[Dịch] Độc Bộ Thiên Hạ
Chương 32 : Giết ngươi như giết chó
.
Phương Hòa vừa mới rơi xuống đất, liền thấy Diệp Húc ôm khối đá lớn nhảy lên, lấy tảng đá làm chùy, nện thẳng xuống đầu hắn. Hắn không khỏi kinh hãi muốn chết, chỉ còn cách cố gắng dùng chân khí toàn thân đón nhận.
Răng rắc!
Tảng đá lớn dưới chưởng lực của hắn nứt ra thành vô số khối nhỏ, đá nhỏ bay tán loạn, một bàn tay to màu tím hạ xuống, đụng thẳng một chỗ với bàn tay của Phương Hòa.
Phương Hòa không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu tươi ẩn chứa chân khí Xích Mãng Liệt Hỏa. Chân khí vừa mới tiếp xúc không khí, liền kêu lên một tiếng bốc cháy.
Diệp Húc công kích thật sự quá nhanh, một lần lại liên tiếp một lần, khiến cho hắn mệt mỏi ứng phó, căn bản không có cơ hội thở dốc!
Thiếu niên áo lam này ngày thường nhìn như điềm đạm nho nhã, nhưng chỉ khi động thủ, giống như một cỗ máy chiến đấu vậy, thế công như cuồng phong mưa rào, không ngừng không nghỉ!
Phương Hòa tưởng rằng tu vi của Diệp Húc bị phế, là quả hồng mềm, muốn nắn như thế nào thì có thể nắn. Bởi vậy mới hứa hẹn với Phương Chung Sơn như vậy.
Không ngờ quả hồng mềm này biến thành tảng đá cứng rắn. Hắn không thể gặm được, ngược lại khả năng làm răng nanh của hắn đứt đoạn.
“Tiểu tử này chẳng lẽ có linh đan diệu dược gì, có thể rèn luyện thân xác tới cường độ này. Không ngờ có thể oanh phá được tiên thiên cương khí của ta?” Phương Hòa trong miệng hộc máu, khiếp sợ vạn phần.
Diệp Húc cũng một ngụm máu tươi nhảy lên yết hầu, chỉ cảm thấy kinh mạch bên trong cơ thể mình nóng bỏng một mảnh. Hắn bị chân khí Xích Mãng Liệt Hỏa của Phương Hòa xâm nhập vào bên trong kinh mạch. Thậm chí ngay cả Thương Minh chân khí cũng có xu thế bị đốt cháy!
Thân thể tiên thiên bá đạo vô cùng, nhưng tiên thiên cương khí cũng đồng dạng bá đạo. Lấy Thương Minh Luyện Thể quyết thất trọng tu vi, căn bản không thể ngăn cản được!
Nếu không có luyện thành thân thể tiên thiên, ngay từ đầu khi thế liền chiếm thượng phong, lấy thế đè người, chỉ sợ hắn căn bản không phải là đối thủ của Phương Hòa.
Thân thể tiên thiên thuộc về ngoại công tiên thiên, mà tiên thiên cương khí là nội công tiên thiên. Hai loại cảnh giới tiên thiên này cũng không phân cao thấp.
Diệp Húc vừa mới luyện thành thân thể tiên thiên, mà Phương Hòa lại sớm tiến vào cảnh giới ngưng khí thành cương. Bởi vậy hai người có chút chênh lệch, tuy nhiên chênh leehcj không có lớn nhưng trong tưởng tượng của Phương Hòa.
“Nếu ta đã chiếm thế thượng phong, Phương Hòa liền không có cơ hội trở mình, chỉ có thể bị ta đánh thôi!”
Hắn đột nhiên nhảy lên, chân quét ngang, quét một cây cổ thụ thành hai đoạn, quát tháo một tiếng, ôm lấy gốc đại thụ này quét ngang tới!
Phương Hòa gầm lên, bàn tay như đao, thẳng tắp đập xuống, đại thụ lập tực bị bẻ gãy, Xích Mãng Liệt Hỏa chân khí lập tức đốt cháy cái đại thụ, thế lửa hừng hực!
Diệp Húc cầm lấy một chỗ khác của cổ thụ, lấy cây làm côn, hướng tới Phương Hòa hung hăng đánh tới, thế lửa ngày càng tràn đầy!
Hai tay cùng đại thụ chạm vào nhau, lực lượng bùng nổ, Phương Hòa lảo đảo lui về phía sau. Cây đại thụ gặp phải lực lượng hai người giáp công vỡ thành từng mạnh, hóa thành những mảnh vụn gỗ!
Ông!
Những vụn gỗ bị chân khí Xích Mãng Liệt Hỏa đốt lên, hình thành những hỏa cầu thật lớn trong không trung, nhiệt độ cao đáng sợ!
Hỏa cầu đột nhiên vỡ ra, một bàn tay to màu tím đập thẳng vào liệt hỏa, thật mạnh dừng ở ngực của Phương Hòa, thanh âm xương gãy truyền tới!
Phương Hòa bị đánh bay tại chỗ, dừng ở bên ngoài mấy trượng, lập tức xoay người nhảy lên, dưới chân lảo đảo mấy cái, ngã xuống dưới đất.
Một kích này của Diệp Húc đã đánh nát sáu căn xương sườn của hắn, làm vỡ nát cả tâm mạch của hắn, cắt đứt sức sống!
Hỏa cầu dần dần tắt, Phương Hòa ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Diệp Húc mặc một bộ quần áo màu lam chậm rãi đi từ trong ngọn lửa đi ra. Trên mặt hiện một đám mây tía, lập tức khôi phục nguyên trạng, khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt.
“Ta thành tựu tiên thiên có hơn hai mươi sáu năm, không nghĩ tới còn không phải đối thủ thất gia! Diệp gia Diệp Thiếu Bảo, quả nhiên là kỳ tài ngút trời, danh bất hư truyền!”
Phương Hòa trong miệng máu tươi không ngừng trào ra, trong mắt hắn lộ ra màu sắc độc ác, nhe răng cười độc ác nói: “Tuy nhiên Diệp thất gia, chỉ sợ ngươi cũng bị thương rất nặng đi? ở Hắc Hộc Lĩnh này, nghĩ muốn giết ngươi cũng không chỉ có một mình ta. Diệp Ly tu vi cao minh hơn xa ta, đã tu luyện tới cảnh giới cương khí ngoại phóng! Hắn rất nhanh sẽ tới đây, lấy trạng thái hiện giờ của ngươi, chỉ có một đường chết!”
Diệp Húc ngăn chặn máu tươi nhảy lên yết hầu, thản nhiên nói: “Phương Hòa, ngươi đã chết, cần gì phải quan tâm tới chuyện của ta?”
Phương Hòa sắc mặt như tro tàn, giãy dựa đứng dậy, sửa sang lại vạt áo, đột nhiên hướng về phía Phương gia Liễu Châu quỳ xuống, khấu đầu vài cái thật mạnh.
“Chủ nhân, lão nô vô năng, không thể thay thế thiếu gia báo thù, xin chủ nhân thứ lỗi!”
Vừa dứt lời, Phương Hòa đột nhiên thả người dựng lên, đánh tới Diệp Húc, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Bảo, cho dù ta chết, ta cũng không thể cho ngươi sống khá giả!”
Diệp Húc đứng tại chỗ, không chút sứt mẻ, tùy ý để hắn đánh tới chính mình.
Phương Hòa bóng dáng còn chưa bổ nhào tới trước mặt hắn, đột nhiên tai mắt mũi miệng toát ra một cỗ liệt hỏa. Cỗ liệt hỏa từ trong cơ thể hắn thiêu đốt ra bên ngoài, trong chớp mắt hóa thành tro tàn!
Xích Mãng Liệt Hỏa công của hắn đã tu luyện tới cảnh giới tiên thiên, ngưng khí thành cương, bá đạo vô cùng. Tâm mạch sau khi bị Diệp Húc chấn vỡ, chân khí mãnh liệt giống như con ngựa thoát khỏi dây cương, chạy khắp nơi, làm cho thân hình hắn cháy sạch không còn một chút gì.
Mấy đốm lửa bay sát qua tóc mai, tai của Diệp Húc. Một cường giả tiên thiên, cứ như vậy mà hóa thành tro bụi.
Diệp Húc trong lòng thầm than một tiếng, Phương Hòa đối với Phương Chung Sơn trung thành tận tâm, khiến cho hắn không khỏi nhớ tới lão bộc Tô Phúc vẫn chiếu cố cho cuộc sống hàng ngày của mình trước đây.
Tô Phúc đối với hắn cũng trung thành và tận tâm, cẩn thận chiếu cố cho hắn. Khi biết chính mình chỉ còn sống được không lâu, còn chạy về quê mang Tô Kiều Kiều tới, để cho Tô Kiều Kiều thay lão chăm sóc cho Diệp Húc.
Diệp Húc sau khi mất cha mẹ, hắn tuổi còn nhỏ, không biết cái gì gọi là bi thống, mà Tô Phúc cùng hắn nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy. Trong lòng của Diệp Húc đã sớm đem lão trở thành bề trên của mình, thân nha.
Tô Phúc chết rồi, rốt cuộc hắn cũng cảm nhận được nỗi đau đớn của việc mất đi thân nhân.
“Tô lão yên tâm, chỉ cần ta còn một hơi thở, đời này ta sẽ bảo hộ Kiều Kiều, sẽ không cho nàng một chút thương tổn gì cả!”
Diệp Húc thân hình bắn lên, rời khỏi rừng núi, chạy xa xa đi.
Đột nhiên tiếng vó ngựa truyền tới, Diệp Ly, Diệp bân, đám người cưỡi tuấn mã lần lượt tiến tới, nhanh chóng tiếp cận hắn.
Diệp Húc trong lòng trầm xuống, đám người Diệp Ly rốt cuộc vẫn chạy tới. Mà trong cơ thể hắn, chân khí Xích Mãng Liệt Hỏa của Phương Hòa vẫn đấu đá ở bên trong cơ thể hắn, quấy nhiễu nội tức hắn.
Nếu cho hắn nửa ngày, hắn tất nhiên có thể khu trừ được chân khí dị chủng. Đáng tiếc đám người Diệp Ly một lòng muốn hắn chết, khẳng định sẽ không có cơ hội chữa thương.
Đám người Diệp Bân giương cung bắn tên, mũi tên bay vù vù hướng thẳng tới hắn.
Diệp Húc ngăn chặn Xích Mãng Liệt Hỏa chân khí, thân hình giống như một cơ dơi lớn, linh hoạt tránh thoát mấy mũi tên, lao thẳng tới phía trước.
Diệp Ly âm trầm cười nói: “Thất gia, làm gì đấy? trốn là vô ích, lúc này còn cách thời gian săn thú chấm dứt những hai ngày nữa. Chẳng lẽ ngươi có thể không ăn không uống chạy suốt hai ngày?”
Diệp Phong cười ha ha, thương thế của hắn chưa lành, vừa cười tác động tới xương sườn bị gãy, ho khan liên tục: “Lão thất, ngươi thật đúng là may mắn, ngay cả Phương Hòa cũng không thể giết được ngươi! Tuy nhiên ngươi có thể chết trên tay huynh đệ mình, có thể xem là điều may mắn trong bất hạnh đi!”
Hắn không biết Phương Hòa đã bị mất mạng, còn tưởng rằng Diệp Húc bị thua trong tay Phương Hòa, chạy trối chết, bởi vậy vui sướng khi người gặp họa.
Diệp Tân rung đùi đắc ý, âm thanh cười nói: “Thanh sơn mai trung hồn, túng tử hiệp cốt hương (..)! Thất ca, ta xem ngươi không chạy thoát rồi, nơi này non xanh núi biếc, đúng là nơi chôn cất tốt cho ngươi, táng thân chỗ này đi à!”
Diệp Bân cười ha ha, tán thưởng nói: “Thập tam đệ đại tài, ngâm một câu thơ tốt à!”
Mấy người cười to không ngừng, nhìn Diệp Húc như nhìn miếng thịt trên thớt, chỉ chờ bọn hắn xâu xé.
Diệp Kiên dưới khố là thiên lý mã nổi danh về tốc độ. Tốc độ của hắn nhanh nhất, bỏ qua mọi người một bên, nhanh chóng tiếp cận tới Diệp Húc. Hắn giương cung hướng hậu tâm Diệp Húc bắn tới, nếu hắn biết Phương Hòa chết ở trong tay Diệp Húc, hắn tuyệt đối sẽ không tới Diệp Húc gần như vậy.
“Lão thất, chúng ta giết ngươi như giết chó, ngươi cứ yên tâm mà chết đi! Sau khi ngươi chết, nha hoàn xinh đẹp động lòng người của ngươi, ta sẽ thay ngươi chiếu cố, khiến nàng uyển chuyển rên rỉ trên giường của ta…”
Xuy!
Diệp Kiên còn chưa nói xong, một bóng đen bay tới xuyên thủng đầu của hắn. Lực lượng thật lớn đưa hắn bay khỏi lưng ngựa gắt gao cắm vào thân cây.
Diệp Kiên khóe miệng vẫn còn lộ ra ý cười, không phát hiện ra mình đã chết!
“Lão cửu đã chết!” Diệp Tân thất thanh kêu to, suýt nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Đám người Diệp Bân vội vàng ghìm lại cương ngựa, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy vật xỏ xuyên qua đầu của Diệp Kiên là một nhánh cây to bằng ngón tay cái. Trong lòng không khỏi lạnh hết cả người.
Diệp Húc tùy tay vẻ một nhánh cây, run rẩy tay, phóng ra còn nhanh hơn cả tên bắn, dễ dàng nhanh chóng giết chết Diệp Kiên. Thực lực này thật là khủng bố.
Diệp Ly sắc mặt âm trầm như nước, lạnh giọng nói: “Mấy vị thiếu gia, không được gần hắn quá!”
Diệp Phong Diệp Tân rùng mình mấy cái, không dám đuổi theo.
Diệp Bân ỷ vào bản thân luyện được Thương Minh Luyện Thể quyết tới bát trọng, Diệp Húc căn bản không thể đả thương hắn một chút mảy may nào. Hắn cùng Diệp Ly song song đuổi tới Diệp Húc, kêu lên: “Tiện nô, ngươi giết Diệp Kiên, đây là tử tội, còn không đứng lại nhận cái chết?”
Diệp Húc chạy như điên, cười lạnh nói: “Nhị ca, ngươi quá ngây thơ rồi, các ngươi muốn giết ta, chẳng lẽ còn muốn ta không chút phản kháng sao, ngoan ngoãn nghển cổ chờ chết sao?”
Diệp Ly hừ lạnh một tiếng nói: “Nhị gia, không cần phải nói lời vô nghĩa với hắn! Cửu gia bị giết, cho dù là phủ chủ cũng không bảo vệ được hắn!”
Hai người phóng ngựa như bay, vó ngựa tung bay, xít sao đi theo phía sau Diệp Húc.
Diệp Ly sát khí đại động, đột nhiên từ trên lưng ngựa bay lên, tốc độ so với tuấn mã còn muốn nhanh hơn ba phần, nhanh chóng tiếp cận Diệp Húc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện