." Tiểu Chủy thấy nàng ghen tỵ, vội vàng giải thich.
Nhưng càng giải thích càng gây hiểu lầm, Hạ Lan Tuyết vội níu lấy cánh tay Cơ Hoa Âm, "Ngươi nuôi ? Còn yêu quý nhất? Không phải là ngươi có sở thích với trẻ con chứ, thích..."
"Làm càn." Cơ Hoa Âm bỏ qua nàng, đi xuống bậc thang.
Tiểu Chủy gấp rút đi theo.
Hạ Lan Tuyết sững sờ tại chỗ, trong lòng rất oán giận, vậy mà lại nuôi dưỡng một tiểu cô nương ở trong phủ? Không biết xấu hổ.
"Cơ Hoa Âm, ngươi chờ ta một chút."
Nàng vội vã đuổi tới, muốn nhìn xem vật nhỏ mà hắn nuôi hình thù như thế nào.
Mấy người đi vào một viện lộ thiên hoa cỏ xanh um, làm cho Hạ Lan Tuyết cứ ngỡ như đang đi vào một cánh rừng nhỏ?
"Tiểu nữ nhân của gia có sở thích cũng quái lạ nhỉ?" Nàng đưa mắt chế nhạo nhìn về phía Cơ Hoa Âm, nơi này không có phòng xá, đúng là cây cối hoa cỏ, chẳng lẽ tiểu nữ nhân kia thích nơi hoang dã?
Cơ Hoa Âm không có phản ứng lại, cùng với Tiểu Chủy đi vào trong rừng, bỗng nhiên, có vật gì đó từ trên cay bay loạn xạ xuống.
Hạ Lan Tuyết cả kinh, theo phản xạ đứng chắn trước người Cơ Hoa Âm, mở ra hai tay, giống như gà mẹ bảo vệ con, "Vật gì đó?"
"Tiểu Phượng, đừng làm rộn, gia tới thăm ngươi." Tiểu Chủy vội vàng gọi.
Hạ Lan Tuyết lúc này mới chứng kiến, đứng ở cạnh mình chính là một con chim lớn.
Chim to kia đang trừng mắt, ánh mắt căm thù nhìn về phía Hạ Lan Tuyết.
"À là tiểu súc sinh này sao!" Hạ Lan Tuyết cũng nhận ra nó, lập tức khơi gợi lên trong lòng cừu hận, hừ, nếu không phải tiểu súc sinh này, nàng cũng sẽ không ngã bệnh.
Đưa tay, đang định bắt nó lại, tuy nhiên, cổ áo lại bị Cơ Hoa Âm túm lại, nàng bị hắn xách sang một bên.
"Này, ta cho ngươi biết, chính là tiểu súc sinh này nó..."
Nàng đang định tố cáo tội ác của tiểu súc sinh này với Cơ Hoa Âm, chỉ thấy Cơ Hoa Âm từ từ ngồi xuống, dịu dàng đưa tay về phía tiểu súc sinh kia, chim kia liền kêu lên một tiếng, nhảy vào lòng bàn tay hắn.
"Chuyện gì xảy ra?" Cơ Hoa Âm hỏi nó, "Vì sao phải tự tử?"
Chim kia u oán nhìn về phía Hạ Lan Tuyết.
Hạ Lan Tuyết một bộ vô tội, tại sao nó lại nhìn về phía nàng chứ.
"Đúng rồi, ngươi nuôi tiểu súc sinh này sao ?" Nàng đến bên cạnh hắn, chỉ con vật nhỏ trong lòng bàn tay hắn, một vẻ mặt khởi binh vấn tội.
"Tiểu súc sinh?" Cơ Hoa Âm ánh mắt lành lạnh nhìn nàng.
Hạ Lan Tuyết bẹp bẹp miệng, nói, "Vốn chính là súc sinh mà? Ngươi cũng không biết, nó rất vô văn hóa, không sạch sẽ, hôm nay nó bay lên đầu ta ỉa đấy".
"Khụ..." Tiểu Chủy nghe vậy, da béo trên mặt run run, sau đó, ánh mắt tò mò nhìn lên đầu Hạ Lan Tuyết.
"Ta đã rửa sạch rồi." Hạ Lan Tuyết nhìn thấy Tiểu Chủy như muốn tìm kiếm cứt chim trên đầu nàng, gấp rút giải thích, sau đó, nói với Cơ Hoa Âm, "Ta nói chính là sự thật. Nếu không tại tiểu súc sinh này, ta sẽ không phải tìm hồ tắm để tắm rửa, sẽ không bị ngươi dìm vào hồ tắm tý nữa thì chết đuối rồi."
Cơ Hoa Âm nghi ngờ nhìn chim nhỏ trong lòng bàn tay, chim kia rất thông minh, ánh mắt đầy hơi nước đảo quanh như chịu uất ức vậy, bỗng nhiên, như suy yếu nằm xuống lòng bàn tay, một bộ như muốn chết vậy.
Ôi, tiểu súc sinh này còn biết diễn trò hơn cả nàng? Hạ Lan Tuyết thấy thế trợn tròn mắt
"Nó có ý gì hả?"
"Lông đuôi nó là ngươi nhổ ?" Sắc mặt Cơ Hoa Âm đột nhiên trầm xuống.
Tiểu Chủy cả kinh, vội vàng nhìn về phía lòng bàn tay gia, quả nhiên thấy lông đuôi xinh đẹp của chim không còn nữa, mà chỗ đó hiện ra màu thịt luộc hồng phấn, thật đúng là... Có chút xấu.
Kỷ tra kỷ tra, chim nhỏ lại kêu rên vài tiếng, giống như đang kể lể tội ác của Hạ Lan Tuyết đối với mình.
"Ta chỉ là trong lúc tức giận, rút vài cái mà thôi, ngươi xem, nếu không nhìn kỹ cũng không nhận ra đâu ."
Thấy sắc mặt của Cơ Hoa Âm không tốt, biết rõ, chắc đây là sủng vật hắn nuôi dưỡng rồi, Hạ Lan Tuyết cảm thấy, vì chuyện hắn mua quần áo giầy mới cho mình mà không cần tức giận với hắn, cũng không cần vì con chim xấu tính chuyên ỉa bậy kia mà gây sự với hắn.
Cho nên, nàng vội vã trưng ra vẻ mặt tươi cười, giọng nói cũng nhỏ đi mấy phần.
Nào biết, Tiểu Chủy là cái chỉ gây thêm phiền phức, nhìn thấy tiểu phượng bị rút lông, thiếu chút nữa là bật khóc, "Cô nương, tại sao cô lại làm vậy ? Cô không biết là nha đầu tiểu phượng này bình thường rất yêu quý bản thân mình sao? Nhất là một bộ lông vũ xinh đẹp này, bình thường nếu bị rụng mất một cái, đều buồn rầu rất lâu, nô tài phải nhặt lông lên, rửa sạch sẽ, để lại vào trong tổ, nó mới có thể giảm bớt một chút."
Vừa nói, ánh mắt hắn thương yêu nhìn về phía chim nhỏ đang giả chết kia, còn nghẹn ngào một tiếng, "Thào nào tiểu phượng thân yêu hôm nay lại khó chịu như vậy, một người..."
"Nó là chim." Hạ Lan Tuyết hảo tâm nhắc nhở.
Tiểu Chủy hơi sững sờ, tiếp tục nói, "Nó một con chim vụng trộm núp ở phía sau ngọn núi giả, nhất quyết không chịu ra gặp ai , về sau, nô tài tìm thấy nó, nó cũng rất lâu rồi chưa ăn uống. Hóa ra là bị cô nương nhổ lông? Ô ô, không trách được nó không muốn sống? Việc này nếu đổi lại là nô tài, nô tài cũng không muốn sống nữa."
"Ngươi cũng bị người nhổ lông rồi sao?" Hạ Lan Tuyết kỳ quái nhìn thái giám béo tròn Tiểu Chủy.
Tiểu Chủy trừng mắt, nức nở nghẹn ngào, quay ra úp mặt vào cành cây, ô ô khóc thút thít.
"Ngươi cũng không có nhiều lông mà?" Hạ Lan Tuyết đứng thẳng mi, không hiểu hắn khóc cái gì? Nghiêng đầu lại cười hì hì hỏi Cơ Hoa Âm, "Nó chính là tiểu phượng sao? Sao không nói sớm, làm ta tưởng là vị cô nương nào, hù dọa chết người."
"Tiểu Chủy, lập tức phái người đưa nàng trở về Hạ Lan phủ." Cơ Hoa Âm nhìn nàng, trầm giọng phân phó.
"Vâng ạ." Tiểu Chủy nhận lệnh, lập tức ngừng khóc.
Hạ Lan Tuyết nghi ngờ nhìn vào mặt Tiểu Chủy, thấy có mồ hôi,còn nước mắt sao? Tìm không thấy một giọt.
"Cô nương, đi thôi." Tiểu Chủy đắc ý nhìn Hạ Lan Tuyết, hừ, cuối cùng cũng trút giận cho Tiểu phượng được rồi.
"Đi ra kia." Hạ Lan Tuyết mắt lạnh liếc hắn một cái, bàn tay nhỏ bé lại theo thói quen níu lấy tay áo Cơ Hoa Âm, vội la lên, "Tại sao đột nhiên muốn đưa ta trở về vậy? Không phải để ta ở lại đây cho khỏe hẳn sao?"
"Khỏe hẳn ?" Bàn tay Cơ Hoa Âm dịu dàng vuốt ve lông vũ, nhưng, ánh mắt liếc về phía nàng lại rất lạnh.
Chim chóc tựa hồ cảm nhận được, mình được chủ tử vuốt ve, yêu quý, trong ánh mắt như có mấy phần đắc ý.
Xú điểu! Hạ Lan Tuyết thầm mắng một tiếng, " Ngươi là vì nó mà đuổi ta đi sao?"Nàng chỉ chỉ con chim, không cam lòng hỏi.
"Tiểu Phượng là một nửa chủ nhân của phủ này, thương thế ngươi gây ra cho nó. Ta có thể bỏ qua cho ngươi sao?" Cơ Hoa Âm lạnh lùng nói.
Ôi, bởi vì một con chim ngốc mà nàng bị đuổi đi sao? Hạ Lan Tuyết cảm thấy mình bị vũ nhục rất lớn.
"Cơ Hoa Âm, ngươi bị bệnh rồi hả? Ngươi vì tiểu súc sinh này mà không cho ta ở lại? Dựa vào cái gì? Ta làm cái gì? Không phải chỉ nhổ mấy cái lông của nó sao? Nó ỉa ở trên đầu ta thì sao ? Là ỉa ở trên đầu đấy, chuyện này ngươi tính sao?"
Vừa dứt lời, chim kia liền từ lòng bàn tay Cơ Hoa Âm lao vọt lên, nhào tới đỉnh đầu Hạ Lan Tuyết.
"Muốn chết à." Theo phản xạ Hạ Lan Tuyết vung tay muốn đánh, thế nhưng con chim này lại tinh ranh vô cùng, nhanh chóng hướng về phía lòng bàn tay Cơ Hoa Âm.
Bên cạnh, Tiểu Chủy lại cười hì hì, "Cô nương, chuyện ỉa trên đầu này, không thể trách tiểu phượng được, nó nói, là do tóc của cô như tổ chim , nó lúc ấy nhận lầm mới có thể... Ừm, cái kia ."
"Tổ chim?" Hạ Lan Tuyết nghĩ đến một đầu tóc mĩ lệ đen nhánh của mình, bị xú điểu coi như tổ chim, lúc này tức mà không biết nói sao.
"Xú điểu, ánh mắt ngươi bị cứt bôi rồi hả? Tóc đẹp của bản tiểu tỷ ngươi có thể nhìn sai được?"
Chim kia lập tức trợn mắt với nàng, tựa hồ rất tức giận.
"Trừng cái gì? Còn dám trừng một cái, bản tiểu, tỷ lập tức nhổ sạch lông trên người ngươi, làm cho ngươi trụi lủi, không còn mặt mũi gặp chim trong thiên hạ nữa, hừ." Hạ Lan Tuyết tà ác uy hiếp.
Chim kia vừa nghe, lại lập tức lăn đùng trong lòng bàn tay Cơ Hoa Âm, giả chết.
Đối với lần này, Hạ Lan Tuyết rất khinh thường, còn dám lấy lại chiêu này dọa nàng sao.
"Cô nương, việc này không thể trách tiểu Phượng, ngược lại là cô nương, lại vì chút chuyện đó mà nhổ sạch lông ở đuôi nó? Cô khiến nó là một cô nương mà lông đuôi trụi lủi thế, sau này nó gặp người khác sao được ?" Tiểu Chủy thấy Hạ Lan Tuyết tuyên bố muốn vặt sạch lông tiểu phượng, thống khổ nói.
"Cô nương gia?" Hạ Lan Tuyết sửng sốt, chợt ha ha cười rộ lên, chỉ Tiểu Chủy, lại liếc nhìn Cơ Hoa Âm, buồn cười nói, "Bên trong phủ của mấy người không có nữ nhân, nhưng cũng không phải là muốn giống cái đến điên rồi chứ? Lại nói nó là cô nương gia. Còn lấy cái tên của đệ nhất cô nương ở Túy Tiên Lâu , tiểu Phượng, đặt cho nó thật hài hước."
"Sao cô lại nói Tiểu Phượng như thế?" Tiểu Chủy bất mãn.
"Thì đúng là vậy mà." Hạ Lan Tuyết nhìn con chim kia, đột nhiên hỏi Cơ Hoa Âm, "Ở đâu ngươi có được nó?"
Sắc mặt Cơ Hoa Âm âm trầm nhìn nàng, "Như vậy chơi rất vui sao?"
"Hả?" Biết rõ hắn giận thật, Hạ Lan Tuyết đang hưng trí bừng bừng vội vàng dịu lại, trên mặt cố nén cười nói, "Được rồi, ta sai rồi, ta không nên tranh chấp với một con chim, còn ác ý vặt sạch lông đuôi nó, hay là, như thế này vậy."
Bỗng nhiên mặt nàng tràn đầy tươi cười, nói với con chim kia, "Tiểu Phượng, ta thấy ngươi cũng không còn nhỏ nữa? Một mình ngươi ở tại trong rừng này rất cô đơn đúng không? Hôm nào, ta bắt cho ngươi một tiểu thư chim đến làm vợ, được không? Để các ngươi sinh một ổ chim nhỏ?"
Cơ Hoa Âm nghe vậy, khóe miệng khẽ kéo.
Chim kia lại như có chút động tâm, chỉ là, đối với một người bỉ ổi nhổ lông ở địa phương đó của nó, nó có thể tín nhiệm sao?
Nhưng mà, một giống cái nhỏ, cũng rất hấp dẫn nha.
Nhưng nó cũng rất thông minh, cuối cùng tròng mắt đảo vòng nhìn về phía Cơ Hoa Âm, hừ, hết thảy nghe chủ tử .
Ngoan ngoãn, chim này quả thật thành tinh, Hạ Lan Tuyết cũng nhìn Cơ Hoa Âm, vẻ mặt nịnh nọt cười, "Cứ quyết định như vậy đi? Hôm nào ta tìm bạn đời cho nó, coi như là chuộc lỗi, được không?"
Sắc mặt Cơ Hoa Âm ngưng trọng, đưa chim nhỏ cho Tiểu Chủy, rồi nói với Hạ Lan Tuyết, "Đi cùng ta ra ngoài."
"Hửm." Hạ Lan Tuyết lập tức làm ra vẻ như cô dâu nhỏ, nhu thuận đi theo sát bên người hắn.
"Nghe." Vừa ra khỏi cánh rừng, Cơ Hoa Âm liền lạnh lùng nói, "Sở dĩ gia để cho ngươi ở lại đến bây giờ, là bởi vì ngươi bệnh hôn mê bất tỉnh. Hiện tại, tỉnh rồi liền cút về nhà cho gia."
"Hoa Âm." Nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, khuôn mặt vừa hết sốt, thần sắc có chút ít vàng vọt, làm cho nàng bớt đi chút ngang ngược kiêu ngạo thường ngày, thay vào đó là vẻ đáng thương yếu đuối.
Cơ Hoa Âm chỉ liếc nhìn nàng một cái, rồi trừng mắt, "Nhớ kỹ, về sau không cho phép ngươi bước vào trong phủ nửa bước."
"Ngươi muốn phủi sạch quan hệ với ta?” Hạ Lan Tuyết cúi đầu, sờ sờ mũi, cố gắng nén cảm giác chua sót đang dâng lên , lúc ngẩng lên, vẻ mặt lại vui vẻ.
"Nhưng mà, cái gì của ta cũng bị ngươi thấy hết, ngươi muốn mặc kệ ta sao? Sao thế được?"
"Hừ!" Nghĩ là có ở lại tranh luận cùng với nàng nữa cũng không có kết quả gì, Cơ Hoa Âm phất ống tay áo, rời đi.
"Này, nói cho rõ ràng, cũng không phải bổn tiểu thư vu oan cho ngươi nha, là ngươi chiếm tiện nghi của bổn tiểu thư, làm cho danh dự của bổn tiểu thư mất hết.. Ui, ngươi là ai?"
Nàng đang gấp rút đuổi theo Cơ Hoa Âm, lại bị một hắc y nhân từ trên trời vọt xuống ngăn ở trước mặt.
"Thích khách?" Nàng ngạc nhiên, vội vàng nhìn về hướng Cơ Hoa Âm hô to, "Cứu mạng, có thích khách."
"Cô nương." Hắc y nhân kia lại hướng về nàng chắp tay, "Thuộc hạ là vâng mệnh chủ tử đưa cô về nhà, đắc tội."
Âm Linh, không để ý phản ứng của Hạ Lan Tuyết, liền điểm huyệt ngủ của Hạ Lan Tuyết, khiêng nàng trên vai, như khi xuất hiện biến mất không thấy.
- -
Nửa đêm Hạ Lan Tuyết tỉnh dậy, lúc tỉnh, nàng thấy Thu Hương cùng vài nha hoàn vẻ mặt căng thẳng đang nhìn nàng.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?"
"Tại sao ta về được đây ?" Hạ Lan Tuyết có chút đau đầu, trong đầu rời rạc, làm cho nàng không nhớ rõ.
Không phải nàng đang ở trong phủ của Cơ Hoa Âm sao ? Tại sao lại về rồi?
"Hù chết bọn nô tỳ rồi." Thu Hương vỗ ngực một cái giải thích, "Lúc ăn cơm tối, cũng không thấy người quay về, nô tỳ và Thu Văn đang định phái người đi ra ngoài tìm. Nhưng không ai có thể ngờ khi quay vào phòng, chỉ thấy người ngủ ở trên giường, ngay cả đám Thu Văn vẫn ở trong sân, cũng không nhìn thấy người về lúc nào ? Tiểu thư, bọn nô tỳ cũng đang muốn biết, ngài vào nhà bằng cách nào thế ?"
"A?" Hạ Lan Tuyết vuốt vuốt đầu, hình như nhớ có một người áo đen, đúng rồi, một người mặc áo đen, "Khốn kiếp, lại dùng biện pháp này bắt ta trở về?"
"Sao vậy ạ?" Đám người Thu Hương lại thót tim.
"Không có việc gì, không liên quan đến các ngươi." Là ân oán cá nhân giữa nàng và Cơ Hoa Âm.
Đúng rồi, hoa tai của nàng cũng chưa cầm về.
Theo thói quen nàng sờ lên cổ, vừa sờ lên cổ thì thấy hoa tai kia đang đeo trên cổ rồi, nàng tháo ra nhìn, lập tức buồn bực, vẫn là cái của Cơ Hoa Âm, không phải cái trong kiếp trước của nàng.
"A, tiểu thư, hoa tai thật đẹp? Ngài mua ở đâu vậy?" Đàn Hương vừa thấy, hai mắt tỏa sáng hỏi.
Thu Văn Thu Hương thấy cũng hiếu kỳ, "Tiểu thư, hoa tai này nhìn không giống như vừa được mua? Trước kia sao chưa thấy tiểu thư đeo bao giờ?"
"Mới được ." Hạ Lan Tuyết lại đem hoa tai nhét vào trong quần áo, hỏi, "Giờ gì? Vì sao các ngươi còn chưa đi ngủ?"
"Tiểu thư không tỉnh, bọn nô tỳ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, không dám đi ngủ." Thu Văn giải thích.
"Ừm, giờ ta không sao rồi, về phòng ngủ hết đi." Hạ Lan Tuyết khoát khoát tay với bọn họ, đột nhiên, nghĩ đến không gặp Bích Văn, liền hỏi, "Bích Văn đâu rồi?"
"Buổi sáng ngài phân phó, nàng ấy vẫn chăm chú ở cửa hàng, chưa thấy về." Thu Hương trả lời.
"À." Hạ Lan Tuyết gật gật đầu, nha đầu Bích Văn kia mặc dù ít nói, nhưng làm việc rất có trách nhiệm , chuyện này giao cho nàng, nếu chưa có manh mối, nàng ấy cũng không quay về.
Sau khi đám Thu Văn lui ra, Hạ Lan Tuyết lại nằm nghỉ, nhưng nàng không ngủ được, hôm nay xảy ra quá nhiều việc, cũng làm cho nàng cảm giác Cơ Hoa Âm đối xử với nàng không giống trước.
Chỉ là, đột nhiên cuối cùng lại cho hắc y nhân làm nàng ngủ mê, đưa nàng trở về.
Điều này làm cho nàng thấy khó hiểu
Thật sự chỉ là vì danh dự của nàng?
Nhưng ở trong phòng tắm, hắn đã thấy hết nàng.
Hơn nữa, theo nàng hiểu, hắn cũng không phải loại người quá coi trọng danh dự.
Ai, suy nghĩ nhiều đau đầu, Hạ Lan Tuyết xoa nhẹ thái dương, không muốn, dù sao, ở kiếp này, nàng quyết định không để cho Cơ Hoa Âm chạy thoát khỏi mình, nếu không nàng trùng sinh còn ý nghĩa gì nữa?
Quyết tâm xong rồi, nàng yên tâm ngủ một giấc, ngày hôm sau muộn mới tỉnh dậy, lúc này tinh thần lại phấn chấn lên rồi .
Khoa chân múa tay ở trong sân một lúc, nàng hung hăng đắc ý một phen, cảm giác gân cốt của mình rất tốt, rất có lợi cho luyện võ, đợi đến lúc mình gặp được danh sư nhờ người ta chỉ dạy, không chừng có thể trên tài Cơ Hoa Âm ấy chứ.
Đến lúc đó, hắn còn dám bắt nạt nàng, hắc hắc, nàng sẽ dùng võ công bắt hắn thuần phục mình.
Cứ như vậy đi.
Lau mồ hôi, phân phó Thu Hương mang điểm tâm vào trong sân, nàng ăn ngấu nghiến, làm cho một đám người Thu Hương phải tặc lưỡi.
"Tiểu thư, vài ngày rồi ngài mới ăn cơm sao ?" Đàn Hương ít tuổi nhất, nên nói chuyện cũng không kiêng kỵ gì.
Hạ Lan Tuyết uống một ngụm canh, vuốt cái bụng, giải thích, "Hôm qua chưa có một hạt cơm nào vào bụng."
"A? Ngày hôm qua ngài đi đâu vậy?" Đám người Thu Hương lại kinh ngạc, quả nhiên, không có người đi theo, tiểu thư cũng không chăm sóc tốt cho bản thân mình mà.
"Hắc hắc." Nghĩ đến ngày hôm qua nằm trên giường của Cơ Hoa Âm , tắm trong bồn của hắn, trên mặt Hạ Lan Tuyết lộ ra ngọt ngào pha lẫn bỉ ổi.
"Tiểu thư, ngài, ngài sẽ không phải lại đi dạo kỹ viện chứ?" Đàn Hương thấy thế, có cảm giác muốn nổi điên.
"Đi đi đi. Cái loại địa phương đó có cái gì tốt mà đi dạo ?" Thấy vẻ mặt Thu Hương, Thu Văn đều kinh hãi, Hạ Lan Tuyết vội vàng trợn mắt với Đàn Hương, "Nha đầu kia, ngươi nói vớ vẩn cái gì? Tiểu tỷ đây, đi vào loại địa phương đó bao giờ hả?"
"Nhưng là." Đàn Hương không dám nói, là có người ở cửa Túy Tiên lầu nhìn thấy tiểu tỷ đấy.
"Nhưng mà cái gì?" Hạ Lan Tuyết liếc nhìn nàng.
Đàn Hương vội vàng khoát tay, "Không có gì, nô tỳ chỉ đoán bừa như vậy thôi."
"Nha đầu chết tiệt kia, hay là ngươi nghĩ muốn đi dạo?" Hạ Lan Tuyết nhìn nàng cười xấu xa, "Ta nghe nói, Thanh Phong viện ở đối viện Túy Tiên lâu mới có không ít tiểu quan trẻ tuổi đâu, như thế nào? Hôm nào dẫn ngươi đi nhé?"
"A? Đừng, nô tỳ không cần đâu." Khuôn mặt nhỏ của Đàn Hương đỏ lên, vội vàng lui về phía sau, dường như sợ tiểu tỷ ngay lập tức dẫn nàng đi chỗ đó vậy.
Hạ Lan Tuyết ha ha cười, "Trêu chọc ngươi thôi, yên tâm, bản tiểu, tỷ sao lại cam lòng? Ít nhất, cũng phải lựa vài nam nhân tốt mới xứng đôi với các ngươi chứ."
Càng nói càng xa rồi, làm cho bọn Thu Hương đều đỏ mặt, vội vàng đổi chủ đề, "Tiểu, tỷ, hôm qua đã đưa nhị di nương và nhị tiểu thư đi rồi, ngài không biết, lúc đi vẻ mặt các nàng thật buồn cười."
"A, kể xem buồn cười như thế nào ?" Hạ Lan Tuyết khẽ dựa vào mặt ghế, cười nhẹ nhàng, nói, nàng thích nghe chuyện buồn cười.
"Cũng chỉ là có một chiêu, nói là cần từ biệt lão phu nhân, lại nói phải đợi lão gia trở lại chào từ biệt, hắc, Thu Văn tỷ tỷ thật lợi hại, phân phó người, trực tiếp kéo hai mẹ con nhà đó đưa lên xe ngựa." Đàn Hương cười nói.
Ôi, Hạ Lan Tuyết nhún nhún mi, cũng là tốt cho các nàng thôi, một đôi mẹ con dối trá, đưa đến bên cạnh phật tổ, cũng để các nàng tích ít phúc đức, tu tâm dưỡng tính.
Nhưng không ai ngờ, lúc các nàng đang nói chuyện, đại nha hoàn Cẩm Tú bên người lão phu nhân đã chạy tới, vội vàng hồi bẩm báo Hạ Lan Tuyết, "Đại tiểu thư không xong, Nhị di nương các nàng bị ép buộc."
Do lười đọc trước convert mà ta edit sai từ “bắt cóc” thành “ép buộc” ta đã sửa lại rồi mong các nàng thông cảm nha.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện