[Dịch]Độc Giả Xuyên Qua: Quyết Tâm Giữ Chặt Nam Chính - Sưu tầm
Chương 22 : Chương 22
.
Ta ủ rũ chống cằm nhìn cái kẻ nhân cách phân liệt trước mặt.
- Ta nói này, đại gia ngươi chắc chắn rất bận đi, sao không ở trong lâu mà giải quyết mà lại rảnh rỗi đi theo ta tìm người?- Mặc dù rất cảm kích có người giúp đỡ, nhưng mà lại là cái tên nhân cách phân liệt này, ta cảm giác không an toàn một chút nào!
- Gia là chủ, chẳng lẽ ngay cả mấy việc vặt vãnh cũng phải tự tay giải quyết sao? Vậy nuôi bọn chúng phí cơm à?- Nhân cách phân liệt bày ra bộ dáng "ta là chủ ta có quyền" rất đáng đánh, rất vô trách nhiệm.- Vả lại, bổn đại gia đang giúp đỡ kẻ hèn ngươi, ngươi lại có vẻ rất khó chịu, đây là dáng vẻ nên có sao?- Nói rồi vỗ "Rầm" một cái vào cái bàn nhỏ bên cạnh.
- Ta cũng không nhờ ngươi giúp.- Ta cúi đầu lẩm bẩm.
- Hửm? Ngươi đây là rất uất ức sao? Vậy xuống xe, bổn đại gia không tiễn!- Kẻ nào đó làm người tốt không được đền đáp rất phẫn nộ.
- Làm gì có, ngươi nghe nhầm rồi.- Ta rù rì.
Dù sao ta mới đến đây, lại ở luôn một chỗ, nếu một mình đi tìm người thì cũng có chút khó khăn. Đã có người rảnh rỗi giúp như vậy thì vẫn nên biết ơn chút. Dù sao thì đi với hắn cũng rất tiện lợi: không tốn tiền ăn, có xe ngựa loại siêu xịn để đi, lại có kẻ dẫn đường miễn phí, tội gì mà không mặt dày mà nhận chứ? Đương nhiên, điều khó chịu duy nhất là cái tên lâu chủ nhân cách phân liệt này cùng với vị cô nương âm dương quái khí đánh xe kia, cả ngày chả có gì để nói, làm cho một cô nương xinh đẹp hoạt bát như ta cảm thấy rất kìm nén. Ai da, dù sao cũng đang nhờ vả người ta, không nên kén chọn như vậy! Ta lần nữa mặc niệm.
•••
-Ngươi là ai? Sao lại điều khiển cơ thể ta?
Trong không gian tối tăm, Tiểu Bạch vô cùng tức giận chất vấn Mộ Dung Dạ.
- Ngươi là chủ nhân thân thể này, Mộ Dung Dạ sao?- Minh Dạ ngạc nhiên nhìn người thanh niên trước mặt, trước kia vẫn không thấy hắn xuất hiện, còn tưởng hắn đã chết rồi chứ? Dù sao lúc Minh Dạ mở mắt ra, thân thể này đã thương tích đầy mình.
- Cái gì mà Mộ Dung Dạ chứ? Ta là Tiểu Bạch! Lúc bọn người xấu đuổi giết ta, cũng luôn gọi cái tên này, hừ hừ- Tiểu Bạch nhìn người trước mắt, vô cùng bất mãn- Ngươi là ai? Mau cút đi! Ta còn tìm Tiểu Manh, ta nhớ Tiểu Manh!- Tiểu Bạch tức giận xông về phía Kim Dạ, nhưng lại bị phản về.
- Nếu ông trời đã cho ta sống lại trong thân xác ngươi, thì ta sẽ chân trọng điều này. Dù sao ở đây cũng có Phương Huyên, ta không muốn lại rời xa nàng ấy. Không cần biết ngươi có phải chủ nhân thân thể này hay không, hiện nay người có thể làm chủ thân thể này là ta, ngươi nên an phận đi!- Minh Dạ thoát ra khỏi không gian đen tối, bừng tỉnh dậy.
Là mơ sao? Nhìn người bên cạnh, Minh Dạ quyết tâm: Dù mơ hay thật thì hắn cũng quyết không trả lại thân thể này, hắn sẽ không rời xa người phụ nữ mình yêu một lần nào nữa!!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện