[Dịch]Đô Thị Tuyệt Sắc Bảng- Sưu tầm
Chương 18 : Chúng ta bị bao vây rồi!
.
“Ế, người anh em định đi đâu thế?”
Chu Kiên Cường thấy hắn định đi, liền chạy tới hỏi.
“Té khỏi đây chứ đi đâu!”
“Sao vội thế..., biết đâu cảnh sát đến ngay bây giờ, lúc đó hai ta còn phải làm chứng vạch trần tội ác của đám lưu manh này nữa chứ! Ha ha, tội của lũ này cũng không nhỏ nha, chắc chắn bọn nó sẽ được vinh dự ăn cơm tù vài năm rồi!”
Chu Kiên Cường hưng phấn nói.
“Ông không sợ cảnh sát với bọn này cùng một phe à? Ông không sợ cảnh sát tới là để trợ giúp bọn này à? Nếu muốn làm anh hùng thì ông ở lại một mình đi.”
Tiết Thiên Y không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.
Chu Kiên Cường nghe thấy thế, bất giác rùng mình một cái, nào dám ở lại chỗ này một mình nữa. Hắn cuống quýt kêu lên: “Người anh em à, chờ tôi một chút, tôi đi cùng với ông!”
Hắn chạy như bay về gian phòng của mình, thu hết đồ vật cần thiết rồi xách túi du lịch chạy vội theo Tiết Thiên Y.
Hai người nối đuôi nhau đi xuống cầu thang, đến đại sảnh ở lầu một thì đã chẳng thấy hai gã nhân viên khách sạn đâu nữa, đại sảnh giờ vắng tanh không một bóng người.
“Người anh em, lúc thuê phòng ông nộp bao nhiêu tiền thế chấp?”
Chu Kiên Cường nghiêng đầu hỏi Tiết Thiên Y.
“Một trăm.”
Tiết Thiên Y thuận miệng đáp.
“Được, chờ tôi một chút!”
Chu Kiên Cường buông túi du lịch ra, chạy vào trong quầy lục lọi một hồi, lúc trở lại bên người Tiết Thiên Y đã mang theo hai tờ tiền mặt một trăm đồng.
“Cầm lấy đi, của ông đó!”
Chu Kiên Cường đưa một tờ cho Tiết Thiên Y, thuận tay nhét một tờ khác vào trong túi áo.
Tiết Thiên Y nhíu mày, nhìn hắn khó hiểu.
Chu Kiên Cường cười nói: “Cái này là tiền thế chấp của ông. Chúng ta đã không ở đây nữa, dĩ nhiên là phải lấy lại tiền thế chấp rồi, không thể nào biếu không cho bọn khốn kiếp kia được!”
“Hợp lý.”
Tiết Thiên Y cười cười, nhận lấy tờ một trăm đồng.
“Đừng khách khí, tôi còn chưa cảm ơn ông đâu! Vừa rồi nếu không phải ông đại phát thần uy, chẳng những tôi sẽ bị mấy tên khốn kiếp kia đánh mà đến cả mấy ngàn đồng này cũng sẽ tan thành mây khối rồi. Đi, chúng ta đi tìm khách sạn khác tốt hơn nào, tiền thuê tôi bao hết. Ngày mai tôi lại mời ông ăn cơm, coi như cảm ơn đại ân đại đức của ông!”
“Khỏi đi!”
Tiết Thiên Y lắc đầu.
“Khỏi đi là thế nào? Chu Kiên Cường này cũng không thích nợ người khác cái gì! Cứ vậy đi! Đúng rồi, người anh em, ông từng luyện võ hả? Vừa rồi nhìn ông đấm đá vài cái đã đánh gục hết bọn khốn kiếp kia, thân thủ nhanh đến mức tôi còn không thấy rõ, thật sự lợi hại đó!”
“Luyện chơi chơi hai năm ý mà!”
Tiết Thiên Y hời hợt nói, rồi cất bước đi thẳng ra khỏi khách sạn.
“Này, người anh em, tôi là Chu Kiên Cường, ông tên là gì?”
“Tiết Thiên Y.”
“Năm nay tôi mười sáu, ông thì sao?”
“Mười bảy.”
“Vậy gọi anh là Tiết ca nhé. Tiết ca, anh là người vùng nào?”
“Người sống trong núi!”
“Ha ha, câu trả lời rất bí ẩn, em thích! Tiết ca, anh là người sống trong núi, em là người sống trong trấn... Oái, Tiết ca, đừng đi nhanh thế..., đợi em với...”
Tiết Thiên Y cứ thế bước nhanh, Chu Kiên Cường hấp tấp vác túi chạy theo sau, miệng liến thoắng không ngừng.
Lúc này đã hơn mười một giờ đêm, tuy bên ngoài khách sạn vẫn sáng đèn, nhưng đường phố lại vắng tanh vắng ngắt, chẳng thể tìm thấy nổi một bóng người hay xe cộ đi lại. Đến cả quảng trường, không lâu trước còn vang lên tiếng nhạc từ mấy quán ăn chơi thì thần kỳ thay, lúc này cũng chẳng còn động tĩnh gì cả.
Chu Kiên Cường nối bước Tiết Thiên Y ra khỏi khách sạn, mới bước xuống cầu thang hai bước đã bị Tiết Thiên Y giơ tay cản lại.
“Có gì hot?”
Nhìn thần sắc khác thường trên mặt Tiết Thiên Y, Chu Kiên Cường tò mò hỏi.
“Ông có thấy bốn phía xung quanh yên tĩnh đến mức quỷ dị không?”
Giữa màn đêm, ánh mắt Tiết Thiên Y vẫn sáng như sao, mắt hắn không ngừng quan sát bốn phía.
Chu Kiên Cường tùy tiện nhìn hai bên đường phố, vẫn không tin, cười nói: “Đường phố khu này vốn vắng vẻ, hiện tại lại gần đến mười hai giờ đêm, yên tĩnh một chút cũng bình thường mà...”
“Không, rất không bình thường!” Tiết Thiên Y cắt đứt lời nói của hắn, ánh mắt nhìn thẳng về phía ngọn đèn dầu leo lét nơi xa, sắc mặt ngưng trọng nói: “Tôi có một cảm giác không hay, có lẽ... chúng ta bị bao vây cmnr!”
“Bao vây?”
Chu Kiên Cường khẽ giật mình, nhất thời vẫn không thể lý giải được ý tứ của Tiết Thiên Y.
“Chuẩn.” Tiết Thiên Y chậm rãi gật đầu: “Bao vây chúng ta là đồng lõa của Thanh Diện Thú!”
Chu Kiên Cường cười ha ha: “Tiết ca à, anh xem phim xã hội đen nhiều quá phải không? Mấy thể loại đó thường có tình tiết này, đại ca vừa lên tiếng hô hào, ngây lập tức một đám tiểu đệ tay lăm lăm mã tấu tụ tập từ bốn phương tám hướng, rồi xông vào đâm chém đối phương, khí thế đó, khung cảnh đó, thật sự rất hoành tráng. Ha ha...”
Hắn vừa mới ngoác miệng ra cười, khuôn mặt chợt cứng đờ, há hốc miệng ra như có người nhét cả quả trứng gà vào vậy. Nụ cười trên mặt cũng dần biến thành sự khiếp sợ.
Chẳng biết từ lúc nào, con đường vốn không có một bóng người đã lù lù xuất hiện một đám, mấy ngõ nhỏ xung quanh cũng dần có những bóng người lộ ra. Những người này chậm rãi tụ tập về trước cửa Xuân Phong lữ quán, sơ sơ cũng phải đến trăm người.
“Vãi cả lọ cồn, nhiều người thế này... Đều đến thăm chúng ta sao?”
Đôi mắt Chu Kiên Cường như muốn lồi ra, khó nhọc nuốt nước miếng.
“Còn phải hỏi nữa sao?”
Lông mày Tiết Thiên Y nhíu hẳn lại, ánh mắt liên tục quét qua đám người đang tiến tới.
“Thế... thế bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
Chu Kiên Cường chỉ thấy yết hầu khô khốc, khó nhọc nói.
Hơn trăm bóng đen vọt về từ bốn phương tám hướng, rất nhanh đều đã tụ tập trước cửa Xuân Phong lữ quán, chặn kín mọi ngả đường trước mặt Chu Kiên Cường và Tiết Thiên Y. Lúc này khoảng cách giữa hai bên không tới mười mét. Chu Kiên Cường mở to mắt ra nhìn, lập tức có thể thấy không ít người đối phương đều mặc âu phục giống hệt Thanh Diện Thú, ngực cũng đeo huy chương như thế. Rất rõ ràng, đám này cùng một hội với Thanh Diện Thú.
Chu Kiên Cường cũng không phải loại nhát gan nhu nhược. Khi lợi ích của bản thân đã bị uy hiếp, hắn sẵn sàng liều mạng. Thế nhưng tình huống trước mắt, hắn lại chưa gặp bao giờ. Nhân số của đối phương quá nhiều rồi. Những khuôn mặt xa lạ lần lượt lộ ra dưới ánh đèn, tất cả đều toát ra vẻ hung tàn thô bạo, không thì lạnh lẽo như băng giá. Chứng kiến hết thảy, hắn chỉ cảm thấy mình đang chịu một loại áp lực vô hình to lớn.
Lúc này đây, Chu Kiên Cường lại có cảm giác mong ngóng cảnh sát xuất hiện. Cho dù bọn họ thật sự là đồng đảng của đám người Thanh Diện Thú thì ít ra bị bắt đi, cùng lắm mình chỉ bị giam vài ngày, đóng ít tiền phạt mà thôi, dù sao cũng an toàn hơn ở chỗ này rất nhiều.
Hầu hết đám côn đồ có tổ chức này đều là loại chó điên, nhỡ đâu bọn chúng không chịu nói “Đạo lý giang hồ” mà lại xông lên, mình có giữ được cái mạng nhỏ này không cũng khó nói.
Đúng lúc này, phía sau lưng vang lên tiếng “loẹt quẹt” của dép lê dẫm đạp trên mặt đất. Tiết Thiên Y không cần quay đầu lại, chỉ cần dựa vào âm thanh đã có thể biết rõ đây là mụ tóc xoăn Lý Xuân Phương.
Lý Xuân Phương thấy bên ngoài khách sạn đứng lúc nhúc một đám người thì biết ngay đồng bọn của mình đến trợ giúp, cô ta lập tức vui mừng ra mặt. Cô ta thét lên chói tai rồi lao nhanh ra cửa khách sạn, vượt qua Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường đang đứng ở cửa, chạy đến giữa đám người đối diện, miệng không ngừng nói những thứ gì đó, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ về phía Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường.
“Móa, biết thế lúc nãy đã bắt mụ ta làm con tin! Sai lầm rồi...!”
Chu Kiên Cường vỗ gáy, mặt mày ủ rũ.
Không hề nghi ngờ, nhất định là Lý Xuân Phương đang kể lại những chuyện vừa phát sinh tại lầu ba của khách sạn. Đám người kia nghe cô ta nói xong lập tức gào rú, lên tiếng chửi bới. Trong âm thanh hỗn loạn đó, một đôi mắt như ánh mắt sói đói rình mồi trong đêm nhìn chăm chú vào Tiết Thiên Y và Chu Kiên Cường, dường như muốn xé nát hai người ngay tại chỗ.
Chu Kiên Cường cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, không nhịn được nhích lại sát bên người Tiết Thiên Y.
Giờ phút này, thần thái Tiết Thiên Y vô cùng tự nhiên, khiến mọi người có cảm giác như là một ngọn núi cao không thể lay chuyển. Nhờ thế mà Chu Kiên Cường cũng thấy an toàn hơn rất nhiều.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện