[Dịch] Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi
Chương 49 : GIỐNG QUÁ!
Người đăng: tieungunhi
.
Muốn làm đại ca?
Vừa nảy ra ý nghĩ như vậy trong đầu, Cao Tiệm Phi bỗng dưng cười chê bản thân, làm thế nào ta lại có suy nghĩ như vậy?
Trên thực tế thì hầu như người nào lúc còn nhỏ, khoảng hơn mười tuổi gì đó, ai cũng đã từng bị một số phim ảnh ảnh hưởng nên trong đầu óc nhất định sẽ có một ảo tưởng nhất định, đem bản thân mình nhập vai vào trong phim và ảo tưởng rằng bản thân mình là một người đại ca kiêu hùng, uy phong lẫm lẫm, sát phạt quả đoán.
Cao Tiệm Phi cũng như thế, hắn cũng từng có ảo tưởng, và Đường Báo cùng Trần Diệu Huy trước mắt này giống như chất xúc tác đem ảo tưởng chôn sâu trong lòng đốt lên.
Thế cho nên trong vô tình, Cao Tiệm Phi bỗng nhiên có ý nghĩ “muốn làm đại ca”
Bất quá rất nhanh, Cao Tiệm Phi liền bỏ đi ý nghĩ đó. Cũng không phải nói Cao Tiệm Phi không muốn làm đại ca hay là không thích xã hội đen gì, không phải như thế!
Cao Tiệm Phi đến Quảng Đông này, mục đích của hắn vốn là muốn thành lập thế lực và địa vị của hắn.
Nếu như có thể giống như Đường Báo và Trần Diệu Huy vậy, trở thành một phương kiêu hùng của thế lực ngầm cũng là một chọn lựa tốt, thế nhưng cái Cao Tiệm Phi muốn không phải chỉ có như vậy.
Không chỉ như vậy!
"Ta có Siêu Cấp Sưu Quỷ Nghi, ta sẽ càng ngày càng mạnh hơn, bá chủ của thế lực ngầm ư? Không, vẫn chưa đủ" Trong lúc đó, Trần Diệu Huy đang ở bên cạnh Cao Tiệm Phi nhìn thấy trong mắt hắn toát ra một thần thái mà bình thường không thể có được! Đây là một loại thần thái đại biểu cho tự tin và dã tâm! Khi hắn theo Trần Diệu Huy bước ra thang máy vào lầu 11 của cao ốc, lúc đối diện với ánh đèn sáng lạn huy hoàng thì đôi mắt của hắn tựa hồ so với những ngọn đèn kia còn sáng hơn!
"Ừm?" Trần Diệu Huy đi bên cạnh tựa hồ cảm giác được cái gì, hắn thân hình hơi dừng lại, ánh mắt nhìn về Cao Tiệm Phi.
Còn Cao Tiệm Phi thì cũng đã khôi phục lại trạng thái bình thường vốn có, mỉm cười nói: "Nhà hàng này thực sự sang trọng và đẹp quá”
Bước trên những tấm thảm nhung làm bằng da dê mềm mại khiến cho cả ngừơi có cảm giác rất êm và thỏai mái.
Lầu 11 diện tích rất lớn to, chia thành rất nhiều khu vực nhà hàng, mỗi một khu vực đều thiết kế một kiểu và phong cách rất khác nhau. Tỷ như mắt Cao Tiệm Phi nhìn thấy có nhà hàng hoàn toàn mang phong cách Nhật Bản, bàn nhỏ, đệm ngồi, có nhân viên mặc ki-mono xinh đẹp; có nhà hàng xây dựng theo phong cách của bãi biển Hawai, các cô nhân viên xinh đẹp mặc áo tắm hai mảnh nhìn rât nóng bỏng đang tiếp khách; còn có nhà hàng mang phong cách thức ăn nhanh giống như McDonald hay KFC, đương nhiên cũng có nhà hàng mang phong cách Trung Quốc, các cô nhân viên mặc sườn xám đang phục vụ chén đũa...
Hiện tại là thời gian dùng bữa tối nên lầu 11 có rất nhiều thực khách, mỗi một nhà hàng hầu như đều đông khách, và trong những thực khách cũng có rất nhiều người nước ngoài: người da đen, da trắng, Ấn Độ... muôn hình muôn vẻ.
Cao Tiệm Phi hiếu kỳ đảo mắt nhìn không thôi!
"Tiệm Phi, thực tế mà nói thì tổng lợi nhuận mà tất cả các cửa hàng kinh doanh trên Huy Hoàng Đại Đạo mang lại cho Đông Hưng so ra cũng kém cao ốc Đế Vương này, đây mới là trung tâm và là nơi mang lại nhiều lợi nhuận nhất” Trần Diệu Huy dẫn Cao Tiệm Phi đi vào một nhà hàng, trong nhà hàng có thiết kế một cây cầu nhỏ bắc qua hồ nước và hòn non bộ, ngoài ra còn có một thác nước được thiết kế chảy mạnh khiến nước văng tung tóe. Trên cầu có mấy người đẹp đang cầm dù đứng đó. Khi Trần Diệu Huy và Cao Tiệm Phi bước lên trên cầu thì có hai người đẹp chạy tới ân cần mời Cao Tiệm Phi và Trần Diệu Huy.
"Rất có sáng tạo!" Cao Tiệm Phi lần thứ hai khen.
Trần Diệu Huy mỉm cười: "Cũng không có gì ghê ghớm. Tiệm Phi, lầu 11 của cao ốc Đế Vương này kỳ thực chỉ là nơi dùng bữa thôi, nơi đây cũng không phải chỗ mang lại lợi nhuận cao lắm, trong cao ốc còn có những kinh doanh khác nữa." Dừng lại một chút, Trần Diệu Huy nói tiếp: "Được rồi, Tiệm Phi, chúng ta tới rồi, dùng cơm trước cái đã."
Hai người đi tới trước một căn phòng, trên cửa có treo một tấm biển ghì “Nam Nê Loan".
Hai cô nhân viên xinh đẹp động lòng người, tuổi tuyệt đối không vượt quá 20, thân ăn mặc một bộ đồ màu xanh ngọc đứng ở hai bên cửa, cúi người chào và gọi "Diệu Huy ca", sau đó mở cửa.
Phòng cũng không lớn, thoạt nhìn cũng không xa hoa, chỉ là trang hoàng rất tinh xảo thôi.
"Tiệm Phi, tôi nhìn ra được cậu kỳ thực cũng không phải là người thích xa hoa hưởng thụ cho nên tôi mới chọn căn phòng nhỏ này, phong cách rất đơn giản, hy vọng cậu có thể thích." Trần Diệu Huy vừa cười vừa nói.
"Ừm, ăn ở chỗ này tôi sẽ không cảm thấy gò bó, hoàn cảnh ở đây tôi rất thích, nếu như là ở trong phòng toàn vàng bạc và có kẻ hầu người hạ thì tôi đây thật ăn không vô" Cao Tiệm Phi cười gật đầu, trong lòng nghĩ Trần Diệu Huy này quả nhiên không phải là một người bình thường, ánh mắc rất sắc bén, khả năng quan sát và đoán tính cách của người khác rất ghê ghớm.
Mà trong lòng Cao Tiệm Phi cũng có một dự cảm, đêm nay Trần Diệu Huy đích thân mang mình đến đây sợ rằng cũng không chỉ ăn uống đơn giản như vậy!
Hai người sau khi ngồi xuống, Cao Tiệm Phi mỉm cười nói: "Diệu Huy, tôi nghĩ sau khi cơm nước xong thì chắc hẳn anh sẽ dẫn tôi đi tham quan cao ốc Đế Vương này phải không? Nếu như vậy thì chúng ta ăn nhanh lên đi, tôi đối với ăn uống cũng chẳng có yêu cầu gì cao đâu, mang lên vài món thức ăn là được, thôi không uống rượu, mau kêu người dọn thức ăn đi."
"À..." Trần Diệu Huy sửng sốt một chút: "Ăn ngay à?"
Vốn Trần Diệu Huy trước đó đã chuẩn bị một ít rượu ngon và cũng đã sắp xếp mấy cô gái đẹp nhất trong cao ốc đêm nay không cần đi làm, chỉ đến đây hầu rượu thôi, thế nhưng giờ nghe Cao Tiệm Phi quyết định như thế nên những sắp xếp của hắn tan thành bọt nước!
Thức ăn ngay lập tức đựơc dọn lên theo yêu cầu Cao Tiệm Phi, bữa cơm đêm nay thật có chút quá giản đơn!
Trần Diệu Huy cũng không biết nói gì, chỉ cùng Cao Tiệm Phi ăn qua loa cho xong.
Cao Tiệm Phi vỗ vỗ bụng, sau đó dùng khăn lau miệng, nói: "No quá, Diệu Huy, kế tiếp anh sẽ dẫn tôi đi tham quan chỗ nào hả?”
Trần Diệu Huy bất đắc mỉm cười, đáp: "Tiệm Phi, thật không thể gạt được cậu. Đích thực bữa cơm này chỉ là món khai vị thôi, các tiết mục kế tiếp mới là hay ho. Nếu đã bị cậu phát hiện thì tôi sẽ không lãng phí thời gian nữa, bây giờ tôi dẫn cậu đến sòng bạc tham quan nhé."
Trần Diệu Huy dẫn Cao Tiệm Phi ra khỏi phòng, đi tới trước một thang máy chuyên dùng cho người trong cao ốc.
Trần Diệu Huy và Cao Tiệm Phi bước vào thang máy, sau đó ấn số "8".
"Tiệm Phi, cậu cũng biết tỉnh Quảng Đông này là một trong những tỉnh có kinh tế phát triển nhất Trung Quốc, nơi đây kẻ có tiền rất nhiều, nhiều đến nỗi cậu không thể tưởng tượng. Hơn nữa, còn có rất nhiều người nước ngoài giàu có tới đây định cư, du lịch, đầu tư... Và theo thói thường thì trong mười kẻ có tiền, tối thiểu đã có sáu là thích cờ bạc, còn lại bốn người, có ba thích phụ nữ, còn lại một người, à đó chính là thần tiên vô dục vô cầu, ha ha!" Trần Diệu Huy nửa giỡn nửa thật nói: "Và cao ốc Đế Vương này, bất luận là sòng bạc hay phụ nữ thì nó là nơi tốt nhất trong tỉnh Quảng Đông, tới rồi, Tiệm Phi, mời theo tôi..."
Cửa thang máy mở ra, đã tới lầu 8.
Ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một tấm thảm màu hồng trải dài trên hành lang. Ở hai bên hàng lang có hai hàng người vạm vỡ mặc đồ đen đeo kính đen, vẻ mặt lạnh lùng đang đứng. Trong tay bọn họ đều có cầm máy bộ đàm.
"Diệu Huy ca!" Mấy gã nhìn thấy Trần Diệu Huy bứơc ra khỏi thang máy đều cúi người hành lễ.
"Đến đây Tiệm Phi, tôi dẫn cậu đến sòng bạc tham quan, nếu cậu thích chơi thì hãy chơi cho thoải mái" Trần Diệu Huy mỉm cười dẫn Cao Tiệm Phi đi về phía trứơc.
Rốt cuộc Cao Tiệm Phi và Trần Diệu Huy đi tới cuối hành lang. Cao Tiệm Phi vừa phóng mắt nhìn...
Một cái không gian thật lớn và đầy kích động lọt vào mắt Cao Tiệm Phi!
Đây là một cái không gian rất lớn, rất sáng lạn, chứa đầy người.
Không gian chia làm 3 tầng, nối các tầng là các cầu thang uốn lượn.
Tầng dưới chót có đặt rất nhiều bàn đánh bạc, tại mỗi bàn đều có khách đang chơi, có người trong nước, người nước ngoài, áo mũ chỉnh tề, mang kính mắt hào hoa phong nhã, trẻ có già có, đông đủ cả nam lẫn nữ.
Sòng bạc này thật giống như một thế giới thu nhỏ, hầu như loại người nào cũng có thể thấy được!
Mà lầu 2 và lầu 3 của sòng bạc là các căn phòng.
Cao Tiệm Phi nhìn xuống đại sảnh tầng dưới, hắn đoán chắc cũng có khoảng mấy ngàn người, đương nhiên là ngoại trừ khách chơi ra còn có rất nhiều nhân viên chia bài; các nữ nhân viên phục vụ nóng bỏng đang cầm khay đi tới đi lui; còn có những bảo vệ mặc đồ đen đeo kính đen tay cầm bộ đàm nữa.
Trong sòng bạc rất ồn ào, luôn luôn vang lên những tiếng cười to, những tiếng thở dài, thậm chí còn có tiếng chửi thề thô tục.
Mà ngay lúc này, trong lòng Cao Tiệm Phi bỗng dưng dâng lên một loại cảm giác như đã từng quen biết!
Đây là một loại cảm giác đã ăn sâu vào máu.
Lại nói tiếp, Cao Tiệm Phi xuất thân bần hàn, tuy rằng ở thành phố Tỷ Quy có cũng sòng bạc ngầm thế nhưng Cao Tiệm Phi cho tới giờ chưa hề đặt chân đến qua!
Có thể nói đây là lần đầu tiên Cao Tiệm Phi đặt chân vào sòng bạc, thế nhưng tại sao lại có cảm giác kỳ lạ như thế? Thật không thể hiểu nổi?
"Tiệm Phi, mời theo tôi." Trần Diệu Huy mỉm cười, dẫn Cao Tiệm Phi tới trứơc một cái quầy dài hơn mười thước.
Tại quầy có hơn mười nữ nhân viên xinh đẹp đang giúp khách đổi tiền mặt sang phỉnh.
"Diệu Huy ca." Một phụ nữ dáng ngừơi hấp dẫn, thoạt nhìn khỏang 30 tuổi từ trong quầy đi ra tới trứơc mặt Trần Diệu Huy và Cao Tiệm Phi.
Cao Tiệm Phi liếc mắt nhìn, quả thật là một phụ nữ đẹp và hấp dẫn không thể tả.
Người phụ nữ làn da rất trắng, bộ ngực rất lớn dường như muốn xé toang cả áo, bộ đồ đang mặc rất giống mấy cô gái làm việc trong văn phòng mặc, trên cổ thì đeo một dây chuyền mặt hột xoàn sáng loáng. Ngũ quan trên mặt của người phụ nữ cũng không phải rất mỹ lệ nhưng cũng đủ để làm cho đa số đàn ông nhìn vào liền nảy ra ham muốn nguyên thủy nhất!
"Diệu Huy ca." Người phụ nữ đi tới, chủ động dán thân thể đầy khêu gợi vào người Trần Diệu Huy, hai tay còn ôm lấy hông hắn: "Sao đêm nay anh rảnh rỗi đến đây thế?”
Đang khi nói chuyện, ánh mắt của ngừơi phụ nữ liếc nhìn Cao Tiệm Phi, trong ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc không giải thích được.
Nói thật, thời gian cô làm việc trong sòng bạc này cũng không ngắn, người nào mà chưa gặp qua? Thế nhưng cô vẫn chưa từng gặp qua loại thanh niên có khí chất và ăn mặc giống như Cao Tiệm Phi bước vào đây!
Hơn nữa, Cao Tiệm Phi còn là người mà Trần Diệu Huy đích thân dẫn đến, ngay lúc Cao Tiệm Phi và Trần Diệu Huy xuất hiện trong sòng bạc thì cô cũng đã quan sát hai người và đưa ra nhận định của mình là thái độ của Trần Diệu Huy đối với người thanh niên nhìn có vẻ quê mùa này rất tôn trọng, còn có vẻ lấy lòng nữa!
Cô thực sự nghĩ không ra là tại sao?
Mặt khác, khi cô đi tới trước mặt Cao Tiệm Phi thì cô lại có cảm giác Cao Tiệm Phi nhìn có chút quen mặt, thế nhưng cụ thể là gặp ở đâu thì lại nghĩ không ra. Bản thân cô có trí nhớ rất dai, người đã từng gặp qua một lần thì sẽ không quên, thế nhưng Cao Tiệm Phi rõ ràng trông quen mặt nhưng vắt hết cả óc cũng không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.
"Diệu Huy ca, vị này chính là?" Người phụ nữ dò hỏi.
"Là Cao Tiệm Phi, Cao tiên sinh, một người bạn rất quan trọng của ta" Trần Diệu Huy tiếp tục nhấn mạnh: "Là một người bạn rất quan trọng đấy! Shary, em nhất định phải phục vụ tốt cho Cao tiên sinh, có hiểu chưa?"
Người phụ nữ gọi là Shary thật ra rất ít khi thấy Trần Diệu Huy ở trước mặt cô nghiêm túc như vậy, lúc này cô cũng không dám chậm trễ, trực tiếp vươn tay ra hướng về Cao Tiệm Phi: "Cao tiên sinh, chào ngài, tôi là người quản lý của sòng bạc này, ngài có thể gọi tôi là Shary."
"Rất hân hạnh được gặp cô." Cao Tiệm Phi vươn tay ra bắt tay Shary, tay của cô rất đẫy đà, rất mềm mại ấm áp làm cho hắn có cảm giác rất dễ chịu.
"Cao tiên sinh, nếu ngài không ngại thì tôi xin phép hướng dẫn ngài đi dạo chung quanh?" Shary liền nói, hơn nữa cô có một loại trực giác rằng người thanh niên trước mắt này dường như là lần đầu tiên mới đến sòng bạc bởi vì trong ánh mắt của hắn tràn ngập vẻ hiếu kỳ, cho nên Shary mới biểu thị ra vẻ lấy lòng, tự mình đưa Cao Tiệm Phi đi tham quan sòng bạc.
"Tiệm Phi, cậu có thể thử vận may một chút, nếu muốn lấy phỉnh chơi thì cứ bảo Shary." Trần Diệu Huy mỉm cười nói: "Tuy nhiên Tiệm Phi à, cậu chỉ được chơi tối đa là 2 triệu, vượt quá con số này thì tôi không có quyền quyết định"
2 triệu!?
Cao Tiệm Phi giật mình!
Ý của Trần Diệu Huy chính là trong vòng 2 triệu tệ, hắn có thể đánh thoải mái!
Vẻ giật mình của Cao Tiệm Phi lọt vào trong mắt Shary, cô cũng không nói gì nhưng trong lòng lại băn khoăn: "Tên nhóc này nhìn chẳng giống là người có địa vị gì cả, chỉ là một tên nhà quê thôi. Diệu Huy ca và hắn rốt cuộc có quan hệ gì đây?"
Cao Tiệm Phi lắc đầu, nói: "Thôi, tôi không chơi đâu vì tôi trước đây chưa hề chơi qua, nếu như chơi thì chắc chắn là thua”
"Không sao, Cao tiên sinh, kỳ thực bất luận trò chơi nào cũng rất đơn giản, thí dụ như Baccarat, Xì tố, Black Jack, Xúc xắc, Roulette,... những trò này rất đơn giản, nhìn là biết ngay." Tuy rằng cảm giác Cao Tiệm Phi rất quê mùa thế nhưng dù sao hắn cũng là “ngừơi bạn quan trọng” của Trần Diệu Huy, cho nên trên mặt của Shary vẫn luôn nở nụ cười và ân cần giải thích.
Nói thật ra thì trong lòng Cao Tiệm Phi cũng rất muốn chơi, ngoài sự hiếu kỳ thì còn có một nguyên nhân hắn cũng không rõ lắm, chính là sâu trong tiềm thức của hắn cứ thúc giục hắn chơi, không có lý do gì khác, thật giống như một loại bản năng!
"Chẳng lẽ ta trời sinh là dân cờ bạc? Không thể nào?" Cao Tiệm Phi nghĩ thầm: "Thôi thôi, loại cờ bạc này có thể không dính vào thì tốt nhất đừng dính, bằng không thì cả đời này cũng không rút ra được"
Đánh bạc cũng giống như hút thuốc phiện, đều là những trò chơi không đáy, một ngày bước chân vào sẽ không thể tự kềm chế được.
"À, tôi tạm thời không chơi, chỉ đi tham quan thôi" Cao Tiệm Phi xin lỗi nở nụ cười, sau đó lảng sang chuyện khác nói: "Diệu Huy, sòng bạc này chắc hẳn là cái máy kiếm tiền nhiều nhất của cao ốc Đế Vương phải không?”
Trần Diệu Huy cười nói: "Tiệm Phi, cậu nói không sai. Cậu có biết trên thế giới này ngành nghề nào là kiếm tiền nhiều nhất không?”
Cao Tiệm Phi nhún vai, tỏ vẻ không biết, ý bảo Trần Diệu Huy cứ tiếp tục.
Trần Diệu Huy vỗ vai Cao Tiệm Phi nói: "Tiệm Phi, cậu nhớ kỹ điều này, đánh bạc có thể làm cho người một đêm phất nhanh, cũng có thể làm cho kẻ giàu có nhất trong nháy mắt trở thành tên ăn mày. Đánh bạc là trò chơi kích thích nhất trên thế giới, và điều kích thích đó là tiền. Ngành nghề cờ bạc này lại kéo theo những ngành nghề khác như cho vay nặng lãi, rửa tiền cùng những cái khác. Nói tóm lại, nếu như cậu sở hữu một sòng bạc có chút quy mô thì cậu rất nhanh sẽ bước vào top người giàu có nhất."
Cao Tiệm Phi gật đầu tỏ ý đã hiểu, tiếp đó nói: "Diệu Huy, sòng bạc này anh quản lý nhìn có quy mô tương đối lớn, như vậy thì lợi nhuận hàng tháng thu vào của anh quả thực không thể tính nổi, quả là ghê ghớm!"
Cao Tiệm Phi nhịn không được đem sòng bạc so sánh với sản nghiệp của Phi Long và sau đó cho ra một kết luận, đó là tài phú của Phi Long sợ rằng cũng không thể so. Đương nhiên hai cái cũng có khác, Phi Long kiếm tiền là kiếm cho chính mình, còn sòng bạc kiếm tiền là kiếm cho toàn bộ xã đoàn.
Lúc này, Trần Diệu Huy thở dài nói: "Tiệm Phi, tuy rằng sòng bạc bề ngoài nhìn vào là tiền vô như nước, rất oai phong thế nhưng đi theo nghề này đồng dạng cũng mạo hiểm rất lớn, nếu không tính toán cẩn thận thì sẽ trắng tay!"
"Mạo hiểm sao?" Cao Tiệm Phi ngạc nhiên: "Không phải người ta đều nói là mười chơi thua hết chín sao, dân cờ bạc có lợi hại ra sao thì cũng không thể lợi hại hơn sòng bạc được. Vầy thì có gì mà mạo hiểm?”
Theo nhận định của Cao Tiệm Phi thì ngành cờ bạc này hẳn là một ngành nghề không hề có chút mạo hiểm nào, chỉ cần người chủ sòng bạc có quan hệ tốt và chặt chẽ với người của hắc bạch lưỡng đạo thì hầu như là ổn và kiếm tiền không hết.
Trần Diệu Huy mỉm cười nói: "Tiểu Cao, cậu không thuộc loại người như chúng tôi cho nên rất nhiều chuyện cậu cũng không rõ ràng, tôi nói cho cậu biết, bất cứ một sòng bạc nào cũng đều có quan hệ chặt chẽ với thế lực ngầm, còn nói cách khác thì mọi sòng bạc lớn nhỏ trên thế giới này đều bị thế lực ngầm điều khiển. Sòng bạc và thế lực ngầm là cùng một nhịp thở. Cái mạo hiểm mà tôi nói, đó là sự cạnh tranh trong ngành này. Muốn mở sòng bạc thì nhất định phải thuê và nuôi dưỡng chuyên gia cờ bạc, sòng bạc nào cũng đều phải như thế. Chuyên gia cờ bạc là linh hồn của sòng bạc, thí dụ như có một ngày giữa hai sòng bạc xảy ra tranh chấp và muốn thôn tính nhau thì người quyết định thắng thua sẽ là chuyên gia cờ bạc của mỗi sòng bạc, hai bên đều cho người của mình ra đánh bạc, những cuộc chơi này thường rất đáng sợ và số tiền cũng rất kinh khủng!"
"Chuyên già cờ bạc?" Cao Tiệm Phi dường như có chút hiểu rõ: "Nói vậy thì trong sòng bạc này của anh chắc hẳn là có nhiều chuyên gia cờ bạc lắm?"
"Tiệm Phi à, có nhưng cũng không phải nhiều lắm đâu!" Trần Diệu Huy gật đầu: "Những chuyên gia cờ bạc đều có luật lệ riêng của bọn họ cùng với những trọng tài chuyên nghiệp, bọn họ cũng không hoàn toàn thuộc về thế lực ngầm, thế nhưng bọn họ phải mượn sức của thế lực ngầm để phát huy kỹ thuật cờ bạc của họ, thắng được thì suốt đời vinh hoa phú quý; còn thế lực ngầm thì lợi dụng những kỹ thuật cao siêu của chuyên gia cờ bạc để bảo vệ sòng bạc của mình, thậm chí còn đi thôn tính các sòng bạc khác. Đôi khi, một cao thủ cờ bạc có thể đại diện thay cho một thế lực ngầm và thắng được vô số tiền tài. Lấy thí dụ như tỉnh Quảng Đông của chúng ta mà nói thì nơi đây đã từng sinh ra một siêu sao cờ bạc. Người này phục vụ cho Chính Bang. Vài chục năm trước người này đã đánh khắp thiên hạ vô địch thủ, giúp Chính Bang quét sạch những đối thủ cạnh tranh trong Quảng Đông này. Lúc đó là thời kỳ huy hòang nhất của ông ta, ông ta thậm chí còn đánh bại những cao thủ cờ bạc của Las Vegas và giúp cho Chính Bang bước vào làm ăn tại Mỹ. Ha ha, Tiệm Phi à, người này là một nhân vật truyền kỳ đó, thời đó trong giới cờ bạc có rất nhiều cao thủ lão làng cũng như những nhân tài mới xuất hiện đều hướng người này khiêu chiến, thế nhưng không có một ai có thể lay động được địa vị của ông ta, nhân vật này chính là “Thần Cờ Bạc Cao Tiến”!"
"Cao Tiến?" Cao Tiệm Phi nghe mà cảm thấy kinh tâm động phách!
Trong lòng hắn liền hiện lên suy nghĩ, tim đập nhanh: "Cha ta cũng tên Cao Tiến, trước khi tàn phế thì sinh sống tại Quảng Đông, cha biết chú Đường và để ta đến đây phát triển, đồng thời còn bảo chú Đường chiếu cố ta! Chú Đường là ai? Hiện nay chính là người quản lý Chính Bang. Căn cứ theo những lời của Trần Diệu nói thì “Thần Cờ Bạc Cao Tiến” là người của Chính Bang, lẽ nào giữa những chuyện này có mối liên quan gì sao?”
Đúng lúc này, Shary bỗng nhiên nhìn về phía Cao Tiệm Phi, trong mắt cô tràn ngập suy tư, trong lòng tự nói: "Trách không được ta nhìn tên nhà quê này thấy quen mặt, diện mạo của hắn so với Cao Tiến lúc trẻ quả là quá giống!"
"Tiệm Phi, cậu làm sao vậy?" Trần Diệu Huy cũng phát hiện ra thần sắc của Cao Tiệm Phi có chút không thích hợp, hắn lập tức dò hỏi. Khi ánh mắt của hắn nhìn vào mặt của Cao Tiệm Phi thì hắn cũng ngẩn ngơ, quả là quá giống!
Cao Tiệm Phi cố gắng ổn định tinh thần lại, mỉm cười nói: "Không có gì, tôi chỉ ngạc nhiên quá mức thôi, thật không ngờ trong giới cờ bạc cũng có nhân vật truyền kỳ đến vậy, thật giống trong phim điện ảnh quá."
Shary có chút suy nghĩ gật đầu: "Cao tiên sinh, xem ra ngài tựa hồ đối với Cao Tiến cảm thấy rất hứng thú?"
Cao Tiệm Phi từ chối cho ý kiến.
"Cao tiên sinh, mời theo tôi đến đây." Nói xong, Shary trực tiếp xoay ngừơi bước vào quầy.
Trần Diệu Huy liền đi tới ôm vai Cao Tiệm Phi, nói "Đi nào, vào xem các tư liệu về Cao Tiến."
Mấy người đi vào sau quầy đổi tiền.
Tại nơi này đang có mấy người nhân viên ngồi trước máy vi tính. Shary nói với một người trong số đó: "Mau mở tư liệu của Thần Cờ Bạc Cao Tiến ra"
Người nhân viên thao tác rất nhanh, sau đó các dữ liệu về Cao Tiến hiện ra.
"Cao Tiến
Danh hiệu: Thần Cờ Bạc
Giới tính: Nam
Tốc độ tay: 101
Tốc độ mắt: 103
Thính lực (sức nghe): 105
Trí nhớ: 112
Tổng hợp chỉ số bình quân: 105.25
Chiến tích (những trận đấu có trọng tài được ghi chép): chơi 967 trận, 966 thắng, 1 bại."
Phía dưới phần tư liệu có một tấm ảnh màu, trong tấm ảnh là một người mặc đồ tây đen, cổ đeo nơ, rất đẹp trai, trong ánh mắt của ngừơi này tràn ngập tự tin, trên cổ tay trái đeo một chiếc đồng hồ vàng, hắn đang dùng tay phải vuốt ve chiếc đồng hồ.
Cao Tiệm Phi nhìn vào và hoàn toàn bị sốc!
Ngừơi đàn ông trong ảnh so với hắn giống đến ba bốn phần!
Điều quan trọng hơn nữa là trước đây ở nhà, Cao Tiệm Phi có xem qua ảnh chụp của cha hắn lúc tuổi trẻ, tuy rằng nói những bức ảnh đó cha hắn không có biểu hiện ra sự tự tin và khí chất đặc biệt gì thế nhưng khuôn mặt thì tuyệt đối giống như đúc với "Thần Cờ Bạc Cao Tiến" này!
Lúc này, người nhân viên phụ trách máy tính, Shary và Trần Diệu Huy đều đồng thời quay đầu nhìn về phía Cao Tiệm Phi, ai cũng cảm thán nói: "Trời ạ! Giống quá!”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện