[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Chương 54 : Giết người diệt khẩu
.
Ngay lúc cảnh sát giao thông vừa gọi điện thoại vừa kẹp giấy chứng nhận vào cặp thì một tờ danh thiếp từ trong cặp rơi ra ngoài. Cảnh sát đưa mắt nhìn Sở Thiên ắt hẳn mong Sở Thiên giúp anh ta nhặt lên thế là Sở Thiên khom người xuống nhặt, vừa cầm tấm danh thiếp đó bỗng sững sờ một lúc. Tấm danh thiếp là của Ngưu Côn? Ông Lưu Đại Dũng, Phó giám đốc trại giam này với Ngưu Côn có quan hệ gì? Liên tưởng tới chức vị của Lưu Đại Dũng cùng việc Ngưu Côn tìm người trong nhà giam, còn cả việc tối qua Ngưu Côn mắc mưu nữa, vụ tai nạn xe của Lưu Đại Dũng sáng nay cùng việc bị hai lần va chạm mà bác sĩ nói, Sở Thiên cảm thấy trong lần tai nạn xe lần này ắt hẳn có ẩn tình.
Sở Thiên đột nhiên nghĩ tới một giả thiết cực đoan. Nếu như chị Mị là người thứ hai đâm phải Lưu Đại Dũng vậy chiếc xe thể thao màu đen ở phía trước xe chị Mị sẽ là chiếc xe đầu tiên. Lúc hắn đâm Lưu Đại Dũng nếu như là cố ý thì hắn ta chính là đang giết người diệt khẩu.
Giết người diệt khẩu!
Trong lòng Sở Thiên nghĩ nếu như giả thiết là sự thật thì tên Lý Tử Phong này cũng thực sự một tay che cả bầu trời. Đã ra tay nhanh vậy mà còn dùng cách ngoài ý muốn để cắt đứt đầu mối, xem ra giả thiết này phải nhanh chóng nói với Lâm Ngọc Thanh, còn phải tăng cường bảo vệ với những người khác để tránh tất cả đều bị giết người diệt khẩu, thất bại trong gang tấc.
Sở Thiên nghĩ là làm, đợi sau khi cảnh sát giao thông đi lập tức tìm nơi yên tĩnh gọi điện thoại liên lạc với Lâm Ngọc Thanh. Khi Lâm Ngọc Thanh biết chuyện thì dường như vui hơn cả trúng giải. Tối qua thẩm vấn mấy chục tên phạm nhân đột nhiên biết Lưu Đại Dũng là người giật dây sau đó mới ra bán mạng cho Ngưu Côn. Khi biết Lưu Đại Dũng có liên quan đến vụ án này, ông ta đã biết cả “thế giới” đang săn lùng Lưu Đại Dũng. Ở nhà giam, nhà riêng đều không tìm thấy còn tưởng anh ta biết được tin tức bỏ trốn rồi hoặc bị người ta giết người diệt khẩu rồi. Vẫn may bây giờ anh ta vẫn còn sống nếu không thì sẽ khó mà điều tra tiếp, Lâm Ngọc Thanh còn chuẩn bị sai người ngay lập tức đến đón Lưu Đại Dũng.
Sở Thiên suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Chú Thanh, bây giờ Lưu Đại Dũng đang bị thương rất nặng, không tiện di chuyển đến nơi an toàn của các chú, vì vậy tốt nhất chú nên phái hai người đáng tin cậy bên cạnh chú đến đây bảo vệ hắn ta, không cần quá nhiều để tránh mục tiêu quá lớn sẽ bị người khác chú ý, cứ như vậy đợi tới khi Lưu Đại Dũng tỉnh lại. Chú có thể hỏi tình hình đầu tiên từ hắn, còn điểm nữa đó là hình như cảnh sát giao thông đã báo cho đơn vị của Lưu Đại Dũng, mong chú có thể thông qua quan hệ của mình ngăn không cho người đơn vị tới bệnh viện thăm, cứ đông người sẽ dễ dàng có loạn tử. Hơn nữa, cháu thấy đêm nay nhất định sẽ có người đến lấy mạng Lâm Đại Dũng, nếu chú tin tưởng cháu thì để cháu âm thầm bảo vệ Lâm Đại Dũng đồng thời bảo hai người chú sai tới đều phải nghe lời cháu. Như vậy cháu có thể đảm bảo an toàn cho Lâm Đại Dũng. Đợi qua khỏi đêm nay, vết thương đỡ chút, sáng sớm ngày mai cháu sẽ hộ tống anh ta tới chỗ của chú bây giờ.
Lần này Lâm Ngọc Thanh không chút do dự:
- Sở Thiên, chú tin cháu, trong cả thành phố Nghi Hưng này, người chú tin tưởng nhất chính là cháu. Bây giờ thế lực đối nghịch thực sự rất nhiều, sáng sớm nay đã có không ít lãnh đạo không vô ý thì cũng cố ý qua hỏi về vụ án này. Thực ra mấy vụ án này chẳng liên quan gì đến họ nhưng họ sợ vụ án này sẽ liên lụy tới họ vì vậy họ lo lắng. Như vậy cũng tốt để ta có thêm một vài con số, sau đó dựa vào danh sách rồi điều tra từng tên từng tên một.
Sở Thiên lại do dự một lúc, rồi bấm bụng nhắc ông:
- Chú Thanh, vẫn câu nói cũ chó sợ thì nhảy tường, thỏ sợ thì cắn người. Chú nhất định phải chú ý an toàn nếu không thì bọn họ sẽ quần chú thảm đó, rồi lại khơi thông được quan hệ. Vụ án này sẽ khó mà giải quyết được.
Lâm Ngọc Thanh cười sảng khoái thể hiện sự tự tin, sau đó hạ thấp giọng:
- Sở Thiên nói thật với cháu, bây giờ trung ương cũng rất coi trọng vụ án này. Mấy chục tên tội phạm ra khỏi nhà giam còn dễ dàng hơn ra khỏi nhà, chỉ riêng mình tên Phó giám đốc trại giam Lưu Đại Dũng có thể làm được chuyện đó ư? Vì vậy trung ương quyết định điều tra tới cùng, còn đặc biết phái đội đặc công Phi Long bảo vệ an toàn của chú, chiều nay sẽ tới, vậy nên chú không sợ mấy người đó.
Nghe vậy lòng Sở Thiên mới thoải mái hơn chút. Sự lo lắng suốt hai ngày hôm nay coi như cũng tiêu tan. Nếu cấp trên của cấp trên đều quyết tâm điều tra đến cùng còn sai người đi theo bảo vệ Lâm Ngọc Thanh thì xem ra những ngày ‘tốt đẹp’ của Lý Tử Phong chắc sắp đến rồi. Sở Thiên nghĩ, đợi lát báo tin này cho chị Mị với Lâm Ngọc Đình, tin rằng họ cũng sẽ vui như vậy.
Sở Thiên trở lại trước cửa phòng bệnh, hỏi chị Mị với Lâm Ngọc Đình:
- Bên trong chắc không có ai vào chứ?
Chị Mị lắc lắc đầu có chút lo lắng lại có chút nghi ngờ:
- Không có ai đến, nếu có chị đã sớm đi báo cho em biết rồi, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Có phải có ai đó đã đâm Lưu Đại Dũng?
Sở Thiên bình tĩnh nói:
- Chị với Ngọc Đình không phải lo lắng quá, trong việc này có ẩn tình, trong bệnh viện người qua lại nhiều bây giờ em không tiện nói ra. Em chỉ có thể nắm chắc mọi việc trong tay ngoài ra chị tuyệt đối không được vì vụ tai nạn xe này mà làm náo động sự việc, cha của Ngọc Đình tuyệt đối an toàn.
Nghe Sở Thiên bảo đảm như vậy chị Mị với Lâm Ngọc Đình hoàn toàn hết lo lắng, ngay cả từ ‘tuyệt đối’ cũng nói ra rồi có thể thấy Sở Thiên có lẽ đã nắm chắc sự việc trong tay nếu không thì sẽ không lời nói sẽ không chu toàn như vậy.
Chị Mị hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?
Sở Thiên cười lộ ra vẻ tự tin đầy bản lĩnh nam nhi:
- Chị cùng Ngọc Đình trước hết ở đây đợi đã. Em đi gọi người đón hai người đến nơi an toàn ở mấy ngày.
Chị Mị cùng Lâm Ngọc Đình nghe thấy Sở Thiên để họ đến nơi an toàn ở mấy ngày lại cảm thấy sự việc có chút không bình thường. Nhưng họ biết khi Sở Thiên muốn nói với họ tự nhiên sẽ nói cho họ biết. Bây giờ điều họ lo là Sở Thiên nên đồng thanh hỏi:
- Còn bạn/em thì sao?
Sở Thiên nhún vai:
- Em còn nhiều việc phải xử lý, yên tâm đi, mai em có thể về nhà uống rượu hai người, ăn cơm hai người nấu.
Rồi nhìn Lâm Ngọc Đình nói:
- Hi vọng tráng sĩ sẽ có tiến bộ.
Lâm Ngọc Đình có chút ngượng ngùng, hừ một tiếng rồi ngẩng đầu lên, không nhìn Sở Thiên nhưng khóe miệng lại cười rất tươi.
Chị Mị là người có kinh nghiệm, làm sao có thể không biết hai người họ đang đùa gì chứ, nên cũng vui vẻ đáp:
- Vậy được rồi, chị đưa Ngọc Đình đến nơi mà em sắp xếp, em cũng phải chú ý an toàn của chính mình đó.
Sở Thiên gật đầu. Điểm này của chị Mị là giỏi nhất, cho dù trong lòng có ngàn câu nghi vấn nhưng chỉ cần chị tin, chị sẽ làm theo ý mình, sẽ không gây thêm cho mình bất kì phiền phức nào. Có được người chị như thế này quả thực thật là may mắn. Sở Thiên ngồi trên ghế đẩu, lấy điện thoại ra gọi cho Hải Tử. Trong những thứ hiện đại thì cái này là tốt nhất, truyền tin không cần đến ra roi thúc ngựa cũng không cần chim đưa thư, nếu không thì không biết tháng nào năm nào mới có thể trao đổi được những việc đang cần bàn luận trong thời điểm đó. Sở Thiên còn chưa nói gì Hải Tử đã cướp lời của người ta trước:
- Tam đệ, mới sáng sớm có cần huynh đây giúp gì không, cứ nói đi.
Sở Thiên cười trong lòng, nói chuyện với Hải Tử rất thoải mái, không câu nệ lễ tiết, luôn đi thẳng vào vấn đề, tiết kiệm được bao nhiêu thời gian, thế là Sở Thiên từ từ nói:
- Có hai việc cần anh giúp đỡ. Thứ nhất là, sai thủ hạ đến bệnh viện Hòa Bình đón hai người bạn của em đến chỗ anh ở mấy ngày. Thứ hai là, khi đến nhân tiện bảo họ mang đủ thức ăn cho mấy ngày ở bệnh viện, chắc em phải ở đây mấy ngày.
Hải Tử cười sảng khoái:
- Anh còn tưởng truyện gì đó khó như cướp ngân hàng chứ, chút việc này không có vấn đề gì. Bốn mươi phút nữa sẽ tới, có cần anh sai người giúp em không?
Lúc đó Sở Thiên giống như nhìn thấy Hải Tử đang xoa cái đầu trọc của mình, cười hiền lành ở đó, chính mình cũng bất giác bật cười:
- Không cần đâu, đông người sẽ rối hết việc. Ngày mai em sẽ tìm anh Hải và anh Quang cùng uống rượu.
- Nhân tiện phân tích tình hình cho anh biết, anh đang không biết làm như thế nào đây?
Hải Tử thể hiện sự vui mừng, có thể lôi kéo Sở Thiên về Tương bang cùng nhau đánh thiên hạ, anh ta cảm thấy như đó là việc làm đúng đắn nhất của mình trong những năm gần đây.
Cất điện thoại, nhân lúc còn chút thời gian, Sở Thiên tranh thủ đi rà soát hành lang một lần, cố gắng nhớ những bác sĩ đã từng đi qua phía trước, rồi lại vào phòng bệnh của Lâm Đại Dũng kiểm tra kĩ một lần cửa sổ với trần nhà rồi mới đi ra. Theo Sở Thiên thì bất cứ một sơ hở nào cũng có thể trở thành mấu chốt liên quan đến sự sống chết trong đêm nay của Lưu Đại Dũng. Hơn nữa Sở Thiên tin rằng, tối nay nhất định có người đến ám sát Lâm Đại Dũng, nếu không, qua ngày mai khi Lâm Đại Dũng mở miệng được thì đã không còn cơ hội nữa rồi.
Hiệu suất làm việc của Hải Tử đúng là rất cao, chưa đến ba mươi phút, Quang Tử đã đến trước mặt Sở Thiên, Sở Thiên có chút ngạc nhiên:
- Anh Quang, sai ai đó đến là được rồi, hà tất phải đích thân đến?
Quang Tử chớp mắt một cái:
- Rất đơn giản, sự việc nghiêm trọng Hải Tử sợ xảy ra sơ xuất gì đó nên phái người em quen thuộc đến đón người, có thể tiết kiệm thời gian em phải xác minh, vì vậy mà anh đến.
Sở Thiên thở dài trong lòng. Hải Tử suy nghĩ thật chu đáo, thảo nào Tương bang có thể chỉ trong vài năm mà phất lên như vậy, trở thành một bang phái lớn mạnh.
Sau khi tiễn Quang Tử, chị Mị cùng với Lâm Ngọc Đình, Sở Thiên liền ngồi xuống ghế đầu ngoài hành lang một lát, lấy miếng thịt bò khô mà Quang Tử mang đến ra, từ từ ăn. Tuy mùi vị không được tươi ngon nhưng cái vị này còn đỡ hơn nhiều so với bữa sáng mà Lâm Ngọc Đình nấu. Tay Sở Thiên tìm chai nước trong túi đầy thức ăn, không cẩn thận chạm phải cái gì đó bằng sắt, vừa ngó đầu vào nhìn liền ngây người ra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện