[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm

Chương 47 : Chiến tướng

Người đăng: 

.
Hải Tử sờ cái đầu trọc lóc mới cạo không lâu, cạnh anh ta còn có năm tên đầu trọc, ăn mặc thường phục, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ đáng sợ Ngưu Côn quét qua Hải Tử vài lần, lại không nhận ra kẻ gã muốn tìm, nhìn về phía Sở Thiên, ngữ khí tràn ngập khinh thường: - Đây là cứu binh của mày? Mấy tên này? Thiêu thân tự đâm đầu vào lửa. Chiếc bàn nơi có người thần bí đang ngồi, tập trung tinh thần nín thở suy nghĩ; âm thầm kinh hãi, một tên lộ ra vẻ bất an, thấp giọng: - Trương Đồn trưởng, ta cảm thấy lạnh sống lưng. Trương Đồn trưởng tuy ngồi cách xa đám Hải Tử, nhưng cảm giác được hàn khí bức người, gật gật đầu, hạ giọng: - Mấy người kia không đơn giản, đầu lĩnh chính là cái tên kia ta đã từng thấy. Lần trước ta là nhìn lầm rồi, chúng ta từ từ nhìn tình hình rồi mới quyết định hành động. Ngưu béo thật sự không giải quyết được, chúng ta mới ra mặt. Sở Thiên nhìn Hải Tử cười cười, tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng phong cách làm việc cởi mở, tận tình của Hải Tử làm Sở Thiên rất ấn tượng. Đêm nay, vì để bảo đảm cứu Ngọc Đình mà Sở Thiên gọi Hải Tử. Hải Tử đã tới, vì vậy Sở Thiên nói với Thường ca: - Thường ca đêm nay không cần ra tay, chỉ cần đừng cho mấy tên lưu manh kia tới gần chúng ta là được. Thường ca gật gật đầu, nhìn thấy Hải Tử kiêu ngạo, uy vũ; đã bình tĩnh rất nhiều, trong hoàn cảnh này bị bao vây tứ phía còn liều lĩnh như thế thì chẳng phải tay vừa, lo lắng vừa rồi trôi hết, vũ khí cũng nắm chặt hơn, cực kỳ hung phấn, chăm chú nhìn tình hình. Hải Tử nhìn xung quanh một lượt, sau đó ánh mắt rất nhanh tập trung vào tên mập mạp Ngưu Côn, lạnh lùng nói: - Ngưu béo, lần trước đánh mày còn chưa đủ sao? Bảo mày không nên trêu chọc anh mày rồi, mày cứ thích chọc vào, lần này nhất định phế mới được. Ngưu Côn nghe thấy âm thanh quen thuộc, trợn mắt, nhìn kỹ, dĩ nhiên là Hải Tử, mặt khó coi vô cùng, nhớ tới vụ lần trước. Nhưng lập tức lại trở nên cao hứng , chính mình hao công tổn sức tìm hắn khắp thiên hạ, không ngờ hắn lại tự chui đầu vào lưới. Tên này thân thủ không tồi, nhưng mấy tên Ngưu Côn tìm được trong tù cũng không phải ngồi không. Gã không tin mười tên phạm nhân lại không đấu lại sáu kẻ này, hơn nữa còn có Trương Đồn trưởng tọa trấn ở đây. Ngưu Côn nghĩ tới đây, dũng khí mười phần, vênh váo hò hét: - Hóa ra là tên nhóc con này, lão tử khắp nơi tìm mày, mày lại tự chui đầu vào lưới. Đêm nay không đem mày chặt thành tám khúc thì không giải hết mối hận trong lòng, báo thù cho cháu ta. Ngưu Côn vừa dứt lời, mấy tên phạm nhân tràn ngập khí thế, lăm lăm cầm hung khí tiến lên. Bọn chúng tự biết đánh một trận này, tiến, thì tự do bay lượn, lui, thì về lại nhà tù, cũng chẳng thua thiệt gì. Mặc dù mấy kẻ này không yếu, nhưng bản thân mình lăn qua lăn lại trên mũi dao không biết bao lần sao phải xoắn? Phú quý hiểm trung cầu, đằng nào cũng có gì để mất? Sao không buông tay đánh một trận.? Hải Tử quay đầu lại nhìn năm người bên mình, nói với người đứng giữa: - Quang Tử, người đã đưa chiến thư rồi, làm sao bây giờ? Quang Tử ánh mắt lạnh băng quát: - Giết! Quang Tử hét lên 'iết " làm cho Sở Thiên lòng chấn động, nhìn kỹ tên này tất cả các cơ bắp trên mặt, từng đốt xương ngón tay… toàn thân phát ra khí tức kinh người. Tên này hẳn cùng dạng cao thủ với Sơn Bản Nghĩa Thanh hắn gặp ở Thiên Pháp tự. Sở Thiên không ngờ, cứ tưởng lúc gọi điện cho Hải Tử, Hải Tử sẽ mang một đám người tới đây, không nghĩ tới lại mang theo mấy tên chiến tướng, Hải Tử hô phong hoán vũ, đến tột cùng là người như thế nào? Một tên trọng phạm muốn lập công đầu, lập tức phang tuýp nước về Quang tử - tội nói nhiều, nhưng lúc sắp đập vào Quang Tử, Quang Tử né ra, nghiêng người đá một phát vừa hung ác vừa chuẩn xác, làm tên đó bay ra ngoài, nằm lăn trên mặt đất, không dậy nổi. Tất cả mọi người ngây người, một chiêu, liền một chiêu, thủ lĩnh cứ như vậy nằm đất, không chỉ có Ngưu Côn bọn hắn trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Thường ca mấy người cũng cảm giác lạnh sống lưng. Ngưu Côn âm thầm gửi nhắn tin thông báo các huynh đệ khác chạy đến quán bar tiếp viện, gã không cho phép chính mình bại ngay tại sân nhà, nếu không về sau khỏi lăn lộn trên giang hồ nữa rồi. Trương Đồn trưởng cả kinh. Bọn họ đã từng đi lính, bằng không thì cũng không thành thân tín của Lý Tử Phong. Lý Tử Phong cũng sẽ không phái bọn họ đến tọa trấn, nhưng bọn họ không thể nào một chiêu đánh gục một tên trọng phạm? Không phải mấy phạm nhân này vô dụng, mà là Quang Tử quá trâu bò. Trương Đồn trưởng trong nội tâm đã nghĩ phương án hai. Đồng bọn tên phạm nhân kia, nhìn thấy huynh đệ của mình bị thương, tức giận vung lên đao, côn đánh tới, nhiều nhất là mười giây tất cả đã lăn lộn trên mặt đất kêu rên. Chúng không phải đứt chân thì là gãy tay, miệng lệch ra, tất cả đều là trọng thương. Ngưu Côn mặt khó coi vô cùng, vung tay lên, mấy tên phía trước như sói điên lao về phía Hải Tử. Bọn chúng không là đại hán thì cũng là trọng phạm sức chiến đấu hiển nhiên rất mạnh mẽ. Hải Tử cùng Quang Tử đồng thời hừ nhẹ một tiếng, sáu người trong nháy mắt xông lên, trực diện đối mặt. Nhóm đầu tiên, mười mấy tên vọt lên trước, đao côn chém, đập nhanh đến. Mấy người Hải Tử bị bao vây công kích. Không chút hoảng loạn, ba người phía trước tìm cách đoạt đao, côn, đồng thời cản bọn kia xông tới; ba người còn lại thì giải quyết mấy tên đã mất đi vũ khí. Sở Thiên than nhẹ một tiếng, thật sự là ăn ý, không cùng trải qua sinh tử không thể kết hợp một cách tự nhiên hoàn hảo như thế. Ngưu béo lần nữa hô hào: - Lên, lại lên cho ta, ông mày không tin không làm gì được bọn chúng. Nhóm thứ hai mười mấy người cũng nhào tới, như là dã lang đói khát. Đám Hải Tử ra tay rất ttàn nhẫn, mỗi lần xuất chiêu đều đánh vào chỗ hiểm. Hơn nữa bọn họ luôn chiếm ưu thế chủ động tiến thoái chuẩn xác, đánh yếu tránh mạnh, mấy người như một thế trận công thủ hoàn mỹ, không tốn mấy thời gian, mười mấy tên trọng phạm hầu như toàn bộ té trên mặt đất gào thét. Bọn chúng không yếu,không hung ác mà là vì đám người kia hung ác, mạnh mẽ hơn. Ngưu Côn mặt tối sầm, vừa định phất tay gọi toàn bộ huynh đệ xông lên hỗn chiến, Trương sở trưởng lắc đầu, thế đã mất, còn dư lại hơn mười huynh đệ không thể là đối thủ. Đám Hải Tử lau máu trên tay, đều là máu đám kia, cười lạnh nhìn Ngưu Côn: - Tố chất, thân thủ như thế mà đòi ra giang hồ làm hắc bang? Trương Đồn trưởng lúc này mang theo sáu người đứng lên, la lớn: - Cảnh sát đây, có người cung cấp manh mối đêm nay sẽ có ẩu đả phát sinh, chúng ta cũng tận mắt nhìn thấy ẩu đả, bởi vậy các ngươi toàn bộ về đồn. Trương Đồn trưởng chỉ vào Ngưu Côn, lại chỉ vào Sở Thiên: - Các ngươi tất cả về đồn để điều tra, chúng ta sẽ không oan một người tốt, cũng sẽ không bỏ qua một tên tội phạm. Ngưu Côn cười cười, đã biết trước: - Ngưu Côn cam tâm cùng cảnh sát hợp tác, hiệp trợ điều tra. Trương Đồn trưởng, nếu như huynh đệ chúng ta người không phối hợp, anh liền nổ súng bắn. Gã làm bộ bắn súng về hướng Hải Tử. Hải Tử tức giận mắng: - Đồ chó hoang, Trương Đồn trưởng, lại là ngươi, trước không chịu xuất hiện, hiện tại phát hiện Ngưu Côn thua rồi, lại đi ra giảng hòa, đồ chó hoang cùng quan đen cấu kết. Trương Đồn trưởng nghe thấy lời chửi của Hải Tử, tuy sợ thân thủ của Hải Tử, nhưng nghĩ đến chính mình đại biểu cho cơ quan hành pháp quốc gia, huống chi còn có Lý Tử Phong làm chỗ dựa, hắc bang sao dám động vào mình. Mình có có thể danh chính ngôn thuận chấp pháp, cho tiền mấy kẻ này cũng không dám công khai kháng pháp? Cái này chính là ưu thế của cảnh sát. Vì vậy, Trương sở trưởng lập tức chỉ vào Hải Tử hô lớn: - Ngươi nói gì? Ta lúc tới thì ẩu đã vào giai đoạn cuối rồi. Hải Tử lạnh lùng: - Mọi người lòng dạ biết rõ, chỉ có điều đêm nay cái chết về tay ai còn chưa biết đâu. Ngưu Côn lạnh lùng nhìn Hải Tử cùng Sở Thiên llắc đầu, ánh mắt đầy hàm ý: các ngươi thực bi ai, mơ mộng hão huyền, dựa vào cái gì cùng ta đấu, cho rằng tìm mấy người thân thủ tốt mà có thể giết chết ta, nằm mơ à? Ngưu Côn cầm một chén rượu lên, nhấp một miếng: - Chúng mày mà dám đấu với ta? Ông mày với Cục trưởng… Gã dâm đãng nhìn Lâm Ngọc Đình, cười: - Ông nói rồi, con nhỏ này sớm muộn sẽ trở lại trong tay của ông. Cô gái, đại thế đã mất, cô có thể lựa chọn đêm nay hầu hạ ông, hầu hạ chu đáo, có lẽ sẽ cho cô được sống. Lâm Ngọc Đình nắm chặt tay Sở Thiên, toát mồ hôi, ánh mắt vẫn đầy tin cậy nhìn Sở Thiên. Sở Thiên cười nhạt một tiếng, ngữ khí bình thản an ủi: - Yên tâm đi, không có việc gì đâu.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang