[Dịch]Đoán Hung

Chương 3 :  Đoán Hung Tập 1 Trò Chơi Ma Đoán Hung Tập 1 Trò Chơi Ma Seung Gi

Người đăng: Seung Gi

Về nhà, Tây Môn Thông không ngủ ngay. Kể từ khi li hôn với vợ vào mấy năm trước, Tây Môn đã quen thói ngủ trễ nên ngày nào cũng ngủ tới giữa trưa, sau khi thức dậy thì chuẩn bị đi quay. Dù vậy hắn vẫn giữ cho giấc ngủ được đầy đủ để bộ não được nghỉ ngơi. Chuyện ngày hôm nay khiến hắn có chút kích thích, dưới trạng thái hưng phấn thế này nên hắn rất khó đi vào giấc ngủ. Có thể là do mạng. Tây Môn châm một điếu thuốc, ngồi trước màn hình máy tính. Mặc dù hiện tại hắn là một người đàn ông thành đạt nhưng trong thế giới nội tâm vẫn luôn mong đợi một chút gì đó, thậm chí vụ án Lưu Hải hôm nay cũng không khiến hắn cảm thấy bất ngờ, bởi vì hắn có một dự cảm, sẽ có ngày nào đó có một việc tương tự xảy ra cạnh hắn, thay đổi cuộc sống của hắn, kích hoạt hết khả năng trời ban của hắn. Chỉ cần trời đã ban cho tài hoa thì nó sẽ không bị mai một. Hình ảnh Lưu Hải thỉnh thoảng lại xuất hiện trong đầu hắn, tên đó buông xuôi, giống như đang chờ số mạng đẩy hắn tới cái chết. Lúc này chắc gã cũng không thể ngủ được, có lẽ còn đang nói chuyện với linh hồn nọ. Tây Môn Thông nằm trên giường, bật đèn bàn, nhớ lại từng chữ mà tên đó đã khai, từ từ, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt lưỡi đao của hắn. Hừng sáng Bạch Phương đã gọi điện báo tư liệu đã tới, việc này khiến Tây Môn Thông phá vỡ thói quen thường ngày, lê thân thể nặng trịch tới cục cảnh sát. "Ông xem đi, đây là tất cả tư liệu, tư liệu phía Giang Thành cung cấp không đầy đủ, thời gian lâu quá. Nhưng có một điều có thể chứng mình, bức mail mà Lưu Hải đã nói là có thật, ông xem nè, đây là bản photo của tờ báo đó." Bạch Phương vừa nhìn thấy Tây Môn Thông thì vội vàng nói: "Nhưng như thế càng làm vụ án thêm rắc rối." Tây Môn Thông cầm lấy phần tư liệu, đọc kĩ sự kiện bắt cóc. "So sánh với lời kể của cha Lưu Hải thì có chỗ không khớp, ông xem." Tây Môn Thông chỉ vào một chỗ cho Bạch Phương thấy: "Trên đây có ghi, sau ngày thứ 5 thì bọn cướp mới giết Lưu Ngôn. Ha ha, đây đúng thật là một manh mối, bốn tên cướp, ba trên trốn thoát. Lưu Cương, Trần Thế, Đỗ Hiểu Minh, ba tên này thật lớn gan, chạy tới chổ của chúng ta mà ngay cả tên cũng không chịu đổi." "Điều kiện lúc đó rất tệ, ai biết ai chứ." "Chúng ta tới bệnh viện." Tây Môn Thông kéo Bạch Phương: "Mang hết tư liệu theo, tôi vừa đi vừa đọc." "Gặp phụ thân của Lưu Hải?" "Đúng, ông ta là đương sự, tôi có câu hỏi muốn xác nhận lại một chút." "Ông gấp gì chứ." Bạch Phương xách tư liệu. "Tôi nghỉ ngơi hai ngày, phải phá cho xong vụ án này, thứ hai tôi còn phải đi làm." "Khẩu khí không nhỏ." Bạch Phương mỉm cười. Xe hơi chạy trên đường cái như bay, trời rất âm u, báo hiệu một trận mưa to sắp kéo tới. "Có tư liệu về người nhà Lưu Ngôn không?" "Có nhưng không đầy đủ, để tôi đọc cho ông. Phụ thân Lưu Ngôn tên là Lưu Hải Chu, là một nhà văn viết tuồng ở địa phương, sau khi bị cách chức thì tự sát, lúc đó hắn bị gọi là Hán gian, nói hắn có quan hệ không rõ với nước ngoài. Anh họ của Lưu Hải Chu làm người phiên dịch cho nước Nhật khi kháng chiến, về sau thì chạy trốn sang Nhật luôn. Có thể đây là nguyên nhân Lưu Hải Chu bị phê bình. Mẫu thân Lưu Ngôn tên là Trương Bình Nhi, tên này vào thời đó có vẻ rất tân thời nhỉ? Nàng là một cô đào, trước hai ngày Lưu Ngôn bị giết đã thắt cổ tự sát." "Cô ta có bao nhiêu đứa con?" "Trên hồ sơ không có ghi, nếu như Lưu Ngôn không bị bắt cóc thì sợ rằng cả hồ sợ về cha mẹ của hắn cũng chẳng có." Đó là một căn phòng bệnh xa hoa, có không ít hoa tươi cùng giỏ trái cây, xem ra có không ít người tới thăm bệnh nhân. Lúc này bên ngoài đã bắt đầu mưa, mưa mùa hè luôn lớn, thỉnh thoảng còn truyền tới tiếng sấm sét. Phòng bệnh trong bật đèn, y tá nói bệnh nhân sợ ánh sáng. Đứng trong hoàn cảnh như vậy, Tây Môn Thông nhất thời cảm thấy buồn ngủ. Một tia chớp lướt qua gần đó, phòng bệnh sáng lên, chiếu sáng bức họa Quan Âm trên giường bệnh. Phụ thân Lưu Hải nằm trên giường bệnh có vẻ suy yếu, con bị bỏ tù là một đả kích không nhỏ với ông ta, hoặc, còn có chuyện nào đó khiến ông bất an, cũng chỉ có ông là biết được. Được bác sĩ đồng ý, cả hai có 10 phút, Tây Môn cười nói với Bạch Phương: nhiêu đó đủ rồi. "Lưu tiên sinh, chúng tôi không có nhiều thời gian, tôi cùng đội trưởng Bạch vừa về từ Giang Thành, cũng là nhà cũ của ngài, tôi có vài vấn đề muốn nói ngài, được chứ?" Ông già nhìn Tây Môn, lại nhìn Bạch Phương, gật đầu, chậm rãi nói: "Tôi từng thấy cậu, cậu là cái cậu MC nọ, báo ứng mà." Ông già nhẹ nhàng lần phật châu. "Vào hôm ngài nhận được lá thư bắt cóc có phải có một người phụ nữ tới tìm ngài?" Ông già không nói gì cả, nước mắt chảy xuống. "Có phải đó là vợ của Lưu Hải Chu, cũng chính là Trương Bình Nhi." Ông già vẫn không nói gì, chỉ gật đầu. "Cô ta tới đó làm gì?" "Mượn tiền." "Sau đó thì sao?" "Tôi bảo cô ta chờ vài hôm để gom tiền, cô ta nài nỉ xong thì rời đi." "Năm ngày sau, ngài lén rời khỏi đó." Ông già gật đầu. "Có lẽ thật sự là báo ứng, mẹ của Lưu Ngôn không có tiền, vì sao không đi báo cảnh sát?" "Bình Nhi rất sợ, cũng do tôi đã đồng ý giúp cổ..." Ông già không nói thêm được gì nữa. "Ngài biết tình huống nhà Lưu Hải Chu chứ?" "Cổ là một góa phụ." "Trong nhà của cô ta còn những ai?" Ông già nhắm mắt lại xoay đầu đi. Không biết ông giấu gì trong lòng. Tia chớp lại lướt ngang, chiếu sáng khuôn mặt hẹp dài của Tây Môn Thông. Ra khỏi bệnh viện, cả hai người bị mưa làm ướt. Ngồi trên xe, Bạch Phương nói: "Ông ta nói thật chứ?" "Có lẽ, điều có thể ông ta đều đã nói, tôi thấy ông ta sắp tiêu rồi, ông có từng nghe một câu như thế này không: người chết, nói được là tốt. Đây là một gánh nặng trong lòng của ông ta, nói ra sẽ dễ chịu một chút. Ít nhất, trong kinh Địa Tạng có nói như thế." "Thực ra cũng khó cho ổng, chuyện không liên quan tới bản thân mà muốn ổng lấy tiền ra, sợ rằng khó làm được." "Có lẽ trong đó còn có chuyện xưa, sẽ không đơn giản thế đâu." "Tôi thấy vụ án này là một câu chuyện xưa, hiện tại chuyện càng rắc rối, ngoại trừ máy tính giết người ra thì những điều khác đều là thật." "Ông nói sai rồi, thực ra sự thật đang nhô lên khỏi mặt nước, nhưng tôi cần phải cẩn thận chứng minh suy đoán một lát, xem ra phải thẩm vấn Lưu Hải lại." "Sau đó?" "Nếu vận may tốt thì ngày mai chúng ta có thể đi bắt ma." "Ngày mai?" "Ngày mai." Tây Môn Thông không nói nữa mà dựa lưng vào ghế nhắm mắt lại. Sáng sớm rời giường, hắn có chút khó chịu. Tinh thần của Lưu Hải so với lần trước thì tiều tụy hơn, xem ra hắn đang gắng gượng, rốt cuộc hắn đang sợ điều gì? Tây Môn Thông cho hắn một điếu thuốc, bảo hắn ngồi xuống. "Chúng tôi đã xem qua rồi, thực tế Lưu Ngôn đã chết, trò chơi có thể giết người mà cậu đã nói e là thật, nhưng tất cả mọi chuyện đã qua, tôi nghĩ linh hồn của Lưu Ngôn đã yên nghỉ." Câu đầu tiên của Lưu Ngôn khiến mọi người có mặt ở đây đều bất ngờ, thư ký thoáng nhìn Bạch Phương, Bạch Phương ra hiệu cứ tiếp tục. "Lưu Ngôn thay tôi chết, tôi cũng thay cậu ấy báo thù, tất cả đã hết." Lưu Hải nghe Tây Môn Thông nói như thế thì bình tĩnh nói. "Xuất phát từ tò mò, tôi muốn hỏi cậu vài vân đề, mỗi lần hồn ma của Lưu Ngôn tới tìm cậu đều là buổi tối? Đúng không?" "Đúng thế." "Cậu nói tay của gã rất lạnh, cậu cầm tay gã mấy lần rồi?" "Mỗi lần gã đi đều lễ phép bắt tay với tôi chào từ biệt, tôi nghĩ đây là thói quen của gã, phải rồi, trừ lần cuối cùng, đó là đêm hắn về khuya." "Trước kia gã không có thói quen này nhỉ." "Đương nhiên." "Hồn ma cũng cần đi toilet?" "Hình như vậy." "Đều đi vào trước lúc gã rời khỏi, đúng không?" Lưu Hải suy nghĩ một chút, gật đầu. "Gã đi giầy gì? Mỗi lần đều giống nhau chứ?" "Không giống, có khi là giầy du lịch, có khi là giầy da, bởi vì vào nhà phải thay giầy nên tôi có ấn tượng sâu." "Cậu mời gã uống, hắn không uống lần nào, đúng không?" "Chắc phải." "Cậu có thể hình dung hình tượng của gã một chút không?" Tây Môn Thông nhìn Lưu Hải, nói: "Đừng sợ, hiện tại là ban ngày." Lưu Hải nhắm mắt lại, giống như hồn ma nọ xuất hiện trước mắt của hắn, thật lâu sau, hắn mở mắt, chậm rãi nói: "Gã cao hơn tôi, thoạt nhìn rất lực lưỡng, tóc dài, sắc mặt tái nhợt gần như không có máu, môi rất đỏ như chảy máu, quần áo rất chỉnh tề, nhưng có hơi dày, tôi nghĩ chắc là do khi gã chết không mặc đủ quần áo, phải rồi, tôi còn nhớ trên người của gã có một mùi kỳ lạ, là mùi thơm, rất nhạt." "Máy tính mà cậu dùng giết người bây giờ sao rồi?" "Tôi không rõ lắm, tóm lại tối om như mực, giống như đã chết." "Cậu có liên lạc với công ty máy tính đó không?" "Tôi gọi điện báo bọn họ tới xem máy nhưng khi tôi hỏi tới Lưu Ngôn thì bọn họ nói không có người này." "Trước đó cậu có gặp gã không?" "Không, tôi gần như quên mất người này." "Nhưng gã tìm được cậu." "Xem ra vận mệnh đã định sẵn." "Trước kia có phải cậu rất nhát gan, hoặc tin có hồn ma tồn tại?" "Trước đó thân thể của tôi không tốt, luôn nằm thấy ác mộng, ngủ không ngon, phụ thân làm lễ cúng cho tôi, pháp sư được mời tới nói tôi trúng tà, chuyện sau đó thì tôi không rõ, chỉ nhớ lúc đó mở tiệc, còn có ca kịch." "Lưu Ngôn có bóng không?" Bạch Phương thình lình hỏi một câu. "Tôi không để ý chuyện đó." Lưu Hải khẩn trương nhìn Bạch Phương. Tây Mông thoáng nhìn Bạch Phương, cười, tiếp tục hỏi Lưu Hải: "Mỗi lần gã đều xách theo một chiếc túi, có đúng không?" "Đúng, cùng loại với túi đựng laptop." "Vào toilet cũng mang theo? Cậu không thấy lạ sao?" "Khi đó tôi không phát giác nhưng cậu ấy sắp rời khỏi nên xách theo là lẽ tự nhiên." "Lưu Ngôn bằng cậu?" "Phải, cùng cầm tinh con hổ." "Được rồi, Lưu Hải, tối nay cậu ngủ một giấc cho thật ngon, đừng cảm thấy nặng nề, nếu vận may của cậu tốt thì qua một khoảng thời gian nữa cậu có thể về nhà." "Tôi đã giết người, luật pháp không thể buông tha cho tôi." "Người không phải do cậu giết, không phải cậu nói là do máy tính sao? Nó đã hỏng rồi, coi như đã bị trừng phạt." Cảnh sát dắt Lưu Hải đi, Bạch Phương nhìn Tây Môn, giống như không quen biết đối phương: "Ông bán thuốc gì vậy? Tôi bị ông làm cho hồ đồ rồi nè, hỏng một cái máy tính thì xong việc sao? CÒN BA MẠNG NGƯỜI THÌ SAO!" "Tôi trấn an Lưu Hải một chút, cậu ta bị áp lực quá nhiều. Vả lại, cậu ta cũng vô tội." "Vậy ai là hung thủ?" "Quá rõ, Lưu Ngôn, hoặc hồn ma!" "Tây Môn, ông phát điên rồi à?" "Ông không tin tôi?" "Sao tôi tin ông cho được, trừ phi ông bắt được con ma về đây cho tôi xem." "Không thành vấn đề, thế nhưng ông phải an bài giúp tôi." "Ông muốn mời đạo sĩ à, tôi không biết đâu." Bạch Phương vuốt tóc theo thói quen. "Không cần, giữa trưa hôm nay chúng ta chỉ cần tuyên bố một tin tức, tuyên truyền càng rầm rộ càng tốt, báo, internet cả TV nữa, về phía truyền hình tôi sẽ liên lạc giúp ông, nội dung đó là: vụ giết người liên hoàn công thảm vào buổi sáng ngày mốt." "Chưa định án thì công thẩm thế nào?" "Thực ra là một kế hoạch, tôi muốn dụ con ma tới." "Tôi hiểu ý ông rồi, ma mà ông nói thực ra là một kẻ khác." "Xem ra ông đã hiểu, OK, dắt tôi tới chỗ công thẩm phạm nhân." "Được, tôi đi công bố tin tức, không biết ở âm phủ có báo với TV không nữa." Đại sảnh công thẩm rất lớn, ngày thường được dùng như sân bóng rỗ, khi không xét xử án kiện thì nhân viên cảnh sát thường rèn luyện cùng thi đấu ở chỗ này. Sân bóng chỉ có một khán đài từ thấp tới cao. Hai lối ra vào rất dài chia khán đài thành ba đoạn. Tây Môn Thông đứng ở vị trí cao nhất quan sát một lát, lại đi xuống nhìn tới nhìn lui, biểu hiện của hắn rất vừa lòng. "Công thẩm ngày mai ai cũng cho vào, khóa cửa thứ nhất lại, chỉ chừa một cánh cửa này, sau đó cho thuộc hạ của ông mặc thường phục. Tìm thêm vài người, còn xe nữa, không cần xe cảnh sát, một khi mục tiêu xuất hiện thì chúng ta sẽ thông báo cho bọn họ, không cần phải bắt ngay mà phải theo dõi tới hang ổ của con ma, bởi vì chúng ta cần chứng cớ rõ ràng, rõ chứ?" "Hiểu rồi, còn gì không?" "Ngài mai chúng mình dắt theo Lưu Hải ngồi ở chổ này." "Có thể nói rõ hơn tí không?" "Ông đi mua băng dính cho tôi đi." Tây Môn nở nụ cười. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang