[Dịch]Đóa Ngô Đồng Nở Rộ - Sưu tầm
Chương 22 : Trò hay bắt đầu
                                            .
                                    
             Thường Tiếu lo lắng Thiến Thiến lại đánh nhau với người ta, nên sau cơn  buồn bực, tạm thời bỏ qua vấn đề nữ nhân vật chính, đến hiện trường.
Vừa  thấy được đối tượng tranh chấp của Thiến Thiến, Thường Tiếu hoàn toàn  buồn bực, bởi vì cái gọi là “Nữ nhân vật chính” mà đáng ra phải đang  tranh chấp với Thường Tiếu lại…
Là một chàng trai.
Cô lại đánh giá một phen từ trên xuống dưới trong trong ngoài ngoài … Đúng vậy, là một chàng trai.
Phàm là kịch bản ở trường học, có ba đề tài chưa bao giờ lỗi thời: “Cô bé lọ lem”, “Romeo cùng Juliette”, còn có “Lương Chúc”.
Thường  Tiếu là người viết tiểu thuyết, nên đặc biệt sùng bái những nhà biên  kịch lớn ở chỗ sửa cũ thành mới các đối thoại cùng các tình tiết, viết  ra tràn lan những cảnh tượng lại chưa từng khiến cho người ta có cảm  giác bị lặp lại.
Kịch bản lần này của Thiến Thiến chính phiên bản  cũ hỗn hợp giữa ba người, rắc rối giao tạp, cẩu huyết kinh người. Mà  đáng nhắc đến là, tất cả các nhân vật đều là thế vai.
Như vậy  chính là nói, diễn Lương Sơn Bá là nữ, diễn Romeo là nữ, diễn hoàng tử  vẫn là nữ, diễn Juliette mới là nam, diễn Cinderella cũng là nam,…
Cũng là để chứng minh, diễn Chúc Anh Đài, hẳn là nam…
Nhưng mấu chốt của vấn đề là, Thường Tiếu cô, là một cô gái.
Là một cô gái, một cô gái đó, mời lặp lại một trăm lần… = =~
Từ  trước đến nay Thường Tiếu chính là một kẻ gân thô (thần kinh thô, ý chỉ  thích dùng tay chân hơn đầu óc), cho nên bị loại quan hệ rắc rối phức  tạp này khiến cho dây thần kinh có phần không ổn định, cũng không biết  vì sao nhất định không chịu tiếp nhận nhân vật này, mặc kệ Dung Lan cùng  Thiến Thiến khuyên bảo ra sao, thẳng khi Thiến Thiến nói đến giọng khàn  đi, mới nghẹn ra một câu: “Nếu mình diễn rồi, còn không phải nhảy vào  Hoàng Hà cũng rửa không sạch sao!”
Kết quả là, nhân vật chính còn  lại - người vẫn luôn không đứng đắn, tính tình đùa giỡn khiến người ta  tức giận đối với việc Thiến Thiến bị coi như nam sinh này, liền ở một  bên vui sướng khi có người gặp họa. Tiện nam này chẳng những không đi,  còn luôn ở bên cạnh nói lên vài câu đáng đánh đòn.
Thiến Thiến đen mặt hờn dỗi, nói Thường Tiếu đầu óc chết tiệt.
Thường  Tiếu vốn là cảm xúc không tốt, sau khi trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên  tư thế oai hùng đứng thẳng trước mặt nam sinh kia, trung khí mười phần  rống to: “Cười cái rắm! Có biết Quý Hiểu Đồng không?”
“…”
Không  thể không nói ba chữ Quý Hiểu Đồng ở Đại học C cũng khá nổi danh, hiện  trường khó có được im lặng vài giây, sau đó Thường Tiếu khí phách hiên  ngang hừ một tiếng: “Nữ nhân vật chính trong kịch bản này đó! Biết  không!”
Thiến Thiến cùng Dung Lan yên lặng trầm mặc… Trên thực  tế, bọn cô chính là không rõ, rốt cục loại tự tin không giải thích được  này của Thường Tiếu...là đến từ đâu.
Kia là Quý Hiểu Đồng, là Quý Hiểu Đồng mà khoa Nghệ thuật ngàn mời vạn mời cũng không tham dự đi thi.
Là Quý Hiểu Đồng mà khoa Mỹ thuật tạo hình khuyên can mãi cũng không làm người mẫu tĩnh vật.
Là Quý Hiểu Đồng mà hội trưởng bọn hắn khổ cầu vạn cầu cũng không đến làm diễn viên chính…
Là Quý Hiểu Đồng đó Quý Hiểu Đồng…
Lúc  này Thường Tiếu bình tĩnh xoay người lại, đột nhiên phát hiện ra cái  gì, cười cười, nói: “Đúng rồi, đây là lý do quang minh chính đại khiến  anh ấy phải mặc váy!”
Cả khuôn mặt Dung Lan đều run rẩy không rõ lí do, cho nên nói…
Thường  Tiếu vẫn kiên định cự tuyệt không đặt tiền cược lần này, Thường Tiếu  vẫn cau mày nói các cô nhàm chán, Thường Tiếu vẫn biểu hiện ra không đếm  xỉa đến, nay chẳng những gia nhập cá cược, chẳng những muốn cho Quý đại  soái ca mặc váy, hơn nữa còn là mặc váy trước cái nhìn của trăm nghìn  khán giả?
“Bạn học Thường Tiếu…” Dung Lan mở miệng nói.
Thiến Thiến ngầm hiểu nói tiếp: “Nụ cười của cậu trông thật đen tối…”
**
Trên  đời chuyện kì diệu nhất, không phải Quý Hiểu Đồng hôn Thường Tiếu, cũng  không phải Thường Tiếu chạy thắng Quý Hiểu Đồng, mà là Quý Hiểu Đồng  nhận lời mời của hội Kịch bản, trở thành ngôi sao mới của hội Kịch bản!
Trên thực tế trước đây, Thiến Thiến vẫn nghĩ đến Thường Tiếu hay nói giỡn. 
Trên thực tế chính là cô quên cái người Thường Tiếu này chưa bao giờ biết nói giỡn.
Trên thực tế cô cũng không kịp hỏi vì sao Thường Tiếu có được số điện thoại di dộng của Quý Hiểu Đồng.
Trên thực tế cô còn thực buồn bực vì sao Thường Tiếu không rơi vào cái kết cục “Không liên lạc được” hoặc “Trò chuyện bỏ dở”…
Hồi tưởng lại biểu hiện của Thường Tiếu ngày đó, Thiến Thiến cùng Dung Lan luôn chậc chậc lấy làm kỳ lạ.
Thường  cô nương đầu tiên là đi thẳng vào vấn đề nói: “Này, Quý Hiểu Đồng, em  muốn mời anh diễn Chúc Anh Đài, anh xem việc này được không?”
Sau  đó Thường cô nương tựa hồ cũng không bị từ chối giống như những người  trước, lại còn có cơ hội phát biểu cảm nghĩ lần thứ hai: “Quý đại soái,  anh xem anh lớn lên nhìn rất vừa mắt, vì sao phải phung phí của trời  thế?”
Sau câu này, cô vẫn lại có thể thuyết phục lần thứ ba: “Chúc Anh Đài.”
Tiếp theo Thường cô nương còn nói: “Vậy anh xem em mặc váy cùng với anh được không?”
Mẹ  nó trong lòng Thiến Thiến lúc này đang suy nghĩ, này tính là gì… Mê  hoặc? Nhưng mà! Quý Hiểu Đồng vậy mà lại không ngắt máy! Anh ta không  ngắt máy! Ngược lại giống như là đưa ra yêu cầu gì, tóm lại đổi lấy một  trận trầm mặc của Thường cô nương. Sau đó quanh co một hồi, cô lại nói:  “Có thể là có thể, nhưng anh phải cam đoan là chỉ mặc cho mình anh xem.”
Mẹ nó! Dung Lan cũng kích động, chẳng lẽ nội dung còn là giới hạn trẻ em?
“Anh động lòng rồi!” Ít khi Thường cô nương chắc chắn như vậy nói.
“Anh  đáp ứng rồi!” Một lát, Thường cô nương lại ra một kết luận như vậy.  Cuối cùng tung lời ngon tiếng ngọt: “Yên tâm, em tuyệt đối nói được thì  làm được, anh có tinh thần hi sinh vì nghệ thuật, cũng là vì sự tán  dương của người đời. Bái bai.”
Sự tình liền kết thúc hoàn mỹ.
Lần  đối thoại này đương nhiên chọc cho lòng Thiến Thiến cùng Dung Lan ngứa  ngáy khó nhịn, dưới sự tra hỏi gắt gao, Thường cô nương rốt cuộc nhẹ  nhàng nói…
Chuyện này được không? Không tự nhiên mà thành.
Cô  lấy tình để cảm động, hắn nói: người khác tìm anh sắm vai hoàng tử anh  tuấn tiêu sái, hoàng tử ưu thương tươi đẹp, hoàng tử hoa tâm, em nói em  tìm anh diễn…
Chúc Anh Đài.
Anh ta đáp lại bằng: “Không có cửa đâu”.
Vì vậy cô bình chân như vại ném ra mồi, lần này liền đánh cuộc đi, anh ta bắt đầu do dự, lại lấy “tất lưới” tăng giá cả.
Cô gật đầu đồng ý —— chắc chắn động lòng —— mạnh mẽ kết án.
Loại  bình tĩnh kiên quyết này, không thể không khiến Thiến Thiến và Dung Lan  bội phục sát đất, lại chỉ đổi lấy nụ cười xem thường của Thường Tiếu ——  dĩ nhiên, độ cong khóe môi vẫn có chút kiêu ngạo như cũ.
Chỉ là,  Thường Tiếu không hề giống biểu hiện bên ngoài cứ như vậy không buồn  không lo, mới quen mùi vị tình yêu, tóm lại yêu cũng phải nghỉ ngơi, hận  cũng vẫn phải nghỉ ngơi, cứ kệ hoa rơi nước chảy từ từ.
Cô quyết  định tạm thời không thèm nghĩ những vấn đề dư thừa nữa, cũng không có  hứng thú muốn đi nhìn Quý Hiểu Đồng tập, dù sao loại hài kịch này, nếu  xem quá nhiều rồi, thì càng mất hứng thú đi, dứt khoát bỏ qua tạp niệm,  cố gắng tập trung vào việc học, thi giữa kỳ, là thi giữa kì! 
Thiến  Thiến Dung Lan thỉnh thoảng buổi tối còn ngủ không yên, nói là nghĩ  không ra tại sao quý Hiểu Đồng lại thật sự đồng ý cùng mọi người tham dự  biểu diễn.
Sau đó Thiến Thiến không nhịn được oán trách, bản  thân cô ấy vốn là hội trưởng hội Kịch bản tự mình muốn mời quý Hiểu Đồng  biểu diễn mà không có kết quả, cuối cùng mặt buồn bực hỏi, Tiếu Tiếu  cậu với anh ta quen thuộc như vậy từ khi nào.
Thường Tiếu suy  nghĩ một chút rồi nói không biết, sau đó lúc nhàn rỗi không chuyện gì  cũng sẽ gọi điện thoại tán gẫu cùng Quý Hiểu Đồng, hỏi cô gái nhỏ diễn  Lương Sơn Bá kia trông thế nào.
Không thể không nói, trừ lúc bắt  đầu không đánh nhau thì không quen biết, anh và cô đúng là về mặt nào đó  có loại cảm giác quen thuộc mới gặp mà như đã quen từ lâu, trò chuyện  không kiêng dè gì, nên khi cúp điện thoại thì sẽ đề nghị: “Hay lúc rãnh  rỗi đem bên mặt còn lại cho em đánh?”
Kết quả là, thời gian nước chảy, hai tuần lễ trôi qua.
Sau  đó không có việc cũng không gọi lại cho cô, cô cũng không gọi. Mơ hồ có  cảm giác hai người đều ở đây giằng co lẫn nhau, không người nào nói rõ,  tự nhiên không rõ.
Mặc dù trong lòng Thiến Thiến ngầm cảm cảm  thấy mất mát, nhưng cẩn thẩn suy nghĩ lại cũng không sao, hai người bọn  họ thân cận vốn cũng chỉ là thói quen thôi.
Sau khi lên đại học,  mặc dù là cùng một khoa, nhưng chuyên ngành khác nhau, lớp học khác  nhau, mỗi người đều có vòng giao hữu riêng, ít nhiều cũng có khoảng  cách.
Cho nên thời điểm bận rộn, đột nhiên hai ba ngày, bốn năm  ngày cắt đứt liên lạc, cũng chỉ là thỉnh thoảng nghĩ tới, mới gọi một cú  điện thoại, đi ra ngoài ăn một bữa, nói chuyện phiếm, như thế mà thôi.
Điều đáng mừng nhất, là bọn họ chưa bao giờ xa cách.
Từ nay về sau...có thể xa cách hay không? Cô không dám nghĩ.
Ai, hoặc có thể là, là gần đây sự cố liên tiếp, mới tự loạn trận cước, không khỏi tự giễu.
**
Sắp  đến tiết mục mở màn, Thường Tiếu hi vọng đầy cõi lòng, mong đợi biểu  diễn lần này. Nghe Thiến Thiến nói Quý Hiểu Đồng không hổ là một nhân  tài, diễn xuất vô cùng thuần thục.
Cô ấy nói rất khoa trương, nói  là diễn xuất lần này ở Đại học C tuyệt đối là trước không có người sau  cũng không có người, có hàm ý khác.
Quý Hiểu Đồng thì gọi điện thoại cho cô xế chiều hôm đó, nói cô phải mặc váy xong trước, nếu không tuyệt đối không ra sân.
Thường  Tiếu cũng không nói hai lời, hỏi mượn Thiến Thiến váy lần nữa, khác hẳn  với cái váy con ngựa ô vuông kẻ màu xám trắng lần trước.
Cô đứng  ở trước gương vuốt tóc… Ừm, lần trước khi vào học theo thói quen cắt  tóc cắt quá ngắn, hôm nay liếc một cái, mới phát hiện tóc đã dài ngang  tai, tóc mái cũng hơi đè lên lông mày, hợp với váy, lại cũng có thể tìm  được một chút hương vị nữ tính.
Quần áo, quả nhiên là thứ rất kỳ diệu.
Sau đó cũng lười trang điểm, mang theo túi sách nhỏ ra khỏi kí túc xá, đi xem diễn xuất.
Đã là vào đêm, trong hội trường người tấp nập, cũng may có bạn học giúp cô giữ lại chỗ trống.
Rất nhanh đến phần biểu diễn của hội Kịch bản, quả nhiên làm hội trường rung động.
Thí  dụ như cô chưa bao giờ nghĩ tới, hai chị của Singh Rella lại là Chúc  Anh Đài cùng Juliet, hơn nữa, cô còn kinh ngạc phát hiện, “Chúc”  cùng”Chu” (Juliet) phát âm, trải qua hòa âm nghe thật sự giống nhau.
Cộng thêm diễn viên khoa trương diễn xuất đầy đủ thanh sắc, vừa bắt đầu liền hài hước mười phần.
Chỉ  là… rất nhanh cô phát hiện trọng điểm —— mặc dù diễn Chúc Anh Đài là  nam thế vai, nhưng tuyệt đối không phải là Quý Hiểu Đồng…
Bà  ngoại ơi, Thiến Thiến này thật đúng là có thể giữ bí mật, đại khái là  thánh dụ của Quý Đại Suất Ca, không dám không tuân theo.
Sau đó  một đại soái thực sự ra sân, hình tượng tuấn mỹ này lập tức khiến người  xem ngồi hàng ghế đầu thét chói tai, cô nghĩ thầm vốn người thật cũng  giống như thế. Chỉ là ánh đèn chiếu lên, ít nhất từ cánh gà nhìn sang,  sườn lợn rán cũng có thể giống như hoa phù dung.
“Không!! Ta không thể nào yêu hắn!”
Một  tên lồng tiếng nào đó, vốn là không khí đang bình thản mà im lặng, đột  nhiên rống lên một cách rất khoa trương, làm cho toàn trường cười thật  to.
Thường Tiếu cũng buồn cười, lần này Quý Hiểu Đồng diễn vai Lương Sơn Bá, là ngoại lệ duy nhất.
Đột nhiên cái tên giúp Quý đại soái lồng tiếng bùng nổ toàn diện.
Thường  Tiếu nghĩ thầm, tên kia giống như đám cháy gặp được gió, tình ái dào  dạt, kích động say mê, có thể tưởng tượng ra được bộ dạng anh ta đang ở  phía sau đài văng nước miếng.
Vô cùng xung đột với cách diễn xuất thu liễm của Quý Hiểu Đồng, vô cùng buồn cười.
Chỉ có thể nói, Lương Sơn Bá đối mặt với Chúc Anh Đài do đàn ông hóa trang “Nội tâm dây dưa không dứt”.
Gầm thét: “Mẹ nó, làm sao ta có thể yêu hắn!”
Tiếp  tục gầm thét: “Tiểu yêu tinh chết tiệt này!! Nàng vô tình, nàng tàn  khốc, nàng cố tình gây sự! Ta hận nàng, ta hận nàng, ta hận nàng! Hận  nàng lấy tâm của ta đi!!”
Lại tiếp tục gầm thét: “Anh —— Đài!!!”
…
Nghỉ một chút.
…
Tiếp  tục gầm thét: “Cái gì? Ngươi là nữ!? Trời ơi, vì sao lại muốn gạt ta?  Ngươi gạt ta, ngươi gạt ta, ngươi thế nhưng lại gạt ta!”
Gầm thét  động trời: “Mẹ nó, trời ơi! Làm sao ngươi có thể! Tại sao có thể đáng  yêu như thế, thuần khiết như thế, làm cho người ta mê muội không dứt!”
…
“A  ha ha ha......” Mẹ nó, trong lòng Thường Tiếu học theo mắng một câu,  Quý Hiểu Đồng thật bi kịch, càng về sau lại càng bị tên lồng tiếng này  cướp hết nổi bật! Tên này thật là một nhân tài, càng về sau càng giống  con ngựa hoang mất cương, hoàn toàn nhập tâm vào nhân vật, khàn cả giọng  rồi!
Chọc cho Quý Hiểu Đồng đột nhiên giật tóc giả xuống, nặng  nề vứt xuống đất, không còn đạo đức diễn viên, xoay người, xông đến chỗ  tên lồng tiếng kia rống giận: “Cậu bình tĩnh một chút cho tôi!” 
Ai ngờ khán giả xem được, lại cho là phân đoạn đặc biệt, càng cười lớn hơn.
Không  thể nghi ngờ Thường Tiếu là người xem trung thành nhất, cười đến gần  như hỏng mất, rất giống người ngốc. Vừa quay đầu Thiến Thiến liền đưa  cho cô một bó hoa cô dâu to, để chờ đến lúc chào cảm ơn, cô tặng hoa cho  Quý Hiểu Đồng.
Thường Tiếu lau nước mắt vì cười, điên cuồng gật đầu.
Lúc  toàn bộ diễn viên đi ra, quả nhiên dáng dấp người giúp Quý Hiểu Đồng  lồng tiếng có chút trừu tượng, cô cười cười chạy lên đài tặng hoa.
Không  biết là bởi vì trên đài quá nhiều người quá loạn, cô không để ý, hay là  có người cố ý làm… Đột nhiên dưới chân mất đà một cái, cả người liền  mất đi thăng bằng hung hăng té nhào xuống đất!
Lúc đau đớn kéo đến, cô hốt hoảng nhớ tới hôm nay không khéo mặc váy… = =~ 
                
                            
                                .
                            
             
                
Bình luận truyện