[Dịch]Độc Giả Xuyên Qua: Quyết Tâm Giữ Chặt Nam Chính - Sưu tầm
Chương 21 : Chương 21
.
Đã hơn một tháng từ khi làm giao dịch, ta vẫn chưa nhận được tin về Tiểu Bạch. Ta vô cùng sốt ruột đi qua đi lại.
Chả lẽ gặp lừa đảo?
Chắc không đâu, ta đã hỏi thăm rất kĩ rồi mà!
Phải đến đó xem sao vậy!
•••
Vẫn chờ lâu như vậy, vẫn cô nương âm dương quái khí đó, nhưng lần này chỉ cần đi thẳng một đường đến căn phòng kia.
Chả lẽ lần trước ta bị chơi?
Vào phòng, ta không cần ngẩng đầu nhìn xà nhà như trước nữa mà có thể thấy trực tiếp tên mặt nạ kia đang nhàn nhã nằm trên giường đóng vai vương gia phản diện gì đó trong Nhục bồ đoàn kia.... Khụ...
- Khụ.- Ta ho nhẹ một tiếng- Cái kia, ta đến hỏi xem đến bao giờ mới có tin đây?
- Ta đã giao dịch với ngươi bao giờ sao?- Tên kia nhàn nhạt mở miệng.
Bùng nổ! Đó là cảm xúc của ta lúc này!
- Ta đã đợi hơn một tháng cuối cùng lại được cái thái độ gì của ngươi đây?- Ta thở phì phò, hung hăng đến chất vấn- Rốt cuộc danh tiếng của các ngươi từ đâu ra? Thái độ phục vụ kém như vậy, nói thẳng ra là lừa đảo đi! Nếu các ngươi không tìm được người thì nói thẳng ra đi, ta sẽ tự tìm!
Ta thở phì phò chạy ra khỏi lâu, chạy về nhà thu thập hành lý. Bổn cô nương tự tìm, nhờ người khác chỉ phí công, nhất là lừa đảo! Hừ hừ...
Lại chạy đến Nhật Nguyệt lâu, ta xin nghỉ với lão bản, thời hạn nghỉ không quy định, dù sao cũng không biết bao giờ có thể tìm thấy Tiểu Bạch.
Vừa ra khỏi lâu, vị cô nương âm dương quái khí trong tập đoàn lừa đảo kia liền phi ngựa tới, thiếu chút nữa đưa ta gặp diêm vương.
- Cô cưỡi ngựa giữa phố như vậy không sợ gây án mạng à?- Ta khó chịu, dù sao cũng không cần bọn họ, cũng chẳng cần nịnh nọt.
- Đây là tin cô cần.- Âm dương cô nương lạnh nhạt ném cho ta tờ giấy rồi phi ngựa đi mất.
Ta ngu ngơ mở tờ giấy ra.
- Nam Phương lâu?- Ta lật đi lật lại tờ giấy, Nam Phương lâu có liên quan gì đến tin tức ta cần?
A, chả lẽ Tiểu Bạch đang ở đó? Mắt ta vụt sáng, vội vội vàng vàng chạy vào Nhật Nguyệt lâu hỏi thăm Nam Phương lâu ở đâu, cầu mong là gần chút để ta có thể nhanh chóng gặp lại Tiểu Bạch!!! Tiểu Bạch yêu dấu.... Tiểu Bạch đáng yêu ~~~
•••
Ở một chỗ nào đó...
- Sao vậy, Dạ?- Phương Huyên dang tay ôm cổ Mộ Dung Dạ, cọ cọ đầu làm nũng hỏi
- Không có gì.- Mộ Dung Dạ lắc đầu, dạo này luôn có cảm giác kì quái, giống như ai đó đang không ngừng nhắc đến mình, làm hắn cả người không thoải mái. Lại có cảm giác nhớ nhung cô đơn ai đó xuất phát từ bên trong hắn mà như không phải từ hắn.
- Dạ, ta thấy dạo này chàng hơi lạ đó, từ sau khi chàng trở về thì đã vậy rồi. Có phải chàng yêu thích cô nương nào khác rồi không? Không để ý ta rồi?- Phương Huyên phụng phịu bỏ tay ra, quay người đi chỗ khác, ánh mắt lóe lóe.
- Sao có thể?- Mộ Dung Dạ thoát khỏi suy nghĩ, quay lại kéo Phương Huyên vào lòng- Nàng còn không hiểu tâm ý ta sao? Dù sao chúng ta cũng lớn lên cùng nhau từ nơi đó, ngoài nàng ra ta sẽ không để mắt đến bất cứ ai!
- Được rồi, ta biết chàng mà, bình thường mặt lạnh như vậy mà miệng ngọt thế?- Phương Huyên cười ngọt ngào quay đầu lại.
Lúc Dạ mất tích có gặp một người rất giống Dạ, nhưng tính cách lại khác hoàn toàn. Dù sao trước kia được đào tạo thành bác sĩ tâm lý, những việc như thế này trước nên điều tra rõ rồi giải quyết dứt điểm luôn. Nếu người đó là Dạ, vậy thì dễ giải quyết, còn nếu không.... Dứt khoát thu vào hậu cung của nàng đi, dù sao khẩu vị tiểu bạch thỏ như vậy nàng vẫn chưa nếm thử.
Phương Huyên rúc trong ngực Mộ Dung Dạ, khẽ liếm môi, trong mắt lóe ra toan tính.
Còn Mộ Dung Dạ vẫn chìm trong suy nghĩ miên man
Hai người tuy ôm nhau nhưng suy nghĩ lại xa nhau, xa rất xa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện