[Dịch]Đồ Thiên- Sưu tầm
Chương 1 : Ta Xuyên! Ta làm Gia Nô
.
Đầu mình sao lại đau thế này ! Lý Tử Lăng ôm đầu rên rỉ, thở dốc không ngừng nói.
- A Lăng, ngươi tỉnh rồi sao, ngươi tỉnh rồi sao ! giọng nam nhân mang theo anh mắt quang tâm, lo lắng gấp gáp hướng Lý Tử Lăng nói.
- Ông là ? Lý Tử Lăng nhìn người trước mặt mình.
- Tiểu tử, ngươi đừng nói với ta chỉ ngả một phát liền hỏng đầu nhé! Nam nhân nhìn Lý Tử Lăng bằng ánh mắt nghi ngại.
- Lực thúc, Thúc nói gì thế, ta làm sao lại hỏng đầu đâu này ! miệng hắn vì lý do gì đó theo quán tính trả lời Lực thúc.
Tốt rồi, ngươi gắng sức nghỉ ngơi cho mau khỏe, chắc người cũng đói rồi, mấy ngày qua toàn uống nước cháo trừ cơm, trong bụng chắc cũng chỉ toàn cặn bả. Ngươi đợi một tí, ta tìm gì đó cho ngươi bỏ bụng. Lão nói xong liền quay đít rời đi, bỏ lại Lý Tử Lăng một người một phòng đang đăm chiêu suy nghỉ việc gì đó.
Mình ngỏm rồi sao! chẳng lẻ mình ngỏm rồi sao! Ba mẹ, em gái sẻ thế nào đây! Mình còn chưa lấy vợ, con ghệ bỏ lại cho ai đây! Trong đầu vô số mâu thuẫn, tiếc nuối cứ ùn ùn kéo đến, phá rối suy nghỉ trong đầu hắn.
Con mẹ nó chứ, ai chết mặt ai, mình anh hùng làm quái gì chứ. Mẹ nó chứ….! Hắn bất chợt hối hận, lúc đó đừng tỏ vẻ anh hùng thì giờ này đã không rơi vào tình cảnh tréo ngoe như thế này.
Nhắc đến chuyện làm anh hùng cứu mỹ, Lý Tử Lăng càng điên tiết hơn, miệng không ngừng nguyền rủa chính mình ngu si óc chó đần đồn, không đáng một hào. Chuyện xảy ra như thế này, Lý Tử Lăng vốn là một thanh niên trẻ tuổi vừa ra trường, tài học có hạn, gia thế không có. Hắn tốt nghiệp rời ghế nhà trường, vác theo cái bằng trung bình rẻ mạc, tìm công tác ở thành phố là gần như không thể. May mắn một chút, gia đình có ơn với một quan chức trong ngành giao thông quê nhà, liền nhờ vả người ta giúp hắn tìm được một chân chen vào nhà nước. Dù rằng hắn học Xây Dựng, còn công việc hiện tại không có một chút máu mủ nào liên hệ.
Hắn cũng đã yên phận chấp nhận sự thật, trải qua ngày tháng bình yên không sóng gió. Ai có ngờ rằng trong chuyến du lịch biển nhân ngày 30/4, định mệnh của hắn đã xoay theo một hướng khác. Một đồng nghiệp nữ trong lúc bơi thì đuối nước, mọi người xung quanh còn đang chần chờ không biết làm gì, thì anh ấy can đảm lao ra đầu sóng ngọn gió cứu người đẹp, kết quả không biết có cứu người được không, nhưng cái mạng thì góp luôn cho vua Thủy Tề.
Lý Tử Lăng tưởng mình đã chết rồi, nhưng không biết làm thế nào lại tỉnh lại. Khung cảnh xung quanh lạ lẩm, người thì lạ hoắc. Một nguồn ký ức vô hình như dòng thác lũ cuồn cuồn cuốn trôi tất cả vạn vật, xông ầm ầm vào trong não, làm đầu hắn muốn vỡ ra chứ không đùa.
Xuyên việt, đậu xanh rau má nha, mình xuyên việt mẹ nó rồi….tá thi hoàn hồn, móa ơi, vụ này không biết may mắn hay xui xẽo đây trời ! hắn kinh hải, miệng không ngừng lắp bắp mấy từ này.
Trước cửa Mộc phủ, một gả thanh niên trong trang phục gia đinh đang cầm chổi quét rác, dáng vẻ mười phần không hài lòng, lâu lâu hắn phang cho hai con sư tử đá canh cửa một chổi. Người này không ai khác, Lý Tử Lăng chứ ai. Sư tử không biết có đau không, chứ tay hắn thì tê rần rần, quắc mắt, dựng ngược chân mày, hắn trừng sư tử: đậu xanh rau má chúng mày nhá, tới chúng mày cũng ức hiếp tao. Một ngày nào đó, ông mà phát tài thì cho tui bây ra xà bần hết nhá!
Hắn tá thi hoàn hồn một người trùng tên khác họ, càng ngạc nhiên hơn, ngoại hình giống y chan mình, đau đầu ở chổ là xuất thân Mộc Tử Lăng gây ra chuyện. Người ta xuyên việc cách này cách nọ, không sống lại trong nhà vương tộc thế gia thì thôi, chí ít cũng rơi vào nhà đại phú hộ. Lý Tử Lăng đùng đùng chớp nhoán sống lại, rơi ngay vào thằng bất tài vộ dụng này, gia đinh nha, ở đợ nha, bi ai lắm à nha. Lý huynh đã không biết dùng bao nhiêu lệ sầu rửa mặt, hao tốn một lượng lớn nước mắt nước mũi thương cho cái số mệnh xem như đã treo cho gián ăn một nữa đây này. Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, thằng đệ nhất Mộc Tử Lăng này mồ côi cha mẹ, một gả chính cống vô gia cư, Lý huynh mới đến nơi này, lạ nước lạ cái, nếu không muốn chết đói thì chỉ còn cách cắn răng, cắn lợi ở đợ cho Mộc phủ.
Thương Thiên đại lục rộng lớn vô cùng, sợ rằng còn lớn hơn địa cầu chứ chẳng chơi. Thế giới này không có khoa học kỹ thuật, không có khu du lịch giải trí, cái duy nhất nơi này có, lại là tu luyện công pháp. Người ta nhắc đến Mộc Phủ, liền nghỉ ngay đến thăng quan tiến chức, tiền đồ vô hạn định. Người xưa có câu, ở đợ nhà Tể Tướng cũng tương đương quan thất phẩm, huống chi Mộc Phủ tu chân thế gia, khách khanh cung phụng triều đình Kinh Quốc. Người người ao ước một chân gia nô còn không thể được, nhưng cái thằng không biết điều này, hết lần này đến lần khác, trong đầu chỉ có một ý niệm ở đợ là chuyện nhục nhất trần đời. ( từ giờ gọi nvc là Mộc Tử Lăng nhé)
Tử Lăng, ngươi đang làm trò gì đấy ? Giọng nói trầm thấp phát ra từ trước mặt, làm cho Mộc Tử Lăng giật mình thoát khỏi oán niệm trong đầu. Hắn ngước mặt nhìn nơi phát ra âm thanh.
- Tiểu nhân tham kiến Tam thiếu gia, tiểu nhân đang thu dọn cửa phủ đấy, không biết thằng chó nào không biết trời cao đất dầy, ăn chuối ném vỏ đầy sân đây này. Tiểu nhân mà tóm được nhé, thề với thiếu gia nhé, tiểu nhân không cho thằng đó răng rơi đầy đất, thì đổi lun tên mình thành a cẩu….Tam thiếu gia đi đâu mà hôm nay phong độ ngời ngợi thế này….thật đúng là thiếu niên tài tuấn, nhìn thấy thật bất phàm. Hắn nhìn người trước mặt, rồi khom lưng cung kính nói.
- Thật sao! Ha ha ha! Nhan sắc bổn công tử mà còn đợi tiểu tử ngươi khen sao! Tam thiếu gia đắc ý ngoác miệng cười hở cả hàm răng. Hắn đến bên Mộc Tử Lăng, tay không ngừng vổ lên vai tên gia đinh nhà mình, miệng cười ha hả nói: Tiểu tử cố lên, ba ngày nữa Huyền Thanh phái thí luyện, tìm người hữu duyên. Bổn công tử thấy ngươi rất vừa ý, ta quyết định cho ngươi làm người hầu theo bổn công tử đến đó, để mở rộng tầm mắt, học hỏi một chút như thế nào là đại đạo.
- Dạ, dạ, nếu được như thế thì còn gì bằng, tiểu nhân xin được đa tạ thiếu gia trước…..Mộc Tử Lăng ra sức trổ tài vổ mông ngựa, hết lời ngợi khen thiếu chủ nhân của mình. Nhưng trong tâm hắn thật sự mắc ói gần chết, không ngừng nguyền rủa, đậu xanh rau má mày nha tam thiếu gia, mặt rổ nuôi lăng quăng, răng vẩu cạp dừa chứ ở đó tài với chả tuấn…!
Mộc Phủ gia chủ Mộc Các Đảng, Kinh Quốc không ai không biết, lão tu vi thông thiên, sâu không thấy đáy. Hoàng đế tin tưởng lão tột cùng, giao cho trọng trách quốc sư một nước, giám sát thiên thời địa lợi, giúp triều đình tránh thiên tai nhân họa. Lão có ba con trai, con trưởng Mộc Chí Bình, con thứ Mộc Chí Kính hiện tại đều là đệ tử nhập môn Thanh Huyền phái. Con trai thứ ba Mộc Chi Linh hiện tại thất nghiệp, sống cuộc đời nhị thế tổ, ăn no ấm cật. Mọi người đừng nhìn thằng này bề ngoài mà nghỉ hắn già, thật ra hắn cùng Mộc Tử Lăng tuổi tác chênh lệch không đáng nói.
- Ngươi bỏ đấy mau theo hầu bổn thiếu gia đi dạo một vòng. Mộc Chí Linh nói.
- Tiểu nhân theo hầu công tử thì được rồi, nhưng mớ công việc này ai làm đây ? Tử Lăng vẻ mặt bất đắt dỉ, tay chỉ xuống đống rác rến như cái núi dưới chân.
- Con mẹ nó chứ, Mộc Phủ đâu phải chỉ có mình ngươi là gia đinh, thiếu ngươi Mộc phủ cũng không thành ổ chó ! mau mau ném xuống theo bổn thiếu gia nhanh! Nói xong mặc kệ Tử Lăng có bằng lòng hay không, liền quay mặt, thong dong bước đi.
Mộc Chí Linh đứng xa xa, chỉ chỉ trỏ trỏ:
- Tiểu tử, ngươi còn không mau!
- Dạ dạ!!! Tử Lăng đắt chí, mừng quýnh lên. Hắn phơi mặt ra đường quét rác dọn sân hốt phân chó cứ để ý thấy người ta đi qua đi lại nhìn mình liền đã thấy khó chịu trong bụng, bây giờ Mộc Chí Linh giúp mình thoát khỏi đại sự này thật là ông trời có mắt nha. Hắn nói xong liền ném cán chổi xuống, hai chân thoăn thoát hướng Mộc Chí Linh chạy.
Mộc Tử Lăng đến Thương Thiên thế giới mười mấy ngày rồi, thú thật mà nói, hắn cũng chỉ loanh quanh khu vực mười sáu mét năm mươi cửa Mộc Phủ, chưa biết hình dạng thế giới này tròn trỉnh, hay méo mó ra sao. Mộc Chí Linh gọi mình theo hầu, cơ hội tốt như thế, không đi mới là chuyện lạ.
p/s:
Nhị Thế Tổ: con cháu đời thứ 2 nhà giàu có. Ông cha làm lụng vất vã, hai bàn tay trắng gây dựng sự nghiệp. Con cháu chỉ việc ăn rồi ngồi một chỗ, không cần phải động tay động chân.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện