[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm

Chương 72 :  Mùi hương quen thuộc

Người đăng: 

.
Sở Thiên cười nhạt: - Ta ở trong mưa, ngươi cũng ở trong mưa. Ta không bị dầm mưa là bởi vì ta có cái dù. Ngươi bị dầm mưa là bởi vì không có dù. Cho nên không phải là ta độ ngươi, mà là cái dù độ ta. Ngươi muốn được độ, không cần tìm ta, mời tự đi tìm cái dù! Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân ngơ ngác đứng ở đó nhìn Sở Thiên, đột nhiên rơi lệ, ngây ngốc nói: - Tự cái dù tự độ, tự tính tự độ, mọi thứ cầu ở mình. Sở thí chủ không chịu cho mượn cái dù, đây là Sở thí chủ đại từ đại bi rồi. Trong nội tâm đại sư Không Kiến cũng thầm than: chính mình có cái dù, sẽ không bị dầm mưa. Chính mình có Phật tính, sẽ không bị ma tính mê hoặc. Trời mưa không tự mình mang dù mà lại muốn người khác giúp mình, bình thường không tìm được đúng như bản tính, muốn người khác độ mình. Đồ nhà mình không dùng, lại muốn đồ của người khác, làm sao có thể bằng lòng thỏa mãn? Lời nói sắc bén của Sở Thiên, ngay cả mình cũng phải thán phục sâu sắc. Cũng khó trách đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân rơi lệ, nội tâm xúc động. Đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân trấn tĩnh lại: - Sở thí chủ, ta nhận thua. Trong ba năm sẽ không tiến vào Thần Châu dạo chơi. Lần sau sẽ lại tới Thiên Pháp tự tìm ngươi tranh luận. Nói xong liền quay đầu kiên quyết bước đi, cũng rất cô độc. Lúc đầu tự cho rằng mình ngộ tính cao, lại không nghĩ rằng cả người thiếu niên cũng không hơn được. Đúng là sóng sau xô sóng trước. Sở Vân nhìn đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân rời đi, quay người về phía đại sư Không Kiến gật đầu thi lễ, sau đó nhẹ nhàng trở lại chỗ ngồi. Các khách nhân vẫn chưa lý giải được toàn bộ ý nghĩa vấn đề mà Sở Thiên và đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân tranh luận, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ nhiệt liệt vỗ tay, vài phần điên cuồng, vài phần tán thưởng. Không ngờ tuổi còn nhỏ mà đã am hiểu Phật pháp như vậy, thật sự khiến người khác bội phục. Bác Ba cũng vô cùng vui mừng vừa đi vừa vỗ tay, ôm chặt lấy Sở Thiên, cao hứng nói: - Sở Thiên, cháu nghiên cứu Phật pháp từ khi nào vậy hả? Sở Thiên mỉm cười, biết vấn đề này rất khó để trả lời một cách rõ ràng, chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ: - Bác Ba, cháu cũng chỉ là lúc nhàn rỗi có xem qua, chưa thể nói là nghiên cứu được. Bác Ba lại khen; - Xem qua lúc nhàn rỗi mà có thể đối mặt với đạo trưởng Đông Doanh, quả nhiên là thiên phú bẩm sinh, kỳ tài trăm năm nha… Chú thím, còn có Sở Hân Hân đã không nhịn được nữa. Sở Hân Hân khinh thường nói một câu: - Cũng chẳng có gì, chỉ là một lão đạo trưởng Đông Doanh lang thang quê mùa mà thôi. Bác Ba liếc Sở Hân Hân, có chút bất mãn nói: - Ba năm trước ta có gặp qua đạo trưởng Tảo Đảo Diệu Vân, ở Đông Doanh cũng có chút danh tiếng, đạo đồ có đến vài trăm người, sao có thể nói là đạo trưởng lang thang quê mùa được? Mặt mũi của cả nhà Sở Hân Hân đều bị kéo xuống. Hiện tại bọn họ vô cùng hối hận vì đã dẫn bác Ba đến Trung học Thiên Đô nhận Sở Thiên. Vốn cho rằng Sở Thiên không có khả năng uy hiếp, thậm chí còn có thể là giúp làm nổi bật Sở Hân Hân, không nghĩ tới, lại bị Sở Thiên thể hiện trước mặt mọi người, thật sự khó coi. Hiện tại bọn họ nghĩ là nên tranh thủ thời gian rời khỏi đây, để cho bác Ba rời xa Sở Thiên một chút. Nếu tài sản của bác Ba thật sự rơi vào tay Sở Thiên thừa kế, bọn họ nhất định không tha thứ cho chính mình. Thậm chí bà thím còn có ý nghĩ, sớm biết như vậy đã nói với bác Ba Sở Thiên đã chết, vậy sẽ bớt đi rất nhiều chuyện. Bữa cơm này, cha mẹ Sở Hân Hân bằng mặt mà không bằng lòng, ăn uống rất lạnh nhạt. Sở Hân Hân vừa ăn vừa nhìn Sở Thiên, cảm thấy phải hạ bớt uy phong của Sở Thiên mới tốt. Sở Hân Hân giật mình khi cánh tay vô tình vỗ vào túi sách. Khi bữa cơm sắp kết thúc, Sở Hân Hân lấy từ trong túi sách ra một cái hộp được đóng gói đẹp đẽ, hướng về bác Ba nói: - Bác Ba, lần đầu gặp mặt, không có gì tặng người làm quà lưu niệm lúc chia tay, đây là cái bút máy Vạn Bảo Long, mong lão nhân gia nhận lấy. Bác Ba hứng thú nhìn món quà Sở Hân Hân đưa tới: - Thật vậy sao? Thật là tặng cho bác Ba à? Đúng là đứa trẻ ngoan, suy nghĩ thật chu đáo. Bố mẹ Hân Hân cũng thầm gật đầu. Đúng là con gái tinh tế, biết cách lấy lòng người khác. Bác Ba nhận lấy lễ vật, cũng móc từ trong túi ra hai cái thẻ, đưa cho Sở Hân Hân và Sở Thiên; - Bác Ba cũng không có quà gì tặng cho hai đứa. Đây là thẻ rút tiền ở ngân hàng, bên trong có mười ngàn đồng, mật mã là sáu số không, cho hai đứa để sau này mua sách vở. Sở Hân Hân vui mừng nhận lấy. Bố mẹ cũng vui mừng ra mặt. Sở Thiên lại ngần ngừ: - Bác Ba, đáng lý ra bọn cháu là hậu bối phải hiếu kính người, sao có thể không biết xấu hổ để người phải tốn kém chứ? Trong tâm Sở Hân Hân thầm nghĩ: giả bộ, mười ngàn đồng lại không muốn? Bác Ba cười sang sảng, nhét lại vào tay Sở Thiên: - Sở Thiên, nhận lấy đi, đây là tâm ý của bác mà. Sở Thiên thấy bác Ba kiên quyết như vậy, bất đắc dĩ đành cất thẻ vào túi, sau đó sờ khắp người, hiển nhiên là muốn tìm chút lễ vật tặng lại cho bác Ba. Rõ ràng là Sở Hân Hân nhìn rõ suy nghĩ của Sở Thiên, cố ý làm Sở Thiên khó xử, mở miệng nói; - Sở Thiên, bác Ba cho quà lớn như vậy, sao anh không có chút lễ vật đáp lại vậy? Em tặng bút máy Vạn Bảo Long cho bác, không phải là anh không có gì đấy chứ? Bác Ba cười sang sảng, giảng hòa: - Không cần, không cần. Bác Ba ghi nhận tấm lòng của cháu là được rồi. Quả thật là trong người Sở Thiên không có gì để lấy ra, nhìn ánh mắt miệt thị, vui sướng của chú thím, đành thở dài, hiện tại mới hiểu thế nào là “không tiền người thân cũng không nhận.” - Có! Đây chính là lễ vật của Sở thí chủ. Không biết đại sư Không Kiến đã đến từ lúc nào, đứng bên cạnh Sở Thiên, nở nụ cười hiền lành, đưa cho Sở Thiên một khối ngọc thạch: - Sở thí chủ, đây là linh vật Thiên quốc, thanh cao thuần khiết, là tuyệt phẩm khó có, rất hiếm gặp. Sở thí chủ tặng nó cho bác Ba, nó sẽ phù hộ cho bác Ba hạnh phúc vạn năm, vĩnh viễn bình an. Sở Thiên mỉm cười, ánh mắt lộ ra vài phần cảm kích, sau đó mang ngọc thạch đưa cho bác: - Bác Ba, đây là đồ vật khai quang của Thiên Pháp tự, ngàn vàng khó cầu. Hôm nay cháu xin tặng cho lão nhân gia, mong người hạnh phúc vạn năm, vĩnh viễn bình an. Bác Ba vừa kinh ngạc vừa vui mừng cầm lấy khối ngọc thanh cao, thuần khiết, biết rõ Sở Thiên nói “ngàn vàng khó cầu” là không nói dối, khăng khăng không dám nhận: - Như vậy sao được? Như vậy sao được? Sở Thiên, lễ vật này quá quý giá rồi, cháu hãy đem nó trả lại cho đại sư Không Kiến. Đại sư Không Kiến mỉm cười, thần sắc phiêu nhiên: - Thí chủ cứ yên tâm nhận lấy. Sở thí chủ là người có duyên với lão nạp. Từ phương trượng Không Vô, trụ trì Không Văn cho tới lão nạp đều coi Sở thí chủ khách nhân tôn quý nhất của Thiên Pháp tự. Cho nên, Thiên Pháp tự tặng ngọc thạch, cũng là Sở thí chủ tặng ngọc thạch, dù thế nào cũng không nên cố chấp. Bác Ba rất kinh ngạc khi biết Sở Thiên là khách nhân tôn quý nhất của Thiên Pháp tự. Vốn còn tưởng đại sư Không Kiến tặng khối ngọc thạch này là để báo đáp sự trợ giúp vừa nãy của Sở Thiên, hóa ra Sở Thiên và Thiên Pháp tự còn có quan hệ sâu xa. Sở Thiên đúng là kỳ nhân, không biết còn có bao nhiêu bản lĩnh chưa lộ ra ngoài, vì vậy liền cảm ơn lần nữa rồi nhận lấy lễ vật này. Đại sư Không Kiến thấy bác Ba nhận lấy ngọc thạch, liền gật đầu, mang theo nụ cười khiêm tốn rời đi. Sở Hân Hân cảm thấy hôm nay là một ngày không may mắn, bắt đầu có ý thúc giục mọi người rời đi. Bác Ba cũng biết cả nhà bọn họ đã đứng ngồi không yên, nhìn thấy trời cũng đã muộn, liền cùng mọi người trao đổi phương thức liên lạc, sau đó dẫn cả đoàn rời đi. Sở Thiên không chia tay bác Ba ở quán rượu Vong Ưu mà đến phòng cũ của Lâm Ngọc Đìnhrồi mới xuống xe. Thời điểm Sở Thiên xuống xe, bác Ba còn vỗ bả vai hắn, rất cao hứng, rất vui vẻ. Sở Thiên đưa mắt nhìn xe của bác Ba rời đi, ma xui quỷ khiến thế nào lại lững thững đi đến căn phòng trước kia ở, muốn đến xem một chút nhưng lại phát hiện ra đã trả lại chìa khóa cho Lâm Ngọc Đình, vì thế mà lắc đầu định rời đi. Bỗng nhiên, một mùi thơm nhàn nhạt lọt vào mũi của Sở Thiên. Trong nội tâm Sở Thiên dâng lên một nỗi kinh hoàng, chẳng lẽ cô ta ở chỗ này?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang