[Dịch]Đóa Ngô Đồng Nở Rộ - Sưu tầm
Chương 6 : Cái gọi là quan hệ hữu nghị
                                            .
                                    
             Đêm đó Dung Lan nửa mê nửa tỉnh lại có thể nghe lọt được lời của cô, nói thứ Bảy dẫn cô đi gặp bạn học cũ thời trung học.
Tuần này Thiến Thiến trở về nhà, không thể tham gia. Cô hỏi: "Chỉ một mình tôi?" Sợ chống đỡ không nổi.
Dung  Lan nói không sao cả, nói dù sao bạn học của cô ấy cũng chỉ dẫn theo  một người. Sau đó lắc lắc đầu nhìn cô ăn mặc trung tính, nói cô nên  trang điểm một chút, lần này người ta nói, đến là anh đẹp trai đỉnh cao.
Vì  thế Thường Tiếu vừa tô son lên môi vừa nghĩ, Dư Phi nói đúng, ánh mắt  nên phóng xa một chút. Cô sớm cảm thấy, biết rằng tìm kiếm đối tượng yêu  đương ở đại học C khẳng định là vô vọng.
Mặc bộ váy Thiến Thiến  mượn cho cô, một cái màu trắng váy liền áo lại biến thành váy ngắn màu  trắng, song xứng với đai lưng màu đỏ Dung Lan chọn, thắt ở bên hông, trừ  bộ ngực hơi nhỏ ra thì hiệu quả cũng không tệ lắm.
Nhưng phần cổ có một chút điểm không hài hòa... = =
Dung  Lan vốn đang muốn chỉnh lý cho cô, nhưng nhận điện thoại, nói là bạn  học đánh tới thúc dục, vội vàng cầm theo túi sách nói ra cửa, lại quay  đầu nhìn cô, chần chờ một hồi... Mới nói đừng làm, cứ như vậy đi.
Cơ bản đã giác ngộ cái gọi là quan hệ hữu nghị chính là kết giao bạn bè ăn một bữa cơm, tuyệt đối không nói đoạn sau.
Chạy  tới đó, quả nhiên bạn Dung Lan đang đợi. Khi nhìn phía Thường Tiếu rõ  ràng ngẩn người, vốn như muốn khen ngợi vóc người cô không tệ, kết quả  lúc nói ra là, "Bạn cậu thật cao."
Thường Tiếu cười lạnh nhạt.
Bạn  Dung Lan tên Chu Châu, thời điểm đi vào phòng ăn lại nhớ tới cái gì thì  đột nhiên có chút hưng phấn, nói với Dung Lan lần này đến tuyệt đối là  vật quý giá, nhưng ánh mắt Dung Lan nhìn cô có bao nhiêu điểm quẫn.
Thường  Tiếu cũng không để ý, đến gần thì thấy, trên ghế sa lon trong phòng ăn  trang nhã là "vật quý giá", bóng dáng xuất sắc, trên bàn còn bày một ly  rượu cốc tai xanh biếc, cũng có vẻ rất có phong cách. Sau đó nghĩ bóng  dáng vật quý giá quả nhiên là nghìn bài một điệu.
"Này." Chu Châu  tiến lên đột nhiên vỗ vỗ bả vai người nọ nói một câu, vừa cười vừa nói,  "Bạn cũ của tôi tới! A, nhớ ra, các cậu hình như học cùng trường."
Hả? Thường Tiếu còn không có phản ứng lại đây...
Vật  quý giá kia đã quay đầu lại liếc cô một cái, bốn mắt giao nhau, vật quý  giá đột nhiên "Phốc ——" một tiếng, phun rượu lên người cô.
Sắc mặt Thường Tiếu lập tức thay đổi, chuyển sang ly rượu cốc tai trên mặt bàn.
Oa, má ơi, oan gia ngõ hẹp, cư nhiên là tên khốn kiếp Quý Hiểu Đồng này!
**
Chỉ thấy Quý Hiểu Đồng bị sặc rượu khụ hai tiếng, tiếp theo ngồi im ở chỗ kia, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô.
Cô cũng không nói được một lời, cúi đầu trừng anh.
Ánh mắt hai người giao hợp một chỗ, khí thế giằng co, không khí đông lạnh hết sức căng thẳng.
Vào  thời khắc mấu chốt, Dung Lan phản ứng nhanh đẩy cô ra hai bước, tươi  cười nói, "Không có việc gì, không có việc gì... Quý Hiểu Đồng tự mình  phun rượu ra, Thiến Thiến sẽ không để ý."
"Còn có dây lưng." Thường Tiếu đột nhiên phát ra một câu.
"Không có việc gì, không có việc gì, tôi tặng cho cậu, lau là được..." Chỉ sợ cô xúc động.
Thường  Tiếu vốn không phải người keo kiệt, bình thường bị vẩy nước hay đánh  rắm đều không có sao, hôm nay trong lòng bực bội ... Nắm tay đã nắm  cứng, nghĩ nghĩ tức giận còn chưa nguôi, đột nhiên đẩy Dung Lan ra, nói  chuyện coi như bình tĩnh, "Giải thích."
Quý Hiểu Đồng cười, "Nói xin lỗi ư? Là cậu mặc váy ra ngoài dọa người."
"Cậu..." Thường Tiếu tức giận, "Cũng còn tốt hơn so với cậu lâm trận bỏ chạy, cậu chính là rùa đen rụt đầu nhát gan, thổ phỉ!"
Quý Hiểu Đồng chậm rãi đứng lên, nhíu mày nói, "Cái gì mà lâm trận bỏ chạy? Ai đáp ứng cậu? Ném tiền xu có thể luận đúng sai?"
"Cậu không đáp ứng tung tiền xu? Không đáp ứng sao cậu còn chạy?"
"Tôi rèn luyện thân thể không được ư? Cậu quản việc này?"
Cô hít vào một hơi, "Cậu chính là bình phun nước không phân rõ phải trái! Không, nước sát trùng!"
"Cậu nói cái gì?"
"Nói cái gì không được ư? Ngay cả chạy cũng không bằng con gái."
"Cậu cũng xem là con gái."
"Ngay cả chạy cũng không bằng người được xem là con gái! Cậu thì ngay cả người đàn ông cái rắm gì cũng không bằng!"
Anh đi từng bước đến, "Đừng tưởng rằng mặc váy giả mạo con gái thì tôi không dám đánh cậu!"
Thường  Tiếu thấy anh lão đến lấy váy nói chuyện, dừng một chút hít thở, đột  nhiên ngoắc miệng cười, không nói hai lời xông ra một quyền, nhắm thẳng  mặt.
Quý Hiểu Đồng trúng chiêu không kịp trở tay, vừa khéo chân  để ở bên sa lon, không thể đứng vững, lui về phía sau rồi ngã ngồi trên  ghế sa lon, mặt thoạt nhìn căn bản cũng không tức giận, ngược lại có  chút mờ mịt ngu muội, miệng hơi hơi mở ra một bộ phản ứng khó có thể  tin...
Dung Lan hét lên một tiếng, chạy nhanh tới kéo Thường Tiếu đi ra ngoài.
Thấy bộ dáng của cô còn chưa hả giận, Dung Lan vội vàng nói câu, "Chị gái ơi, đây là nhà hàng cao cấp..."
Thường  Tiếu hít vào một hơi để ổn định cảm xúc, mặc cho Dung Lan dẫn theo mình  đi ra ngoài, mơ hồ nghe được Quý Hiểu Đồng đang chửi mắng, nói cái gì  linh tinh không để yên, vẫn một bụng tức như trước.
**
Nghỉ ngơi trên ghế dài của một công viên, Thường Tiếu căm giận lau vết bẩn trên váy trắng. 
Dung  Lan đã ngồi phịch ở ghế tựa, cảm thấy cả người mỏi mệt, đột nhiên cảm  khái, "Cậu nói xem tôi không mang cậu ra ngoài thì thật tốt, Chu Châu  giới thiệu là Quý Hiểu Đồng đấy."
"Tên kia không có gì rất giỏi, tính khí lại thối."
"Đó  gọi là có cá tính! Hơn nữa người ta cũng không phải bệnh thần kinh,  cũng nóng tính, tôi cảm thấy bát tự hai người quá xung khắc. Dù sao tôi  cũng không cầu hòa yêu đương với cậu ấy, kết giao bạn bè cũng tốt."
"Trông mặt mà bắt hình dong."
"Cái  này gọi là thực sắc tính dã. Cậu cũng thiệt là, tại sao chạy tới lầu  dưới ký túc xá của người ta rống loạn, hiện tại toàn bộ khoa máy tính  đều bàn luận về cậu, tôi ra bên ngoài hay bên trong thì các đồng sự đều  nói cậu là quái thai, tôi thấy, cậu và tên Dư Phi kia vừa khéo gom thành  một đôi!"
"..." Thường Tiếu bỗng chốc đứng lên, quyết định không  nghe Dung Lan nói nữa, nắm quyền, "Không được, tôi còn phải đi quan hệ  hữu nghị!" Quý Hiểu Đồng là cái thá gì, quyết không thể để cậu ta làm  ảnh hưởng đến tâm tình!
"..." Dung Lan trầm mặc một hồi, biết cự  tuyệt vô dụng, Thường Tiếu tính dai luôn luôn không người có thể địch,  chỉ đành nói yếu ớt, "Đi đi... Có điều có điều kiện" Tiếp theo nhếch  miệng, biểu tình nghiêm túc, "Cậu... Vẫn nên mặc đồ con trai đi."
Miễn cho lại phun lên váy áo của Thiến Thiến.
**
Trước khi quan hệ hữu nghị, Thường Tiếu nghĩ trước tiên sửa tốt máy tính. 
Thiến  Thiến bắt lấy tay cô ngăn cản, "Cậu cũng đừng để mình đi tới, ý là hứng  thú tìm con trai, con gái vẫn yếu thế hơn, biết cũng giả bộ không hiểu,  làm cho bọn họ phơi bày chút giỏi giang."
"Nhưng bọn họ không giả bộ tốt bằng tôi giả bộ."
"Cậu  không thể mở một con mắt nhắm một con mắt? Dù sao cậu mượn máy tính xem  phim truyền hình viết tiểu thuyết, giả bộ tốt như vậy làm gì!"
Dung  Lan cắn miếng khoai tây chiên, kẽo kẹt kẽo kẹt, "Cậu chính là quá cường  hãn quá trực tiếp nênn đàn ông mới có thể kính trọng nhưng không gần  gũi."
Cô nghĩ nghĩ cảm thấy có đạo lý, lấy di động bắt đầu bấm điện thoại.
Nam A: Cái gì? Chị Thường Tiếu, chị thật biết nói đùa, máy tính hỏng còn muốn nhờ người khác sửa?
Nam B: Cười, ngài đừng làm khó dễ tôi, ngài cũng không giải quyết được, tôi nào có thể...
Nam C: Giúp cậu sửa máy tính? Vì sao? Tôi nhớ máy tính bạn gái tôi cũng được cậu sửa cho!
Nam D: Được chứ, đến lúc đó cậu tới lấy. Thuận tiện giúp tôi nhìn xem máy tính tôi gần đây có vấn đề gì, tôi cũng sửa vài lần!
Nam E: Không được đâu, mấy ngày nay tôi không rảnh...
Nam F...
G...
Thường Tiếu cúp điện thoại, bắt đầu nghĩ, quả nhiên cầu người không bằng cầu mình.
Chỉ  vừa đem đĩa vào hệ thống, di động lại vang, sau khi tiếp thông thì Dư  Phi ở đầu kia điện thoại nhàn nhạt nói, "Buổi chiều đưa máy tính cho  tôi, giúp cậu sửa ổ C." 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện