[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Chương 59 : Đặc vụ Phi Long
.
Sau cái chết của Trị Ban Y Sinh những gì còn lại trong đêm đó chỉ là sự yên tĩnh. Sau khi Trương Lượng Quang xuất hiện trình giấy chứng nhận ra, cùng những cảnh sát đến hỗ trợ xử lý thỏa đáng ở bệnh viện, còn để cảnh sát ở lại giúp bệnh viện canh gác. Sau khi bác sĩ xử lý vết thương cho Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến xong, dưới sự giám sát của Trương Lượng Quang, Lưu Phi Yến bác sĩ kiểm tra toàn diện một lần cho Lưu Đại Dũng, tất cả đều tốt, có thể sáng ngày thứ hai sẽ tỉnh lại, lúc đó mọi người mới yên tâm.
Lúc Lưu Phi Yến báo cáo tình hình cho Lâm Ngọc Thanh thì Sở Thiên đã lấy hai chiếc giường, chăn, màn từ phòng bệnh khác tới. Hắn xốc chăn, đặt đệm dưới đất trong phòng bệnh của Lưu Đại Dũng. Trước khi nằm xuống hắn còn nói với Trương Lượng Quang:
- Đêm nay, sẽ không có hung đồ nào đến nữa đâu, hai người cũng nghỉ ngơi đi. Nếu thực sự không yên tâm thì luân phiên trực cùng Lưu Phi Yến, giữ được sức mới là vương đạo.
Sau đó thoải mái nằm xuống.
Nếu theo tính cách nóng nảy như trước kia của Trương Lượng Quang thì sớm đã xông ra mắng một trận, lúc nào rồi mà còn ngủ được. Nhưng Trương Lượng Quang của bây giờ đã không còn nhuệ khí, hơn nữa họ đã hoàn toàn bị khuất phục trước năng lực mà Sở Thiên đã thể hiện. Họ thuộc loại ai mạnh sẽ liền sùng bái người đó, nghe theo người đó, những người nhu nhược, vô dụng thì mãi cũng chỉ làm họ xem thường. Đây cũng là lí do vì sao từ trước đến nay họ nể phục Lâm Ngọc Thanh. Vì vậy bây giờ Trương Lượng Quang nhìn thấy Sở Thiên nằm xuống cũng không có gì bất mãn, ngược lại còn thấy nên như vậy. Vì Sở Thiên đã đánh bại một Trị Ban Y Sinh vô cùng dũng mãnh.
Nửa đêm sau đó thực sự rất yên tĩnh, sự yên tĩnh làm cho người ta liên tục cảm thấy buồn ngủ.
Sở Thiên thực sự ngủ một giấc tới sáng, dụi dụi con mắt, ngồi dây lại nhìn thấy Lưu Phi Yến ở trong phòng đang giữ tinh thần mạnh mẽ bảo vệ trước giường bệnh của Lưu Đại Dũng, vành mắt giống như con gấu trúc vậy, ắt hẳn cả đêm không ngủ. Thực sự đã làm khó cô ta rồi. Vì tận chức tận trách mà một cô gái thích trưng diện đã không tuân thủ việc không thức đêm. Sở Thiên nghĩ tới giấc ngủ ngon lành của mình, trong lòng có chút áy náy, nhìn quanh phòng bệnh một vòng mà không thấy Trương Lương Quang đâu đang định mở miệng hỏi Lưu Phi Yến thì thấy của phòng bệnh mở ra. Tay cầm súng của Lưu Phi Yến bất giác hơi nhúc nhích.
Cửa phòng bệnh mở ra, Trương Lượng Quang xách một túi lớn bánh bao cùng sữa đậu nành, còn có mấy bát cháo đi vào. Thấy Sở Thiên đã thức dậy liền cười nói:
- Sở Thiên, Phi Yến mau qua đây ăn sáng đi, bánh bao cùng sữa đậu nành thơm ngon mới ra lò, còn có cả cháo nữa.
Lưu Phi Yến cười, tên Trương Lương Quang này như người buôn bán vậy. Sở Thiên tiến đến vỗ vào tay Lưu Phi Yến:
- Thu khẩu súng lại đi, cô chỉ có một tay có thể cử động mà lại đi cầm súng vậy thì làm sao ăn sáng đây?
Trương Lượng Quang cũng phụ thêm:
- Đúng vậy! Trời đã sáng rồi, hung đồ sẽ không đến nữa. Người của Kiểm sát trưởng Lâm sai đến cũng đang trên đường tới rồi, đợi thêm chút là phải hộ tống Lưu Đại Dũng đến nơi dưỡng thương rồi.
Trước lời khuyên của hai người, cuối cùng Lưu Phi Yến cũng thu lại súng, nhưng mắt lại không tự chủ được nhìn về phía cửa, ắt hiển cô vẫn còn sợ hãi với sự việc xảy ra tối qua. Thấy không có động tĩnh gì mới cầm bánh bao lên cắn một miếng, hương nồng của đậu trượt vào trong miệng cô. Nghĩ lại đêm qua thiếu chút nữa thì bị mất mạng, cô lần đầu tiên nhận ra bánh bao nóng hổi lại ngon như vậy.
Đúng lúc Sở Thiên ăn đến chiếc bánh bao thứ tư thì cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa. Trương Lượng Quang cùng Lưu Phi Yến nhanh chóng vứt bỏ bánh bao, rút súng ra vô cùng cảnh giác, khẩn trương nhìn ra cửa phòng. Sở Thiên lại vẫn không hề sợ hãi ăn tiếp bánh bao, uống sữa đậu nành. Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến bất giác cười một cái, cái tên Sở Thiên này đúng thật là chủ quan quá đi.
Tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên, Trương Lượng Quang khẽ quát một tiếng:
- Ai đó?
Ngoài cửa truyền lại âm bình thản, đầy thân thiện:
- Chúng tôi là người do Kiểm sát trưởng Lâm phái tới, đặc vụ Phi Long.
Sở Thiên nghe xong không có phản ứng gì, đói bụng cả đêm, chuyện lớn thế nào cũng không bằng việc ăn bánh bao. Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang hít thở một hơi, đặc vụ Phi Long thuộc cục Cảnh vệ Trung ương, ai nấy thân thủ đều phi phàm. Mỗi một đội viên mỗi năm sẽ có một phần ba thời gian tiến hành phong bế huấn luyện, nội dung huấn luyện bao gồm bắn súng, lái xe, bắt giữ, đột kích, hóa trang vân vân. Một đặc vụ Phi Long hợp cách thì từ việc rút súng đến khi lên đạn, bắn đi phải hoàn thành chỉ trong một giây, tốc độ chạy một trăm mét bằng giày đế bằng chỉ được trong mười một giây. Họ còn yêu cầu nắm vững bắn súng trong khi di chuyển, bắn súng trong khi lái xe bạn phải trúng hết hồng tâm, hơn nữa hầu như tất cả các đặc vụ đều có thể sử dụng kim khâu quần áo bắn qua tấm kính chắn dày ba mét. Vì vậy trong mắt nhiều người đặc vụ Phi Long chính là cao thủ võ lâm phi tường đi vách. Bởi vậy Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang không dám kiêu ngạo như vậy nữa, trước mặt đặc vụ Phi Long đều tỏ ra kém hơn một bậc.
Trương Lượng Quang nhìn Lưu Phi Yến với ánh mắt sắc bén, sau đó giương súng đã mở bảo hiểm lên, ngay lúc đó Lưu Phi Yến từ từ tiến về phía cửa. Vừa mở cửa thì thấy hai người đàn ông mặc thường phục đang đứng trước cửa, họ nhìn thấy một Lưu Phi Yến căng như dây đàn, một Trương Lượng Quang tay nắm chắc súng không khỏi phì cười. Người bên trái đưa cho Lưu Phi Yến giấy chứng nhận rồi nói:
- Tôi là Hoàng Long Hùng, còn vị này là chiến hữu của tôi Trương Kim Hạo. Chúng tôi đích thực là do Kiểm sát trưởng Lâm phái tới mọi người không phải lo lắng.
Lưu Phi Yến vừa kiểm tra giấy chứng nhận vừa nghĩ thầm: “Bổn cô nương có thể không khẩn trương được sao? Đêm qua suýt chút nữa thì mất mạng rồi”.
Gần một phút sau, Lưu Phi Yến xác định giấy chứng nhận đúng là thật, gật đầu với Trương Lượng Quang, lúc đó Trương Lượng Quang mới thu súng lại rồi để Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vào phòng. Sau khi Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vào phòng, nhìn thấy Sở Thiên coi như không thấy ai tự nhiên ăn bánh bao, uống sữa đậu nành không khỏi có chút kinh ngạc. Sao lại có một thằng trẻ con vẫn còn hôi sữa ở đây? Không lẽ bên cạnh Kiểm sát trưởng Lâm thực sự không còn người nữa? Cũng phải, nếu không thì cũng không phái năm người bọn họ xuống trợ giúp Lâm Ngọc Thanh. Thảo nào đêm qua hung hiểm như vậy, thì ra là do mấy người không có bản lĩnh gì ở đây bảo vệ bệnh nhân. Nhìn dáng vẻ cầm súng như mạng sống của họ thì đoán được đêm qua nếu không có hai khẩu súng đó thì sớm đã bị tên hung đồ đó đắc thủ rồi. Hơn nữa, tên hung đồ có lẽ cũng là một người vô dụng mới đó đã bị hai khẩu dọa phát khiếp rồi. Nếu như gặp hung đồ cỡ như đặc vụ Phi Lọng bọn họ thì dù có thêm mấy khẩu súng nữa thì họ vẫn sẽ lấy được mạng của Lưu Đại Dũng.
Tuy trong lòng Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nghĩ như vậy nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn khách khí hỏi thăm thương tích của Lưu Phi Yến với Trương Lượng Quang cùng tình hình đêm qua. Khi nghe đến cậu thanh niên ngồi ăn bánh bao, uống sữa đậu nành chính là người đánh bại hung đồ thì trong lòng họ chỉ có chút kinh ngạc chứ không hề để tâm. Nghĩ thầm một cậu học sinh cấp ba thì có gì lợi hại chứ, đoán chắc là Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đã quá khoa trương rồi, tên hung đồ càng lợi hại thì thành tích của họ sẽ càng thêm phần vinh quang.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang cũng là người có kinh nghiệm phong phú, thuật lại câu chuyện, từ nét mắt của Hoàng Long Hùng và Trương Kim Hạo có thể thấy hai viên đặc vụ Phi Long này không hề tin lời họ nói. Tuy vẻ bề ngoài thì khách khí nhưng thực chất bên trong lại giống hệt họ của trước kia: tuổi trẻ kiêu ngạo. Xem ra hai viên đặc vụ Phi Long này nếu không chịu chút khổ cực thì sẽ không biết khiêm tốn phần nào. Cũng may lúc này Sở Thiên không biết Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đang nghĩ gì nếu không thì nhất định sẽ phì hết sữa đậu nành ra mất. Chỉ một đêm mà Lưu Phi Yến và Trương Lượng Quang đã đem câu “ngựa non háu đá” chuyển sang cho hai viên đặc vụ Phi Long.
Sau khi Trương Lượng Quang và Lưu Phi Yến thuật lại hết sự việc liền đi ra ngoài tìm bác sĩ kiểm tra cho Lưu Đại Dũng lần nữa. Còn muốn bệnh viện phái một bác sĩ cùng một y ta đi cùng họ hộ tống Lưu Đại Dũng trở về nhà khách Duyên Quang. Bên bệnh viện cũng nghe qua tên tuổi của Lâm Ngọc Thanh nên tự nhiên sẽ vui vẻ cung cấp người phục vụ cho vị Thiết diện Bao Công này. Thế là phái một già bác sĩ có thâm niên cùng y tá trưởng theo bọn Lưu Phi Yến quay về.
Lúc này Sở Thiên đã ăn xong bữa sáng, xoa cái bụng no tròn của mình rồi nhìn Trương Lượng Quang và hai viên đặc vụ Phi Long đang bận rộn thu xếp, đợi mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, lúc đẩy Lưu Đại Dũng xuống bãi đỗ xe dưới tầng hầm, Hoàng Long Hùng quay đầu lại nói với Sở Thiên:
- Người anh em này, giao người cho chúng tôi là được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.
Hoàng Long Hùng biết Sở Thiên không phải nhân viên của cục Công - Kiểm, chỉ là cậu học sinh cấp ba nhiệt tình giúp đỡ mà thôi. Thế nên không muốn người không liên quan bị cuốn vào vụ án này, cũng không muốn Sở Thiên bị liên lụy.
Sở Thiên lạnh lùng nói:
- Tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi, nhưng tôi đã hứa với Kiểm sát trưởng Lâm, phải hộ tống mọi người đến nơi làm việc rồi mới rời khỏi.
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nhìn nhau cười. Hẳn họ cảm thấy rất buồn cười với từ “hộ tống” mà Sở Thiên. Hai người họ là đặc vụ Phi Long còn cần người hộ tống sao? Đầu tiên không nói tới thuật bắn súng bách phát bách trúng của họ, chỉ nói đến chiến đấu, cho dù có tám hay mười tên sát thủ đến thì họ đều có thể đối phó được. Huống hồ thanh thiên bạch nhật thế này, thì dù sát thủ có lợi hại đến mấy cũng sẽ không điên cuồng giết người trên đường như vậy. Nhưng nếu Sở Thiên kiên quyết muốn hộ tống thì cứ làm theo ý cậu ta, cũng để cho cậu ta được mở mang kiến thức về uy danh của đặc vụ Phi Long.
Lưu Phi Yến cùng Trương Lượng Quang ắt hẳn biết Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo nghĩ gì, vì vậy thầm than thở thêm lần nữa: tuổi trẻ kiêu ngạo.
Vừa tiến vào bãi đỗ xe, Sở Thiên liền cảm thấy một không khí đầy nguy hiểm đang ở đó, vội nói:
- Mọi người cẩn thận, có nguy hiểm.
Lưu Phi Yến, Trương Lượng Quang rất tin lời Sở Thiên, vội vàng rút súng ra, mở chốt bảo hiểm, dần cảnh giác đồng thời an ủi bác sĩ và y tá không cần lo lắng.
Hoàng Long Hùng cùng Trương Kim Hạo vừa nghe Sở Thiên nói có nguy hiểm liền rút súng ra theo phản xạ tưởng rằng tên tiểu tử này phát hiện ra điều gì đó, nhưng ngay lập tức lại chỉ thấy một bãi đỗ xe yên tĩnh liền mắng thầm Sở Thiên: đa nghi.
Đúng lúc này, một bóng người từ phía sau cây cột hiện ra, cản đường đi của bọn Sở Thiên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện