[Dịch]Đóa Ngô Đồng Nở Rộ - Sưu tầm

Chương 8 : Không dứt

Người đăng: 

.
Thường Tiếu mẫn cảm đối với hai cái âm người đẹp này, đều là Dư Phi làm hại. Giả vờ ứng một câu, "Chuyện này, mắt Quý đẹp trai không đau?" Bên cạnh đột nhiên có người phản ứng kịp, "Là cậu làm?" Có hai người nhẹ giọng nghị luận, "Cậu chính là Thường Tiếu trong truyền thuyết?" "Đó là, hai vạn mét, trùm sò." "Còn Quý đại soái sống như của quý." "Tức giận đến mức mấy ngày nay cậu ấy đều cơm nước không ngon." "Tiếp theo ngay cả máy tính cũng không mở, không thèm báo thù... Chiêu này cao." ... Quý Hiểu Đồng không để ý, chỉ cảm thấy đã đánh mất mặt mũi, mà bất đắc dĩ là đối diện lại là giống cái, tổng không thể động thủ thật, ẩn nhẫn cắn răng, "Làm người đừng quá được voi đòi tiên." Cô nghe xong dừng một chút, gật đầu nói, "Có đạo lý." Thầm nghĩ đích xác không thể làm người có lòng dạ hẹp hòi, vì thế cười cười, "Tôi đây hào phóng, sẽ không tặng cậu quyền thứ hai." Bên cạnh lại có người cười trộm, Quý Hiểu Đồng mắt lạnh liếc bọn họ một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hai tay chậm rì rì dò vào túi quần jeans, chậm rãi tới gần hướng cô hai bước, cố ý hạ giọng, hơi hơi khom người áp hướng cô, khóe miệng chứa ý cười, nhẹ nhàng bật hơi bên tai cô ——hai người gần nhau nên thanh tuyến lộ ra mị hoặc từ tính, một đôi mắt đào hoa phóng điện, "Vậy thì cậu... Có mưu đồ khác?" Người tự biết. Phàm là sinh vật giống cái, đối với cử động bình thường này của Quý Hiểu Đồng đều không thể không hô hấp khó khăn, mặt đỏ tai hồng, đầu óc thiếu dưỡng chờ tổng hợp triệu chứng, đủ loại dấu hiệu, khiến anh thấy bày khuôn mặt tuấn tú ra thì lực sát thương không biết cũng khó khăn. Hôm nay anh áp dụng kiểu tiến công gần, chẳng sợ nội tiết tố phái nam trong Thường Tiếu lớn lên, đối mặt anh mỉm cười "điên đảo chúng sinh", chỉ cần cô còn sót lại một tia tự giác nữ tính, tuyệt đối là giết không tha! "Đã chết đều phải yêu —— không vô cùng nhuần nhuyễn không thoải mái —— " "Cậu..." Giữa tiếng chuông di động cực kỳ bi ai, Thường Tiếu rốt cục mở miệng. Thế nào? Thế nào? Quý Hiểu Đồng lạnh lùng cười trong lòng, xấu hổ sao? Thẹn thùng sao? Không ngờ mặt như lửa đốt? "Xin nhường." Thường Tiếu, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh, quân tử thẳng thắn vô tư. "..." "Tôi nói nhường một chút." Thường Tiếu liếc anh một cái, chậc, tâm địa không tốt thì thôi đi, lỗ tai còn có chút lãng! Sau đó ngoáy ngoáy lỗ tai, tay ngăn, ý bảo anh yên tĩnh, chăm chú nhìn biểu hiện cuộc gọi, bắt máy điện thoại gọi câu, "Tiên cô." Kỳ thực... đời trước cô thật là con trai... = = Quý Hiểu Đồng có chút bị nhục. Ở đầu bên kia mẹ Thường rống mười phần khí thế, "Tiểu tử chết tiệt! Sinh nhật lão nương cũng không gọi điện thoại, thật không có lương tâm." Cô mới chợt nghĩ tới, gật gật đầu cười cười, "Vậy chúc Hà lão thái Hà tiên cô càng già càng phong tao, làm Đức ca sống lại chết mê." "Nói gì hả! Sao kêu lão thái? Lão nương của con vĩnh viễn sống ở tuổi mười tám, tiểu tử thối, hiện tại làm gì đấy?" "Không có, đụng phải người rất ghét." Thường Tiếu cũng không phải cáo trạng, chính là quan hệ tốt cùng tiên cô, hai mẹ con không có gì giấu diếm, tự thuật sự thật. Trong nhà cô có ba anh trai, Thường Hỉ, Thường Hoan, Thường Nhạc. Bốn anh em gọi cha là lão Đức, gọi mẹ là tiên cô. Từ nhỏ tiên cô bắt đầu hát hí khúc, vừa khéo họ Hà lại từng sắm vai tiên cô, còn nhân tiện thu phục lão Đức, xưng hô vẫn luôn tiếp tục sử dụng. Mà Thường Tiếu nói qua cổ họng đều không phải lung tung, giờ đi theo tiên cô học hát tuồng, nói nhạc lý biết một hai cũng không phải mạnh miệng. Rống hai câu ngược lại ra chuyện lớn. Ngẫu nhiên còn có thể dùng đan điền nói chuyện. Quý Hiểu Đồng còn chưa đi, nghe được câu "rất ghét" kia, đi cũng không được, ở lại cũng không xong, cảm giác mất mặt, mà cô tán gẫu điện thoại lại hoàn toàn không nhìn anh, nhất thời cực kì khó chịu, ít nhất anh chưa bị người nào xem nhẹ như vậy, còn là lần đầu tiên bị xem nhẹ hoàn toàn! Lại nhìn thấy vài anh em cũng không vội đi, ngậm lấy nụ cười chờ xem cuộc vui, định mặt lạnh chờ ở một bên, chờ miệng cô thả ra tên độc. "Dạ, nam." Cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh một cái, "Bình thường." "..." Quý Hiểu Đồng dừng một chút, lời này không cần nghĩ cũng biết cô đang nói diện mạo của anh, một kẻ nam không ra nam nữ không ra nữ kia dựa vào cái gì bình luận tướng mạo của anh? Đêm đó chơi đoán số thua ở quán bar, bị chỉ rõ phải hôn cô, cô mặc T-shirt rộng rãi, một điểm phập phồng trước ngực đều không có, công thêm khuôn mặt kia, nghiễm nhiên là con trai, sau khi trở về anh ghê tởm mấy ngày. Về sau có người nhiều chuyện đem việc này đăng trên diễn đàn, khi tới lật xem mới biết được cô là nữ ... Nhưng nữ thì như thế nào? Anh chẳng thấy may mắn, làm con gái mà như cô thì cũng coi như thất bại. Quý Hiểu Đồng không biết cơn tức từ đâu đến, khó chịu trừng cô một cái! Vừa khéo cô quay đầu, không cho là đúng ngắm anh, hiển nhiên không tiếp tục dây dưa tính toán cùng anh, vừa trò chuyện điện thoại, vừa đi xa . "..." Quý Hiểu Đồng hiếm khi ngẩn ra đến mức không còn gì để nói, nhưng lại liếc mắt nhìn theo cô đi xa. Mấy anh em đột nhiên đi lên, có một kẻ cười gian trá kêu biệt hiệu của anh, "Đại soái" Nhìn theo bóng dáng Thường Tiếu, chân mày nhướng lên, "Chúng ta đánh cuộc chứ?" ** Thường Tiếu luôn rất nhiệt tình, phàm là hoạt động cơ bản của lớp đều không vắng họp, khổ mệt cũng không sợ, như giúp xong rồi còn muốn thu dọn, cô đều tự nguyện ở lại cuối cùng hỗ trợ. Mấu chốt nhất là cô cũng không tranh công, nhiều lắm thì khoát tay nói không gì, cười đến thật... Sang sảng. Dung Lan vốn nhìn cô không vừa mắt, cảm thấy cô hoàn toàn không hiểu nghệ thuật khéo léo, có đôi khi nói lời rất trực tiếp làm cho người ta khó chịu. Dung Lan coi như người giao du rộng, nhận thức bạn đủ kiểu dáng, nhưng duy chỉ không có như Thường Tiếu. Tuy rằng cùng ký túc xá ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nhưng chỉ quen sơ. Mãi đến lần gặp phải phiền toái lướn, Dung Lan nguyên bản mập mờ với đối tượng mà cư nhiên là bạn trai của cô gái bên ngoài, còn bị cô gái nào đó sau khi phát giác dẫn người nháo ký túc xá. Dung Lan bị người đàn ông kia lừa gạt liền biến mất, còn gặp phải người rất không phân rõ phải trái, khí chất thục nữ gì đó đều không có, một lời không đấu mà xoay đánh, cái gì cũng bị lấy ra làm vũ khí tiện lợi. Thường Tiếu vốn vẫn còn nhập bản nháp vào máy tính, không gian ký túc xá nhỏ, bị chen chúc kỳ cục, thế mới đứng lên, liền thoáng nhìn thấy trong tay cô gái kia cầm hộp cơm tạt hướng trên người Dung Lan. Thiến Thiến ở bên cạnh gấp đến độ trực nhảy, Thường Tiếu nóng đầu lên, phát huy tinh thần bạn cùng phòng đoàn kết, hộp cơm đâu cộng thêm một chưởng, cứng rắn đỡ thay Dung Lan. Nhớ kỹ lần đó, sống lưng cô vẫn thẳng tắp, cũng không kêu đau, ưu thế thân cao quay đầu níu lấy cô gái kia, đoạt hộp cơm trên bàn hung hăng gõ, theo tiếng gõ khiến hộp cơm inox biến hình nghiêm trọng. Rung động toàn trường, nghiêm nghị tuyên bố, "Tôi muốn tức giận!" Tiếp gẩy gẩy tóc, tay áo xắn lên, gân đầu, "Tôi nói, không biến đi, tôi dùng chân đá mông cô." Đoán chừng Thường Tiếu nói rất nghiêm túc, các bạn nữ vây quanh bên ngoài ký túc xá có người nhịn không được nở nụ cười, lá gan cũng lớn đứng lên la hét cút nhanh lên. Nhận định mấy người kia cũng có chút mộng khi đối mặt với trận chiến này, lại nhìn Thường Tiếu cao 1m7 mà quả thật có lực uy hiếp, buông vài câu hung ác rồi bước đi. Lúc ấy Dung Lan có chút cảm động, nhẹ nhàng nói một tiếng cám ơn, rối hỏi câu có đau hay không. Thường Tiếu bỗng dưng nhớ tới cái gì, đến gần hộp cơm biến hình nói, "Cậu bồi thường cái này nhé." Sau đó cười cười ngồi xuống gõ chữ tiếp. Dung Lan đột nhiên nhìn hiểu được —— Thường Tiếu tươi cười kỳ thực rất chân thành, nhưng độ cong có chút kiêu ngạo. Sau việc này, Thiến Thiến cũng có cái nhìn mới về Thường Tiếu, Dung Lan kéo hai cô nàng nói là muốn kết nghĩa chị em, ba người kết bái, yêu thương lẫn nhau. Nhận thức lâu, mới phát hiện kỳ thực Thường Tiếu rất khờ, không tâm, ngẫu nhiên sẽ ngốc nghếch, nhìn hình thức cô chung sống cùng Dư Phi là sẽ biết. Cho nên sau này Thường Tiếu nói "bực bội", nghe qua như đùa, bởi vì điểm xuất phát của cô đều thật nghiêm túc. Đồng thời Thường Tiếu cũng kiên trì với nguyên tắc của mình, thí dụ như mỗi lần quan hệ hữu nghị, cô luôn ngồi ở bên một đống con gái bám riết không tha cường điệu bản thân mình là nữ sinh. Nói ngắn lại Thường cô nương là quái thai là được rồi, bất quá quái còn rất dễ thương, tuy rằng ngay từ đầu không làm cho người thích, nhưng độc đáo thuộc về Thường Tiếu, cần thời gian chậm rãi thưởng thức. Còn có, kỳ thực Dư Phi bị cô khi dễ... Làm sao có thể có người bị khi dễ còn bất tri bất giác vui vẻ vô cùng... -_-! ** "Tiếu Tiếu, điện thoại." Thường Tiếu còn cầm laptop của Dung Lan gõ chữ, nghe được tiếng kêu to thì bò từ trên giường xuống, chạy quẹt quẹt tới nhận điện thoại, kỳ quái, tiếp điện thoại di động không cần tiền, bình thường biết cũng hướng trên di động nói. "Là tôi." Thanh âm đè nén hơi ngại, gắng đạt tới thoải mái. Cô nghe không hiểu ra sao, á một tiếng, "Cậu là ai?" Đối phương rõ ràng không vui, "Chính là tôi." Cô thật đúng là không nghe nổi, "Ai?" "Thường Tiếu!" "Nói giỡn, nếu cậu là Thường Tiếu, vậy tôi là ai?" Hơi hơi nghe thấy đối phương hít vào, cô nghĩ nghĩ nói, "Có việc gì gọi di động tôi, bái bai." Sau đó liền cúp điện thoại. Giây tiếp theo, điện thoại lại vang lên đến hừng hực khí thế, Thường Tiếu vừa nhận, bên kia ống nghe nói có chút gắt gỏng, "Tôi tên Quý Hiểu Đồng, đến giảng hòa!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang