[Dịch]Đô Thị Thiếu Soái- Sưu tầm
Chương 36 : Đồn trưởng, ra dọn dẹp đi.
.
Hải Tử như người rất thạo chuyện này, không lập tức kí tên vào chỗ Đồn trưởng Trương chỉ mà lấy biên bản thẩm vấn lên đọc qua vài lần rồi điềm nhiên nói:
- Đồn trưởng Trương, ở đây có phần không thỏa đáng. Ngài đã không viết nguyên nhân dẫn đến việc chúng tôi xô xát vào đây. Như vậy sẽ thành ra là chúng tôi vô lý trước, rồi sau đó lại ra tay? Tất cả đều biến thành lỗi của chúng tôi rồi?
- Dù sao các ngươi ra tay đánh người cũng là phạm pháp rồi, những cái nguyên nhân gì gì kia không cần thiết phải ghi ra.
Nét mặt Đồn trưởng Trương có phần khó chịu, không ngờ Hải Tử lại cận thận như vậy nên chỉ đành giở giọng bấp chấp đạo lý.
Sở Thiên muốn thử xem thái độ của Đồn trưởng Trương như thế nào bèn vận dụng kiến thức pháp luật mình mới học được chưa lâu chen vào:
- Vậy thì chắc hẳn là sự việc không liên quan đến hai người chúng tôi, chúng tôi chẳng qua cũng chỉ là ngồi cạnh mà thôi. Ngoài ra, kể cả ông có muốn phạt theo quy định trị an thì ông định sẽ phạt như thế nào?
Đồn trưởng Trương hừ một tiếng thản nhiên hỉ mũi coi thường ý tưởng ngây thơ này của Sở Thiên:
- Ba người các ngươi là đồng bọn, hoặc là tố cáo các ngươi hành vi câu kết cố tình gây thương tích, hoặc là mỗi người nộp hai vạn tiền bảo lãnh đồng thời bồi thường thương thích cho người bị hại.
Sở Thiên rùng mình. Hai vạn tệ? Cái đồn này kiếm tiền tốt thật đấy. Hơn nữa số tiền này chỉ là từ miệng Đồn trưởng Trương tùy tiện nói ra, chẳng hề có chút căn cứ, đúng là bá đạo. Cuối cùng hắn nói:
- Tôi sẽ khiếu kiện, tôi không hề đánh người, dựa vào đâu để giam giữ tôi. Sao phải nộp hai vạn tiền bảo lãnh? Ngoài ra, nếu bọn tôi nộp hai vạn thì ông có dám đảm bảo bọn họ sẽ không trả thù chúng tôi không?
Thúy Vân ở bên cạnh quăng ra một tia nhìn âm độc lạnh lùng:
- Chỉ bồi thường? Không đơn giản thế đâu, ta còn muốn các người phải tàn tạ.
Ngưu Côn cũng là cáo mượn oai hùm vỗ bàn, có Đồn trưởng Trương làm chỗ dựa gã xem nơi đây như nhà mình nên ngang ngược:
- Đúng, các ngươi bồi trường bốn trăm nghìn, đồng thời để một cánh tay lại. Bọn ta có thể suy nghĩ bỏ qua cho các ngươi, nếu không hôm nay ta sẽ cho các ngươi đi luôn.
Hải Tử khinh bỉ nhìn bọn họ, nói với Đồn trưởng:
- Đồn trưởng Trương, ông nhìn xem rõ ràng bọn họ lừa gạt uy hiếp. Mấy người bị tôi đánh bị thương kia có điều trị kiểu gì cùng không đến bốn trăm nghìn tiền thuốc thang. Hơn nữa bây giờ còn chưa xác định được bọn họ có phải bị thương nặng hay không.
Đồn trưởng Trương sốt ruột phất tay, biểu thị thái độ bất mãn với câu hỏi của Hải Tử nói:
- Việc đó các ngươi tự thương lượng, các ngươi có nộp tiền hay không? Nếu không nộp, hôm nay các ngươi có thể về rồi nhưng ngày mai lại có thể giữ các ngươi.
Sở Thiên như nhìn thấu quỷ kế của Đồn trưởng Trương, cười lạnh nhạt:
- Đồn trưởng, bây giờ ông không giam giữ chúng tôi mà để chúng tôi về, chẳng phải là ép chúng tôi sao? Ông không nhìn thấy tên béo bố trí mười mấy người ở ngoài kia chỉ chực trả thù thôi sao.
Ánh mắt Đồn trưởng khẽ đảo một lát vẻ khiêu khích xen lẫn miệt thị:
- Vậy các ngươi có nộp hay không? Nếu nộp thì ít nhất có thể đảm bảo đêm nay các ngươi không việc gì, để cho các ngươi tự thương lượng.
Hải Tử thở dài:
- Để cho gió bão đến mạnh hơn một chút đi.
Tiếp đó anh ta nói từng câu từng chữ:
- Đồn trưởng, nếu chúng tôi không nộp tiền thì ông sẽ không quản bất kỳ việc gì đêm nay đúng không?
Đồn trưởng Trương vẻ mặt khinh thường nhìn Hải Tử gật đầu, không nói gì, trong mắt có vẻ miệt thị đáng thương, đúng là lợn chết không sợ nước sôi.
Hải Tử đứng dậy, vỗ vỗ Sở Thiên:
- Huynh đệ, xem ra hôm nay phải nóng người rồi đây.
Sau đó anh ta quay ra nói với Ngưu Côn:
- Đi thôi, chúng ta ra ngoài huyết chiến một trận thôi. Tránh làm bẩn chỗ này của Đồn trưởng Trương.
- Con mẹ nhà ngươi rõ là yêu tiền hơn mạng sống, lão tử hôm nay cho ngươi phơi thây đầu đường.
Ngưu Côn giận dữ hô.
Lúc này, Lâm Ngọc Đình đột nhiên cất lời
- Mình sẽ gọi cha…
Còn chưa dứt lời, Sở Thiên nhẹ nhàng nắm chặt tay Lâm Ngọc Đình lôi đi không cho cô kịp hành động. Sở Thiên biết nếu “Thiết diện Bao Công” Lâm Ngọc Thanh thực sự liên lụy vào sự việc này sẽ rất khó thoát thân. Hiện tại cả thành phố Nghi Hưng không biết nhiêu người đang muốn tìm cớ tiêu diệt Lâm Ngọc Thanh. Nếu như kẻ thù của Lâm Ngọc Thanh biết được con gái ông - Lâm Ngọc Đình bị bắt giam ở đồn cảnh sát thì nhất định sẽ dốc sức dồn ông đến chỗ chết. Đến lúc đó, chỉ cần Lâm Ngọc Đình có chút sơ suất thì muôn kiếp cũng không làm lại được.
Lâm Ngọc Đình cũng thông minh hơn người, thấy lạ là Sở Thiên không để mình nói hết, sau một lúc nghĩ kĩ cũng toát mồ hôi lạnh, rất nhanh chóng cũng biết được những quan hệ thiệt hơn trong đó, vì vậy cảm kích nhìn Sở Thiên.
Ngưu Côn đi ra khỏi cửa, gọi thủ hạ đến chắn giữ ở cổng đồn cảnh sát, kéo cả Thúy Vân đi ra ngoài để tránh Sở Thiên và Hải Tử bắt cóc làm con tin. Sở Thiên cùng Hải Tử đi trước, Lâm Ngọc Đình cùng Triệu Ngọc Khánh đi theo sau. Bốn người vừa bước ra khỏi đồn cảnh sát liền có viên cảnh sát vội vàng hấp tấp khóa cửa đồn tỏ rõ ý định bọn họ không hề quan tâm gì đến ân oán của những người này.
Hải Tử chửi khẽ:
- Đồ chó, đúng là tuyệt tình thật.
Ngưu Côn đang nghe điện thoại, có vẻ như bệnh viện gọi điện đến báo cáo tình hình thương tích, phía dưới mười mấy người dưới sự chỉ đạo của Thúy Vân vây lấy mấy người Hải Tử, Sở Thiên. Những ống sắt, dao phay lóe sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn đường, tựa hồ như không uống máu người không yên. Gương mặt Thúy Vân dưới ánh đèn lờ mờ vặn vẹo có phần quái dị.
Sở Thiên đột nhiên cảm giác có điều gì hơi lạ, sao bỗng nhiên lại nhiều người như vậy. Cậu lướt nhìn một lượt, bên ngoài vòng vây của mười mấy tên thủ hạ của Ngưu Côn còn có mười mấy người không rõ chân tướng vây đến xem. Có vẻ như thực khách của Triều Nhật chạy tới xem náo nhiệt. Người dân bây giờ thật là nhiệt tâm, nơi bốn bề nguy hiểm mà cũng chạy tới để xem bằng được. Trong lòng Sở Thiên khẽ cười khẩy.
Đối phương muốn ác chiến một trận, Sở Thiên chẳng nghĩ nhiều đến kết quả, tất cả thuận theo tự nhiên. Những việc phải đến cuối cùng cũng đến, hơn nữa, những người này còn không đáng lọt trong mắt Sở Thiên, chỉ mong Lâm Ngọc Đình không bị sợ hãi quá thôi.
Ngưu Côn để điện thoại xuống hung hãn:
- Bây giờ các ngươi hối hận vẫn còn kịp. Chỉ cần các ngươi chịu bỏ 460.000, để lại thêm một cánh tay thì bọn ta sẽ tha cho, nếu không hôm nay sẽ cho các người đứt tay lìa chân, máu chảy thành sông.
Sở Thiên cười cười chỉ tay vào Lâm Ngọc Đình nói với Ngưu Côn:
- Này tên béo, họa không giáng đến người nhà, ngươi là hán tử thì hãy để cho người bạn này của ta đi ra ngoài, chúng ra sẽ quyết chiến sinh tử.
Thúy Vân thò mồm vào:
- Chú, đừng nhiều lời với bọn chúng, cho bọn chúng một trận đi rồi sau đó cho vào tạm giam để cho bọn chúng nôn tiền ra. Nếu không chịu chi tiền thì “thịt” con nhỏ đó, đem bán nó vào kĩ viện, nếu không nỗi hận của cháu khó có thể tiêu tan được.
Sở Thiên cùng Hải Tử lạnh người. Con nhỏ này cũng quả thật là độc ác. Dũng khí của con nhỏ tối nay cũng tăng mấy bậc, từ lúc khóc lóc đến lúc hận khí ngút trời giờ thì sát khí đầy trời cũng chỉ là việc trong hai giờ đồng hồ.
Ngưu Côn phất tay:
- Đánh chết cho ta, có chuyện gì ta chịu.
Gã làm ra bộ rất hung hăng, vênh váo.
Hải Tử ánh mắt thản nhiên, thậm chí có phần mệt mỏi, nhẹ nhàng phẩy tay.
Sở Thiên đang chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên những người không rõ chân tướng đứng xung quanh đó cầm ống sắt xông ra nhằm về phía những người của Ngưu Côn mà đánh. Sở Thiên trong lòng nghĩ ngợi: Không lẽ những người dân không rõ chân tướng này còn học được cách thấy việc bất bình cũng trượng nghĩa sao.
Đám người không rõ chân tướng rất tự phát ba người đấu một người. Một người tấn công trên, một người tấn công bên cạnh, một người khác lăn dưới đất, rất dễ dàng quật ngã đối phương, thêm vào ba người mỗi người vài gậy đã có thể khống chế đối phương. Sở Thiên nhìn quang cảnh hỗn loạn hoa mắt, đúng là có huấn luyện nghiêm chỉnh, ngay ngắn trật tự, một cuộc hỗn chiến đã biến thành một màn biểu diễn nghệ thuật đối chiến như vậy.
Sở Thiên trong lòng đang thầm đoán, Hải Tử thản nhiên nói:
- Sở huynh đệ, đêm nay làm cậu liên lụy rồi, chỉ tại đám người này, làm chúng ta lần đầu gặp mặt ăn bữa cơm đã trắc trở như vậy rồi.
Sở Thiên cười cười:
- Huynh đệ, xem ra ngươi quan hệ rất tốt, bao nhiêu an hem đi theo như vậy.
Hải Tử hít mạnh một hơi thuốc biểu hiện có phần bất đắc dĩ thở dài:
- Huynh đệ, ai chẳng muốn làm người tốt đâu. Ra ngoài đời như vậy sớm muộn gì cũng phải trả giá. Tiếc rằng xã hội quá thực tế, cũng chỉ là vì miếng cơm.
Sở Thiên gật gật đầu, Hải Tử đều là nói thật. Xã hội hiện đại không giống cổ đại. Cổ đại lôi bè kết phái không chỉ hợp pháp mà còn rất oai phong. Bè phái trong xã hội hiện đại lại như là nhảy múa trên hai quả trứng gà, chỉ cần hơi không cẩn thận một chút sẽ bị hai bên trắng đen tiêu diệt. Sở Thiên nói với Hải Tử:
- Trước nay không có gì là đen tuyệt đối, cũng không có gì là trắng tuyệt đối, chỉ cần trái tim lương thiện, không hổ thẹn với lòng mình, không làm trái đạo trời thì chính là người đội trời đạp đất.
Hai mắt Hải Tử ánh lên một tia sáng mơ màng, nhìn người thanh niên trước mặt này một lúc lâu, nếu như không có một trái tim nóng thì làm sao có thể nói được những lời này?
Lúc Sở Thiên cùng Hải Tử nói chuyện, xung quanh đó đã không còn cảnh giết chóc, ngoại trừ Thúy Vân vẫn hoảng sợ đứng đấy. Đám Ngưu Côn bọn họ đều ngã lăn dưới đất, đau khổ chịu đựng. Xem ra mỗi người đều phải ăn mười mấy gậy. Thậm chí miệng cũng không có máu nhưng lại liên tục kêu hừ hừ trên mặt đất. Xem ra Hải tử vẫn còn nể tình rồi.
Hải Tử đi đến trước mặt Ngưu Côn lạnh nhạt:
- Tên mập kia, làm người đừng có chảnh như vậy, đừng tưởng có mấy người có tí tiền có cái loại Đồn trưởng chó má gì chống lưng đã vênh váo như vậy. Ta có gì mà chưa gặp, sống chết có biết bao nhiêu lần rồi, trước nay chưa bao giờ sợ liều chết với ai, nhớ lấy, đừng có chọc giận anh, tự mình về nghĩ xem nên làm người như thế nào. Nhân tiện nói với mấy thằng nhãi nằm trong bệnh viện là từ sau thì nên tỉnh ra, nếu không sớm muộn cũng có ngày bị người ta đánh cho phơi thây đầu đường.
Tiếp đó anh ta đốt một điếu thuốc nhét vào mồm Ngưu Côn cho gã đỡ đau.
Ngưu Côn nét mặt thống khổ. Dù đã biết ống sắt đánh lên người đau như thế nào nhưng đó là đánh lên người người khác, quan trọng hơn là từ trước đến nay gã chưa bao giờ bị người ta đánh cho như vậy. Gã thậm chí còn có chút oán hận tại sao Đồn trưởng Trương không mang người ra quét đám người Hải Tử này đi giúp gã.
Hải Tử đi qua người Thúy Vân nhìn thoáng qua lạnh lùng:
- May mà ta không đánh con gái nếu không cô đã chết rồi.
Lâm Ngọc Đình vẻ mặt sợ hãi bỗng nhiên nhặt lên một ống sắt căm hận đánh Thúy Vân. Thúy Vân đau đến nỗi lăn lộn dưới đất. Hải Tử rất kinh ngạc, có lẽ nhìn thấy Lâm Ngọc Đình tự nhiên phát tiết có chút khó hiểu, chỉ có Sở Thiên mới biết rằng chính cái chữ “thịt” kia của Thúy Vân đã kích thích Ngọc Đình. Nhưng Sở Thiên không giải thích với Hải Tử mà chỉ cười:
- Không thể đắc tội với phụ nữ được.
Hải Tử biết ý cười cười, đến độ tuổi này có hai loại người phiền toái nhất một là phụ nữ, hai là hòa thượng. Phụ nữ thì thường không nói lý, hòa thượng nói lý nhưng không hiểu nổi.
Thúy Vân sau cơn đau nhìn ánh mắt lạnh băng của Ngọc Đình thì vô cùng hoảng sợ, khác hẳn vẻ vênh váo lúc ở đồn cảnh sát.
Hải Tử xem giờ đã quá 11 giờ, anh ta đưa Sở Thiên một tấm danh thiếp nói:
- Huynh đệ, đây là danh thiếp của anh, có việc gì cứ tìm. Nếu anh Hải giúp được thì nhất định sẽ giúp. Cũng muộn rồi, để anh đưa hai người về.
Sở Thiên nhìn Lâm Ngọc Đình:
- Không cần quá phiền toái. Anh đưa chúng tôi đến Triều Nhật là được.
Hải Tử phất tay, những tên thuộc hạ lần lượt chạy tới chỗ một chiếc xe bên đường, Hải Tử gọi hai người Sở Thiên lên xe rồi quay đầu hướng về phía đồn cảnh sát hét:
- Đồn trưởng Trương, ra dọn dẹp đi.
Đồn cảnh sát vẫn nhất mực yên tĩnh.
Cái thành phố về khuya này vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài chiếc xe rầm rầm chạy qua. Sở Thiên bỗng cảm thấy trong lòng mệt mỏi. Trước kia thấy thân thể mệt mỏi lúc hoàng hôn trước ánh đèn đường, không lẽ thực sự bị hành đến mệt mỏi sao. Bất luận là ban ngày hay buổi tối, mỗi góc thành phố đều có những người sinh tồn vì một phần thưởng nào đó, vì một thứ gì đó mà mệt mỏi, diễn các thể loại câu chuyện. Lẽ ra ở tuổi này sống cũng không dễ dàng gì.
Nơi ánh mặt trời không chiếu tới chính là nơi chúng ta sinh tồn. Lúc mặt trời không chiếu tới chính là thời điểm chúng ta phát đạt.
Thành phố về đêm chính là thành phố của tội ác. Những thứ không có giá trị vào ban ngày đều được yểm hộ hoàn thành vào ban đêm. Càng là những chỗ say sưa thối nát càng dễ gặp những quan nhân quyền quý giàu có. Mỗi đêm tại mỗi góc hẻo lánh của thành phố đều có những cuộc giao dịch với những con số lớn vô kể.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện