[Dịch]Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng- Sưu tầm
Chương 6 : Bằng chứng
.
Tiết Thiên Y đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói.
Hắn khẽ nâng chân trái, nhảy về phía trước một bước, sau đó thân thể phảng phất như bị chân kia tác động, thân hình như mũi tên bắn về phía trước dễ dàng thoát khỏi sự vây công của vệ sĩ Diệp gia.
Vì để tránh cho kinh thế hãi tục, một bước này của Tiết Thiên Y đã được hắn tận lực khống chế tốc độ và sức mạnh, dù tốc độ di chuyển đối với hắn là bình thường, nhưng ở trong mắt mọi người thì nhanh không thể tưởng tượng, không cách nào tin được.
Mà mấy tên vệ sĩ Diệp gia phụ trách vây bắt Tiết Thiên Y liền phát hiện, trước mặt bọn họ chỉ là một bông hoa, còn Tiết Thiên Y đã đứng cách bọn họ năm mét rồi.
"Diệp gia gia, người còn nhớ rõ Tiết Sơn không?"
Tiết Thiên Y chẳng muốn dây dưa với mấy tên vệ sĩ Diệp gia, sau khi thoát khỏi sự tấn công của bọn họ, lập tức hướng lên Diệp Uy đang chủ tọa trên đài nói ra câu này, thanh âm tuy không lớn nhưng trong tai Diệp Uy lại rõ rành mạch.
Diệp Uy vốn trầm ổn như núi, thần sắc luôn không đổi, nhưng sau khi nghe được hai chữ “Tiết Sơn”, thân hình đột nhiên chấn động, mắt thấy vài tên vệ sĩ muốn tiếp tục tiến đánh Tiết Thiên Y, không cần suy nghĩ, đập mạnh quải trượng xuống đất, quát lớn: “Dừng tay!”
Thanh âm của hắn không lớn nhưng lực uy hiếp rất cao, vài tên vệ sĩ sau khi nghe thấy liền dừng lại, nhưng vì chức trách bên mình liền vây Tiết Thiên Y ở bên trong, phòng ngừa hắn có dị động.
Trong khi mọi người sững sờ, Diệp Uy vốn tỉnh táo trầm ổn, không bao giờ hỉ nộ, nhưng vừa rồi hét lớn một tiếng, rõ ràng có chút thất thố, kể cả thành viên Diệp gia cùng tất cả mọi người tham gia yến hội trong sảnh đều cảm thấy khó hiểu, không biết là vì sao.
Ngay cả Diệp Mạn Vũ ở sau lưng Diệp Uy với khí chất tuyệt đẹp và tĩnh mịch, thần sắc luôn đạm mạc như nước cũng không tự chủ mà nhướng mày lên, trong đôi mắt đẹp lóe lên một tia kinh ngạc.
Trữ Tiểu Phi tuy biết quan hệ giữa Tiết Thiên Y và Diệp Uy gia gia, nhưng nhìn hắn ở phía xa đang bị vài tên vệ sĩ bưu hãn bao vây, trong lòng vẫn có một chút lo lắng, thì thào tự nói: “Không có việc gì! Không có việc gì! Nể mặt chiến hữu cũ, Diệp lão gia tử hẳn là không tức giận, tối đa chỉ trách cứ hắn vài câu!”
Sau khi Diệp Uy hét lớn, mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, Ô Trí Thông liền cho rằng Diệp Uy chuẩn bị tức giận, cười lạnh nói: “Tên nhà quê chọc giận Diệp lão gia tử, muốn chuốc lấy xui xẻo rồi!”
"Ngươi, miệng quạ đen"
Trữ Tiểu Phi thấy vẻ mặt hả hê của hắn, nội tâm không khỏi tức giận.
Ô Trí Thông cười khan nói: “Tiểu Phi, hôm nay ngươi có chút nóng nảy a…! Nghe người ta nói, nữ nhân hay tức giận thì rất mau già…”
Trữ Tiểu Phi cả giận nói: “Già thì già, ai cần ngươi lo! Ta cho Ô Trí Thông ngươi biết, hiện tại trong ta đang rất bực tức, ngươi lại chọc ta, ngươi muốn bị chửi rồi à!”
Ô Trí Thông cười hắc hắc, không hề lên tiếng, nhìn trộm khuôn mặt tinh xảo của Trữ Tiểu Phi cùng với đường cong trước ngực cao ngất đang phập phồng, thầm suy nghĩ: “Tiểu tiện nhân này càng ngày càng đanh đá ngang ngược rồi, bất quá ta thích! Không biết trên giường có hăng hái như vậy không nhỉ! Mẹ kiếp, chờ xem, sẽ có một ngày lão tử bắt tiểu tiện nhân ngươi phải hàng phục trên giường, cam tâm tình nguyện dưới háng lão tử!”
Diệp Uy ở trên đài trước trải qua kích động giờ đã khôi phục bình tĩnh, hắn từ từ đứng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú Tiết Thiên Y, trầm giọng nói: “Người trẻ tuổi, ngươi biết Tiết Sơn?”
Tiết Thiên Y nhìn lướt qua một tên vệ sĩ đang đứng trước mặt, cất cao giọng nói: “Tiết Sơn là ông nội của ta!”
“Tiết Sơn… Tiết Sơn…” Diệp Uy thì thào cái tên này liên tục, hô hấp ngày càng dồn dập, cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, hắn chỉ tay về phía Tiết Thiên Y: “Ngươi… Ngươi có cái gì để chứng minh?”
“Cái này là bằng chứng!”
Trong lúc mọi người khẩn trương chăm chú nhìn, Tiết Thiên Y chậm rãi cởi bỏ bao trong tay, cầm lấy hai đồ vật, sắc mặt ngưng trọng.
Dưới ánh đèn đại sảnh yến hội sáng ngời, mỗi một khách quý ai cũng thấy rõ là Tiết Thiên Y đang cầm một bên là băng đạn rỗng không sáng loáng, một bên là một cái ấm nước kiểu cũ mà quân dụng thường dùng.
Hai món này chắc là đồ cổ, có lẽ những khách quý kia không biết ý nghĩa của chúng, nhưng Diệp Uy và một ít trưởng lão hồi đang còn thanh niên đi chiến tranh, mấy món này gợi lại hình ảnh nhiều năm trước, chiến hỏa bay tán loạn, tràn ngập khói thuốc súng.
Diệp Uy rốt cuộc không thể khống chế tâm tình nữa, dạt hai gã vệ sĩ trước mặt ra, đi nhanh về phía trước, nhìn chăm chú đồ vật ở trên tay Tiết Thiên Y, hốc mắt bỗng nhiên đỏ lên, chậm rãi vươn tay ra, rung giọng nói: “Hài tử, lấy ra…lấy ra… Mau đem tới cho ta xem xem…”
Tiết Thiên Y gật đầu, trang trọng giao băng đạn rỗng và ấm nước cũ xưa vào tay hắn.
Hai tay Diệp Uy run rẩy không ngừng, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng ổn định lại, hắn cẩn thận sờ lên băng đạn rỗng cùng với ấm nước cũ xưa, bất tri bất giác đôi mắt đã ngấn nước.
Có thể làm mưa làm gió trong giới kinh doanh, thế mà Diệp lão gia tử lại bị kích động đến thế, nhất định đồ vật này rất có ý nghĩa với lão, mọi người đều nhìn vào băng đạn rỗng và ấm nước cũ xưa trên tay Diệp Uy, suy đoán xem rốt cuộc trong đó ẩn chứa chuyện gì.
Yến hội sinh nhật vốn đang nở mày nở mặt, tất cả đều vui vẻ, không ai ngờ rằng khi thiếu niên lạ mặt này xuất hiện, lại làm cho Diệp lão gia tử thương tâm đến vậy, các thành viên nhỏ tuổi hơn của Diệp gia đều căm tức nhìn Tiết Thiên Y, nội tâm tràn đầy oán khí.
Sắc mặt Diệp Mạn Vũ không đổi, có điều ánh mắt trong trẻo hướng về Tiết Thiên Y, có một chút nghi hoặc và suy nghĩ.
Diệp Mạn Vũ còn nhớ như in, khi mình còn nhỏ gia gia thường xuyên kể cho hắn mấy câu chuyện lúc Nam chinh Bắc chiến thời trai trẻ, có đôi khi kích động không kiềm chế được lau vài giọt nước mắt, hắn nghĩ rằng đồ vật này có thể đả động tới gia gia khẳng định là có quan hệ với niên đại xưa kia.
“Năm mươi năm… Suốt năm mươi năm rồi! Thời gian trôi qua thật nhanh…, chỉ trong chớp mắt ta đã không gặp Tiết Sơn lão đệ cũng nửa thế kỷ rồi…” Diệp Uy cảm khái một hồi, đột nhiên ánh mắt quét một vòng, “Hài tử, gia gia của ngươi đâu rồi, hắn ở đâu?”
“Ông nội không tới.”
Tiết Thiên Y cũng bất đắc dĩ, “Gia gia là một người lưu luyến gia đình, tuổi cũng lớn rồi, không đi nổi chặng đường dài, cho nên để ta đại diện hắn sang đây thăm người.”
“Như vậy a…”
Diệp Uy thất vọng, lắc đầu cười khổ, vô cùng thương cảm thở dài: “Ta biết rõ nguyên nhân hắn không đến, thật ra là không muốn gặp ta… Ai, nhiều năm như vậy hắn vẫn không chịu tha thứ cho ta…A, cũng là…, ta bảo vệ không tốt, hắn hận ta cũng là chuyện đương nhiên. Đổi lại là ta thì ta cũng làm như vậy thôi…”
Những chuyện năm đó của gia gia và Diệp Uy, Tiết Thiên Uy cũng biết ít nhiều, nghe Diệp Uy thì thào tự trách mình, hắn thật sự không biết nên nói gì, đành xuôi tay đứng im lẳng lặng lắng nghe.
“Hài tử, ngươi tên gì? Tiết Sơn lão đệ… Hiện tại hắn có khỏe không?”
Diệp Uy lấy khăn tay lau sạch nước mắt, một lần nữa nhìn Tiết Thiên Y, trong ánh mắt ngập tràn yêu thương.
“Ta là Tiết Thiên Y.”
Thấy được sự chân tình của Diệp Uy, Tiết Thiên Y dường như cảm động theo, hốc mắt có chút ướt át, khẽ nói: “Cảm ơn Diệp Uy, gia gia ngày ngày nhớ mong, mọi chuyện của gia gia người đều tốt! Gia gia để cho ta tới thăm ngươi cũng thay hắn gửi lời hỏi thăm tới người đó!”
“Tốt… Tốt… Rất tốt… Ha ha…”
Diệp Uy gật đầu không ngừng, vô tình biểu hiện có thất lạc, có tiếc nuối, có vui mừng, có hoài niệm.
Thấy Diệp Uy và Tiết Thiên Y nói chuyện với nhau chẳng thèm để mắt tới mọi người xung quanh, tựa hồ quên chuyện chính sự trước mắt, Diệp Đức Chiêu có chút sốt ruột, hắn nhìn quanh hiện trường yến hội một chút, khẽ do dự, tiến lên thấp giọng nhắc nhở: “Lão gia tử, khách quý bọn họ đã đợi rất lâu, người xem…”
"Mau khai tiệc thôi, không nên làm chậm trễ những khách nhân nữa! A, ngươi nhìn đó, ta chỉ hơi chút kích động, nên lại quên bén chuyện chính sự"
Diệp Uy cười cười, trả băng đạn rỗng và ấm nước cũ xưa cho Tiết Thiên Y, sau đó vẫy tay với Diệp Mạn Vũ, ý bảo hắn tới đây.
Diệp Mạn Vũ bước nhẹ nhàng tiêu sái đi tới bên cạnh Diệp Uy, kêu nhỏ một tiếng: “Gia gia”.
Diệp Uy cười ha ha, chỉ vào Diệp Mạn Vũ, mỉm cười nói với Tiết Thiên Y: “Nó tên là Diệp Mạn Vũ, cháu gái nhỏ của ta, năm nay vừa tròn mười tám tuổi, hiện đang là sinh viên của trường đại kinh tế Booth Chicago – Mỹ"
“Đây là Tiết Thiên Y.”
Diệp Uy chỉ vào Tiết Thiên Y, đứng lên giới thiệu cho cháu gái Diệp Mạn Vũ: “Hắn là cháu trai của chiến hữu ta năm đó… Đúng rồi Thiên Y, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi? Hẳn là còn đi học hả?”
“Ta 17, năm nay mới tốt nghiệp sơ trung, đang chuẩn bị học cao trung …”
Tiết Thiên Y nói đến đây liền do giật một chút, lấy một cái phong thư từ trong túi quần đưa cho Diệp Uy, “Diệp gia gia, phong thư này là ông nội của ta chuyển giao cho người đó, có một việc muốn cầu ngươi giúp…”
“Tiết Sơn lão đệ trước nay là một người vô cùng sảng khoái, từ lúc nào đã biến thành mụ mụ vậy ta? Hắn và ta mà còn dùng chữ “cầu” nữa sao?”
Trong giọng nói Diệp Uy mang theo vài phần bất mãn cùng quở trách, nhận lấy phong thư của Tiết Thiên Y, ngay lập tức mở ra đọc chăm chú.
Cho dù lúc này rượu và thức ăn đã được dọn lên bàn, Diệp Uy cũng phân phó cho Diệp Đức Chiêu mời quan khách dự tiệc, nhưng hai vị nhân vật chính của Diệp gia chưa an tọa, ai lại dám không xấu hổ động tới chiếc đũa? Mặt khác có một vài ngươi trong yến hội dường như cảm thấy, lúc này có một chút chuyện nho nhỏ, đưa đến hứng thú quan sát ba ngươi đang đối thoại trên đài.
Trữ Tiểu Phi nhìn Tiết Thiên Y trò chuyện vui vẻ với Diệp lão gia tử, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: “Xem ra Diệp lão gia tử đối xử rất tốt với Tiết Thiên Y! A, những người nhìn có chút hả hê kia chỉ sợ thiên hạ không loạn nhất định sẽ rất thất vọng a?”
Ô Trí Thông biết rõ là đang cố ý nói móc mình, sắc mặt trầm xuống, nội tâm cảm thấy rất thất vọng.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện